Kể ra cũng thấy tội, Chu Hành ở kinh thành nỗ lực lâu như vậy, vất vả lắm mới bò lên được vị trí này, còn cho rằng đi theo Tứ hoàng tử và Dương Hữu Học thì sau này thăng chức sẽ rất nhanh.
Ai biết được lại nhận được kết cục thảm hại.
Nhi tử bị bắt, bản thân còn bị giáng chức, trực tiếp rơi xuống hàng bét quan kinh.
Xác thực là tai họa ngập đầu.
" Khó có khi hoàng đệ vào cung một lần, không bằng ở lại cùng trẫm dùng bữa, cả ngươi và mẫu hậu bồi trẫm? "
Chu Hành ngất đi, Chu Mặc Ngân trên mặt cũng không có bất kì dao động gì, thậm chí còn không thèm liếc hắn một cái.
Hoa Ngu nhướn mày, lấy lại tinh thần, phân phó thị vệ bên cạnh vài câu. Bảo họ lôi Chu Hành xuống, lưu lại chỉ tổ làm bẩn mắt Chu Lăng Thần.
Bọn thị vệ nhận lệnh, lẳng lặng mà kéo Chu Hành đi.
Sắc mặt Chu Mặc Ngân khó coi, không thể làm gì, chỉ đành mặc bọn họ lôi Chu Hành đi khỏi. Chu Lăng Thần giáng Chu Hành, chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt hắn. Đã vậy còn cất nhắc Hoa Ngu...
Chu Mặc Ngân nhìn nụ cười khanh khách còn mang theo tà khí kia, vẻ mặt không tốt chút nào. Có chỉ lệnh "tiền trảm hậu tấu", nữ nhân này không biết sẽ làm ra loại chuyện gì.
Bất quá, nàng cũng không phải uy hiếp gì lớn đối với hắn. Chẳng qua chỉ là oán hận mấy chuyện trước đây, hắn chắc, Hoa Ngu không dám làm gì hắn.
Tự tin như vậy cũng có nguyên do của nó, hắn nắm được nhược điểm của Hoa Ngu, hơn nữa còn là nhược điểm chí mạng! Trừ hắn ra, không ai biết được bí mật đó.
" Người đâu, truyền thiện. "
Ánh mắt phức tạp của Chu Mặc Ngân nhìn Hoa Ngu, Chu Lăng Thần đều thấy. Cái nhìn này, thật giống như Chu Mặc Ngân biết được bí mật gì đó của Hoa Ngu.
Tươi cười trên mặt hắn lập tức biến mất.
" Vâng. " Lưu Hành bên cạnh vô cùng cung kính nhận lệnh.
" Hoa Ngu. " Chẳng qua chưa đợi hắn đi được nửa bước, Chu Lăng Thần lại nhẹ giọng gọi Hoa Ngu.
Hoa Ngu hơi giật mình, vội nhìn hắn.
" Hoàng thượng. "
" Ngươi đi. " Chu Lăng Thần không chút để ý mà nói. Thái độ thì bình thản, nhưng để ý kỹ, sẽ thấy nguy hiểm trong mắt hắn.
Hoa Ngu:...
Lại làm sao nữa hả?
Mà có cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám chất vấn Chu Lăng Thần. Chỉ đành yên lặng nhận lệnh, rời đi.
Đến tận khi nàng đi, ánh mắt của Chu Mặc Ngân vẫn dõi theo nàng.
" Quan hệ của hoàng đệ và Hoa Ngu không tồi đi? " Chu Lăng Thần cười như không cười nhìn hắn.
Chu Mặc Ngân hồi thần, quay lại, sắc mặt cũng không tốt.
" Cái này hoàng huynh cũng không phải không biết, nàng ở bên thần đệ tám năm, là người thân cận nhất của thần đệ. " Chu Mặc Ngân nhấn mạnh hai chữ "thân cận".
" A? " Chu Lăng Thần nghe xong lời này, hơi nhíu mày, trên mặt mang theo ý cười. Hắn đột nhiên đè thấp âm thanh, khẽ cười.
" Vậy thì kỳ quá, trước đây hắn có nói với trẫm là không quen hoàng đệ, nghe ngữ khí, hình như đối với hoàng đệ có hiểu nhầm gì đó. "
Chu Mặc Ngân có chút trầm xuống.
" Tiểu Hoa nhi này, đúng là có điểm không ngoan. " Chu Lăng Thần tựa tiếu phi tiếu, đồng tử đen tuyền thâm thúy mà thanh lãnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]