" Phải không? " Hoa Ngu đột nhiên nheo mắt, mang theo chút nguy hiểm mà nhìn về phía Bạch Ngọc Hằng.
Vẻ mặt của Bạch Ngọc Hằng cũng cực kỳ lạnh lẽo, dù cho hắn muốn nhịn, nhưng cũng không thể để Hoa Ngu cái gì cũng nói hết ra, cưỡi lên đầu mọi người.
" Hoa công công đã nói như vậy, khẳng định về âm luật có am hiểu nhất định, nếu không, Tố Vân dùng cầm này lâu như vậy cũng không phát hiện ra điều bất thường, mà Hoa công công chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay. "
Đến lượt Giang Tố Vân chịu không nổi rồi. Nàng ta tiến lên một bước, khẽ nâng cằm, cười lạnh nhìn Hoa Ngu.
" Đã thế thì cầm khúc hôm nay Hoa công công không ngại đàn tấu chứ? Tóm lại Tố Vân chỉ là dạng phàm phu tục tử, nếu có thể đàn tấu ra tiên nhạc thì mười phần là nhờ Nguyệt Tâm cầm đây! Trước mắt Tố Vân nhường cho Hoa công công sử dụng, Hoa công công chắc sẽ không khiến Tố Vân thất vọng đi? "
Trên mặt Giang Tố Vân hiện lên sự trào phúng, khác hoàn toàn hình tượng tiên nữ của nàng ta bấy lâu nay.
Nhưng mà, chả có ai rảnh mà để chú ý đến điều đó.
Dù trước đó bộ dạng ngang ngược của Hoa Ngu đã dọa không ít người, nhưng bọn họ cũng thực tò mò, rốt cuộc trình độ âm luật của Hoa Ngu đến ở mức nào.
" Được rồi! " Chính chủ còn chưa nói gì, Chu Mặc Ngân đứng ở một bên từ đầu đến cuối đã lên tiếng. Vừa rồi lúc Hoa Ngu và Bạch Ngọc Hằng nói chuyện, hắn đã cho người đưa Dương Thải Y đã té xỉu lui xuống. Hắn hơi nhíu mày, nhìn Hoa Ngu một chút, nhẹ giọng:
" Việc hôm nay Ngọc Hằng đã nói là hiểu lầm, Hoa công công và Giang tiểu thư, mỗi người nói ít đi một câu đi! "
Nghe qua thì giống như đang hòa giải cho cả Giang Tố Vân và Hoa Ngu. Nhưng xem lại trước đó đi, rốt cuộc hắn đang giải vây cho ai chứ!? Giang Tố Vân vừa buộc Hoa Ngu phải đàn tấu, Chu Mặc Ngân đã lập tức ngăn cản...
Không ít người cảm thấy rợn rợn trong lòng.
Chẳng phải quan hệ của Hoa Ngu và Chu Mặc Ngân rất kém sao? Cơ hồ phải đến mức nước lửa bất dung!
Nhưng mà... trước mắt đâu có giống vậy a!Nhìn kiểu gì thì Hoa Ngu cũng chả giống người biết âm luật, có lẽ là vô tình mới biết được danh tính của "Nguyệt Tâm", chứ lấy thân phận của "hắn", tuyệt đối không có thời gian nhàn rỗi để mà học tập âm luật! Càng đừng nói âm luật chả phải là thứ đơn giản, mấy ngày ngắn ngủi có thể thông hiểu được á? Không có đâu!
" Hoa Ngu, ngươi đi theo bổn vương! " Chu Mặc Ngân nói xong, đương nhiên là muốn kéo lấy tay Hoa Ngu. Trong mắt hắn, hắn đã giải vây cho Hoa Ngu, vậy sự tình kia, tự nhiên cũng sẽ phai mờ.
Nhưng không ngờ, hắn vừa mới đưa tay ra, Hoa Ngu đã lập tức lùi lại một bước.
" Ngươi đang làm cái gì? " Sắc mặt Chu Mặc Ngân lập tức trầm xuống. Hắn đã chủ động hòa giải, vậy mà nàng lại không biết tốt xấu!
" Đa tạ Sở vương điện hạ, tuy nhiên chuyện hôm nay không thể dăm ba câu là có thể giải quyết. " Hoa Ngu phất tay áo, cười lạnh.
" Sở vương đây là muốn cầu hòa với Hoa công công sao? " Bên trong nhã gian trên lầu, Lương Húc mặt vô biểu tình mà nhìn Chu Lăng Thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]