Chương trước
Chương sau
*le: quên không chú thích, Thần ca chưa đứng dậy hẳn, mà là làm động tác lấy đà để đứng lên.

Chu Lăng Thần làm ra hành động này, Nguyệt Nhạc cung lập tức ồn ào.

" Tam hoàng đệ!" Thậm chí Chu Duệ còn biến sắc, " Đừng vì chuyện này mà miễn cưỡng bản thân."

" Đúng vậy đúng vậy!"

" Hừ! Vì muốn ở lại Quốc yến, cũng có người không ngại tranh thủ thủ đoạn!"

Dương Hữu Học cười châm chọc, nói:

" Vương gia vì ở lại Quốc yến, cũng thực nhọc lòng! Cũng không biết đôi chân của điện hạ, có chống đỡ được cả một người không... "

Nhưng hắn còn chưa nói xong, đã thấy Chu Lăng Thần đứng lên hoàn toàn!

Lần này, Dương Hữu Học kinh ngạc đến miệng lưỡi cứng đơ, cái gì cũng không nói được.

Hít!

Cả Nguyệt Nhạc cung lâm vào một mảng tĩnh mịch.

Tất cả mọi người đều không tin vào mắt mình!

Năm đó, Chu Lăng Thần chính là kỳ vọng của Thuận An đế, vậy mà vào yến tiệc một tuổi của hắn, lại bị thông báo là tàn tật.

Lời của thái y, dường như vẫn còn bên tai--

" Tam điện hạ đã một tuổi, không có cách đứng lên!"

Thế nhưng!

Chuyện trước mắt này là như thế nào?!

Không phải nói không thể đứng lên sao, sao bây giờ lại có thể?

" Dương, Dương đại nhân, này, này... " Đại thần bên cạnh Dương Hữu Học cũng luống cuống, nhìn việc vừa rồi vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Sắc mặt Dương Hữu Học cực kỳ khó coi, lời hắn nói vẫn còn đó.

Nói Chu Lăng Thần phô trương, giờ thì hắn bẽ mặt!

" Hoàng thượng, Vương gia không thể như vậy a!" Dương Hữu Học còn chưa qua được đả kích, thì đã có người tiến lên trước hắn.

Người kia, chính là Đoan Bình quận vương.

" Không thể như thế nào?" Trong tất cả mọi người, Thuận An đế là người xúc động nhất.

Mười mấy năm.

Chu Lăng Thần vẫn cứ như vậy, hắn còn tưởng rằng, Chu Lăng Thần cả đời này sẽ không bao giờ đứng lên gọi hắn một tiếng 'phụ hoàng'.

Cũng không ngờ đến!

Tiểu thái giám kia thật sự làm được!

Hốc mắt Thuận An đế đỏ ửng, vậy mà chưa gì đã có kẻ đến nói xằng bậy, biểu tình hắn không được tốt lắm.

" Hoàng thượng có điều không biết, dân gian có một loại yêu vật, khi con người kích động, có thể kích phát ra năng lượng cực lớn!"

" Yêu vật đó ảnh hưởng rất mạnh đến thân thể người, lâu dài, còn có thể gây ra ảo giác... "

Đoan Bình quận vương không nói tiếp, nhưng ý tứ đó, mọi người có thể hiểu được.

Đây là nói, Chu Lăng Thần có thể đứng lên, là do dùng yêu vật.

Cũng có thể giải thích lý do vì sao hôm nay Chu Lăng Thần xông vào Quốc yến!

Mọi việc đều sáng tỏ.

" Lại có loại yêu vật như vậy!"

" Đúng vậy, sinh ra ảo giác, còn thương tổn đến Hoàng thượng, hẳn rất mạnh đi?!"

" Không sai, trước đây còn nói chân Vương gia không thể trị, sao lại có thể lập tức đứng lên! Thì ra là có yêu vật a!"

Hoa Ngu đứng trong những tràng nghị luận, sắc mặt xanh đen.

Cái gì đám người này cũng nói được hết.

Trước thì nói Chu Lăng Thần tàn phế, không đủ tư cách tham gia Quốc yến, còn mang đến bất hạnh cho cả Túc Hạ.

Giờ Chu Lăng Thần đứng lên, lại nói hắn dùng yêu vật.

A!

Nàng không khỏi cười lạnh một tiếng, muốn nói gì đó.

Update: 6/9/2019
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.