Sắc mặt Bạch Ngọc Hằng khó coi vô cùng, lạnh lùng nói:
" Hoa công công, việc này có gì đó không đúng đi? Theo trình tự của Đại Lý Tự hay Hình bộ, cho dù là có chứng cứ trong tay thì trước cũng nên trình lên cho Hoàng thượng, đợi Hoàng thượng thông qua mới được phép tra tấn. Hiện giờ Hoa công công làm thế này, đã được Hoàng thượng đồng ý chưa? "
Bạch Ngọc Hằng chính là người như vậy, rõ ràng không hề có chức vụ, nhưng nếu hắn nghiêm túc lên, uy áp còn hơn cả đám quan lại.
Hoa Ngu nhíu mày, mắt phượng tựa như một con hồ ly dụ người nhàn nhạt liếc qua hắn.
" Bạch công tử nói là quy định của Hình bộ và Đại Lý Tự, không phải quy định của Điện Tiền Tư ta. "
" Nói như vậy, Điện Tiền Tư muốn đánh người là đánh sao? (chém)" Lần này người nói không phải Bạch Ngọc Hằng, mà là Dung Triệt.
Dung Triệt vốn không muốn tham gia cùng với mấy người này, nhưng ai bảo Hoa Ngu để sói hù dọa hắn mấy lần!
Chỉ cần nghĩ đến con sói kia, cả người hắn đều thấy không khỏe rồi. Còn có thể vui vẻ mà nói chuyện với Hoa Ngu sao?
" Dung công tử nói không sai, đấy chính là quy định của Điện Tiền Tư. " Cái lời cuồng vọng này quả nhiên là do Hoa Ngu nói ra. Đã vậy nàng còn tiến lên, cười tươi với hai người.
Chẳng hiểu sao, Dung Triệt thấy hàm răng trắng của nàng thì lại nghĩ đến Đỉnh Phong...
Hắn không dấu vết mà lùi lại phía sau nửa bước.
Nói không chừng cả chủ cả sói đều giống nhau đâu!
" Hơn nữa... " Hoa Ngu sửa lại vạt áo, cười như không cười.
" Đối với kẻ như vậy, không hành hình, chẳng lẽ bảo ta mời hắn ngồi xuống uống chén rượu sao? Hắn xứng? "
Cả hai đều im lặng.
" Nếu các vị không có chuyện gì thì mời về cho, bên trong có chút máu me, nô gia sợ mấy vị công tử ca nhìn thấy lúc sau về nhà lại không ăn cơm được. "
" Hoa Ngu! " Không hiểu sao lời này lại chọc giận Bạch Ngọc Hằng. Hắn chợt biến sắc, nổi giận nhìn Hoa Ngu.
" Sao ngươi có thể tàn nhẫn, độc ác như thế?! "
Tàn nhẫn? Độc ác?
Hoa Ngu cười, cười đến mị hoặc chúng sinh.
" Ai da, tàn nhẫn độc ác a? Bạch công tử cũng thật đề cao nô gia, ngài không nên nói lời này với nô gia mà nên nói cho Chu Viêm kia kìa. Nhiều nữ tử như vậy, thậm chí đến cả tiểu nữ nhi cũng chết trên tay hắn, chẳng lẽ Chu Viêm là người tốt sao? "
Vẻ mặt của Bạch Ngọc Hằng quả thực rất đặc sắc, từ xanh đến trắng.
Bạch công tử cao ngạo lạnh nhạt nhất kinh thành, lần đầu tiên thất thố trước mặt người khác. Ngày thường hắn vẫn trưng bộ mặt vô biểu tình, như thể Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt cũng không thể làm hắn thay đổi.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Bạch Ngọc Hằng cũng có ngày hôm nay!
Nếu đổi lại là bình thường, khẳng định Dung Triệt sẽ cao hứng đến hỏng luôn rồi, bởi vì hắn quen Bạch Ngọc Hằng nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy Bạch Ngọc Hằng biến sắc đâu! Chỉ là lúc này, hắn cười không nổi.
Tên Hoa Ngu này giống như là trời sinh đến khắc bọn họ vậy.
" Người đâu, tiễn nhị vị công tử và thế tử gia ra ngoài, không có mệnh lệnh của nô gia, không ai được phép tiến vào. "
Hoa Ngu phất tay, lạnh lùng ra lệnh.
" Vâng. " Thị vệ bên cạnh không dám phản bác, thấp giọng đáp ứng.
Hoa Ngu nói rõ ràng mọi chuyện, hơn nữa thái độ cường thế như kia. Dù cho có thân phận như Mạc Tử Huân, cũng không dễ gì nhúng tay vào chuyện của Điện Tiền Tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]