" Vương, vương gia... " Miệng Hoa Ngu run run, muốn giải thích gì đó.
Chu Lăng Thần lại đột nhiên kéo tay nàng, dùng khăn tay trong tay, tinh tế lau chà đôi tay thanh mảnh của Hoa Ngu.
Hoa Ngu:...
Sao cảm thấy ngay cả động tác của tên này cũng biến thái vậy?
Nàng cũng không chú ý tới, bên tay không mang bao tay này, chính là cái tay nàng dùng để sờ mặt Lương Nguy Chi.
Chu Lăng Thần hơi híp mắt, kéo tay nàng để dưới mũi mình ngửi một chút.
Sau khi ngửi thấy trên bàn tay này tràn ngập hơi thở của mình, Chu Lăng Thần mới vừa lòng buông tay nàng ra.
" Đi thôi." Hắn vứt khăn tay cho Lưu Hành, nhìn Hoa Ngu.
Cũng không truy cứu.
Hoa Ngu nhẹ thở ra, không ngừng gật đầu.
" Đợi đã." Ngay khi Lưu Hành định đẩy hắn đi, hắn lại bảo ngừng.
" Tên kia." Hắn nâng tay, cả người có chút lười biếng, một ngón tay chỉ lên đài, chỉ đúng Giang Hải trong đám người.
Hoa Ngu nhìn thấy, trong lòng nhảy dựng.
" Ngươi gọi là... Đại Hiệp đi?" Chu Lăng Thần hơi nhếch môi, cười có chút lạnh, " Đem người này về vương phủ."
" Vâng." Đại Hiệp sửng sốt một chút, không chút do dự gật đầu.
Chu Lăng Thần thấy thế, gật đầu, bảo Lưu Hành đẩy hắn đi.
Hoa Ngu đứng tại chỗ, vẻ mặt không được tốt lắm, Giang Hải đã dịch dung qua, ở trong đám người cũng không thu hút, cũng không biết ánh mắt tên biến thái này lớn thế nào, liếc mắt liền thấy Giang Hải!
Nàng muốn giúp Giang Hải thoát thân, không phải đi theo bọn họ.
Nhưng trước mắt xem ra là không có khả năng.
Dù công phu của Giang Hải có cao tới đâu, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, cũng không thể chạy trốn!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Hoa Ngu khổ não không thôi, mà cách đó không xa, Chu Mặc Ngân vẻ mặt âm trầm tiến đến chỗ Bạch Ngọc Hằng và Dung Triệt.
" Ôi, Mặc Ngân, ngươi đến rồi à?" Dung Triệt nhìn khuôn mặt tối tăm của hắn một cái, sau đó vui cười:
" Ngươi tới chậm, trò hay đã xong rồi! Chặc chặc, tiểu thái giám bên người Ung Thân vương kia, thật đúng là gan dạ... "
" Đi thôi!" Hắn còn chưa nói xong đã bị Chu Mặc Ngân cắt ngang giữa chừng.
" Đi? Đi đâu?" Dung Triệt vẻ mặt không rõ.
" Lương Nguy Chi bị người ta đánh thành như vậy, Lương thượng thư còn ngồi yên được sao? Tam hoàng huynh của ta, vậy mà lại che chở cho một nô tài! Bổn hoàng tử thật muốn xem xem, hắn còn có thể vì tên nô tài này làm đến mức nào?!"
Chu Mặc Ngân sắc mặt âm trầm, dứt lời còn cười lạnh một cái:
" Mấy ngày nữa chính là Quốc yến, Chu Lăng Thần là Ung Thân vương, xem ra rất thanh nhàn!"
Bạch Ngọc Hằng nghe vậy, khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn hắn, đã thấy trong mắt hắn lóe lên sự ngoan tuyệt.
......
Hoa Ngu từng bước từng bước theo sát Chu Lăng Thần hồi phủ.
Tính ra nàng chính là không sợ trời không sợ đất, duy chỉ sợ mỗi tên biến thái Chu Lăng Thần.
Nếu để Chu Lăng Thần biết được thân phận của Giang Hải, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!
Hoa Ngu càng nghĩ, càng cảm thấy đau đầu.
Sớm biết mang theo Đại Hiệp cũng đủ để đối phó với tên ngốc Lương Nguy Chi, đã không thành như vậy.
" Vương gia." Trong xe ngựa, Hoa Ngu mở miệng, cười đến nịnh nọt với Chu Lăng Thần, " Không phải hôm nay ngài có chuyện gì quan trọng sao?"
" Sao hồi phủ sớm vậy?"
Trong tay Chu Lăng Thần cầm một quyển sách, nghe vậy thì hơi nhíu mày, giống như cười chế nhạo nhìn nàng, nói:
" Hôm nay bổn vương phải đi gặp Lương thượng thư, ngươi đem người ta đánh thành cái dạng này, ngươi cảm thấy bổn vương có thể không vội sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]