Cuối cùng Bạch Ngọc Hằng lại trở thành người hành động theo cảm tính.
Nhưng Dung Triệt và Chu Mặc Ngân biết rõ, Bạch Ngọc Hằng không phải đột nhiên như vậy, mà con người hắn vốn là như thế.
Đối với người mình sẽ họa là vô cùng bắt bẻ. Cho nên mới có thái độ như thế với Hoa Ngu.
Sau khi nghe Dung Triệt nói, Bạch Ngọc Hằng trầm mặc, nhất thời không trả lời.
Những việc này không phải hắn không rõ ràng, Bạch Ngọc Hằng là người thông minh, rất nhiều chuyện hắn đều minh bạch. Nhưng cố tình lúc này, hắn như bị yểm bùa, nhất nhất muốn họa Hoa Ngu. Từ lần đầu tiên gặp Hoa Ngu ở Bạch Ngọc Các, ý niệm vẫn luôn khắc sâu trong lòng hắn.
Cơ hồ đã trở thành chấp niệm!
Khó có cơ hội Hoa Ngu đề cử, hắn thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Tuy nói ngày tháng còn dài, nhưng hắn và Hoa Ngu không cùng doanh trận, muốn thêm một lần nữa, lại càng không có khả năng...
" Điện hạ, ngài cũng khuyên Ngọc Hằng một câu đi. " Dung Triệt thấy Bạch Ngọc Hằng không nói lời nào, trong mắt lóe lên không ngừng, tiến đến cạnh Chu Mặc Ngân, nhỏ giọng.
Vẻ mặt của Chu Mặc Ngân cũng không tốt là mấy, hắn biết là Bạch Ngọc Hằng rất bướng bỉnh. Nhưng vấn đề là ở chỗ, khi Bạch Ngọc Hằng khăng khăng định Hoa Ngu, hắn vậy mà lại có chút không vui, thật giống như đồ vật của mình bị người khác mơ ước đoạt mất.
Cảm giác không vui này, chính hắn cũng không thể lý giải.
" Ha ha! " Chẳng qua bọn họ còn chưa mở miệng, từ đâu đã vang lên tiếng cười.Ai cũng dè chừng, nhìn về hướng phát ra âm thanh. Mới đầu tưởng ai, hóa ra là Hoa Ngu vẫn đang đứng trên đài.
Lại nữa, lại là nụ cười rạng rỡ tựa như vạn đóa ngàn hoa nở rộ, yên dị đến mức làm người ta ngạt thở.
" Chư vị đây là hiểu nhầm rồi, nô gia nói không muốn chung đụng không phải là muốn ai đó nhường danh hiệu này lại cho nô gia! "
Mắt phượng như nhìn thấu tâm can, đánh thẳng vào lòng mọi người.
" Cái danh họa tiên tử này mà cho nô gia, nô gia cũng không lấy làm lạ. " Hoa Ngu cười đến càn rỡ, nheo mắt liếc sang Giang Tố Vân đang ở bên cạnh. " Người khác thấy thứ này giống như bảo bối, còn trong mắt nô gia, thật đúng là chả là cái gì. Họa tiên tử ai thích thì thích, muốn thì muốn! Nô gia không có hứng thú. Còn về phần họa nô gia, Bạch công tử, nô gia nhớ không nhầm thì trước đây đã cự tuyệt rồi mà. "
Nàng xoa xoa huyệt thái dương một vòng.
" Nô gia cũng không phải kiểu có đủ kiên nhẫn để ngồi chờ người khác họa đâu. "
Không ai trong sảnh dám ho he nửa lời.
Danh tiếng của Bạch Ngọc Hằng không chỉ dừng lại ở kinh thành mà đã lan ra toàn bộ Túc Hạ, thậm chí ở quốc gia như Hán Giang, hắn cũng cực kỳ nổi danh. Cho nên ngay cả Giang Tố Vân cũng nguyện để hắn họa là chuyện đương nhiên, nhưng không ngờ lại có người đã không muốn lại còn... khinh thường!
" Còn có Giang tiểu thư, ngươi nói nô gia nhằm vào ngươi, thật đúng là oan ức cho nô gia mà. " Hoa Ngu đột nhiên cúi người, ý vị thâm trường mà liếc nhìn Giang Tố Vân.
Không biết vì cái gì, một cái ánh mắt này lại khiến cho Giang Tố Vân cảm thấy sởn tóc gáy, không tự chủ mà hơi run lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]