Thật giống như Tĩnh Vinh thái hậu và Chu đại nhân là hai kẻ xướng tuồng, mà Hoa Ngu, chỉ là một khán giả mặt không cảm xúc.
Tĩnh Vinh hơi khựng lại đôi chút, sau đó không thể không quay sang nàng, nhẹ giọng nói:
" Công công cũng thật là, Chu đại nhân là lão thần, khi xưa tiên hoàng cũng rất coi trọng Chu đại nhân, có hiểu lầm gì, Hoa công công cũng nên hảo hảo mà nói chứ. "
Thần thái quả thực rất uyển chuyển, khuôn mặt thanh tú nhu nhược đáng thương.
Không hề ra lệnh cho Hoa Ngu, mà chỉ cùng nàng hòa hảo thương lượng.
Hoa Ngu không khỏi tấm tắc nghĩ ngợi, vị Thái hậu nương nương này thoạt nhìn còn thanh thuần hơn cả bạch liên hoa, chẳng lẽ ở trong cung vẫn luôn dùng giọng điệu này sao?
Theo nàng biết, phi tử của tiên hoàng chả có ai là người tốt. Đức thái phi thì không nói làm gì, mà mẫu phi của Đại hoàng tử cũng chẳng phải dạng vừa. Nữ nhân này bộ dạng kiều nhược, có thể trấn áp được hai đóa hoa bá vương kia?
Nhưng có một điều nàng không hề để ý, động tĩnh ngoài này phải nói là quá lớn.
Nào là đá cái bàn, nào là rút gươm đao.
Ở bên trong, Chu Lăng Thần không muốn chú ý tới cũng không được.
Hoa Ngu đưa lưng về phía cửa điện, nào biết cánh cửa kia đã bị kéo ra.
Chu Lăng Thần một thân long bào, khí thế bức người, bên cạnh còn có một tên Lưu Hành cung cung kính kính đi theo, cứ như vậy đứng phía sau nàng, lạnh lùng nhìn nàng.
" Thái hậu nương nương, nô tài đang hảo hảo mà nói với Chu đại nhân mà. "
Chu đại nhân:...
"Hảo hảo mà nói" chính là sai người xách kiếm chĩa vào hắn sao?
" Cái, cái này gì không đúng đi? " Tĩnh Vinh biểu tình khó xử, " Mới vừa rồi, ai gia rõ ràng còn nghe được Hoa công công bảo Chu đại nhân quỳ xuống. "
" Vốn ai gia cũng không định xen vào chuyện này, nhưng nếu Chu đại nhân thật sự quỳ, việc này truyền ra ngoài có phần không hay. "
Hoa Ngu nghe xong, lập tức cười.
Nụ cười của nàng, có phần càn rỡ tới cực điểm. Bộ dạng kia, tựa như trên đời này không có ai đáng để nàng đặt vào trong mắt.
Cả đời Tĩnh Vinh là người uyển chuyển ôn nhu, có bao giờ gặp qua một nụ cười tà như vậy. Trong nháy mắt, còn bị nàng cười đến phát ngốc.
" Nương nương có điều không biết rồi, đây là nô tài cho Chu đại nhân một cơ hội, hôm nay Chu đại nhân không quỳ, nô tài chỉ là một thái giám, nào dám ép buộc đại thần trong triều quỳ xuống? "
Mọi người:...
Hoa Ngu này, còn chuyện gì không dám làm không?
" Nô tài chỉ cấp cho Chu đại nhân một cơ hội thôi, người bình thường đến cửa cầu xin, chí ít cũng là một chút lễ các, lời nói mềm mỏng, khi cần thì quỳ xuống, không phải là không thể. "
Hoa Ngu cười càng tươi, nhướn mày nhìn Chu đại nhân.
" Chu đại nhân, ngươi nói xem, đây có phải là đạo lý không a? "
Sắc mặt Chu đại nhân xanh mét!
Cả đời này, hắn chưa bao giờ phải chịu khuất nhục đến thế này!
" Trông Chu đại nhân như này, chẳng lẽ là quá kích động? Đừng a! Nô tài chỉ là làm chút việc nhỏ thôi, nào đáng để Chu đại nhân cảm động đến rơi nước mắt chứ? "
Không đợi Chu đại nhân bình tĩnh, Hoa Ngu đã nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.
" Cần gì phải khách khí thế chứ? Nô tài nói rồi, không đáng là gì đâu, nếu quỳ không giải quyết được mọi việc, vậy quỳ nhiều lần thôi. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]