Chương trước
Chương sau
- Toàn bộ dân chúng trong thành, chia đều thành hai bên mở đường từ ngoài cổng thành đến hoàng cung để nghênh tiếp pharaoh và hoàng phi trở về, bọn họ ai nấy cũng vui mừng, reo hò trong hạnh phúc. Nàng cùng hắn đi bộ từ ngoài cổng thành vào trong hoàng cung, bỗng có một cô nhóc tầm 5-6 tuổi cầm một bó hoa sen từ trong đám người chạy ra đưa cho nàng, cô bé ấp úp nói.

" Hoàng phi, con...con không có gì tặng cho người hết, chỉ có những bông hoa sen này con mới hái, mong người nhận cho."

- Người dân, binh sĩ, tất cả đều đờ đẫn, họ không ngờ lại có một cô bé dám chặn đường hoàng phi, trong lòng họ còn sợ lỡ hoàng phi giận thì sợ như thế nào, mẹ của cô bé chạy ra ôm nó, run rẩy nói.
" Hoàng phi, xin...xin người tha cho con bé, nó chỉ mới 5 tuổi, xin người tha cho nó."

- Bỗng nàng cúi xuống, bọn họ tưởng rằng nàng sẽ tát, hoặc nhẹ nhất là la mắng con bé, nhưng không nàng chỉ xoa đầu con bé, nàng cầm bó hoa nói.

" Ta cảm ơn con, hoa tươi lắm, có điều sau này không được tùy tiện ra sông hái hoa như vậy, con còn quá nhỏ, có biết không?"

- Tất cả đều trầm trồ, mặc dù họ biết nàng rất thiện lương, nhưng thiện lương tới mức này thì.... Họ vì vậy càng yêu quý nàng hơn bởi từ trước tới giờ không có vị hoàng phi nào lại thân thiện với người dân như thế, mẹ của cô bé quỳ lạy đa tạ nàng, sau đó bồng con bé đi. Một hồi sau đã tới cửa hoàng cung, tể tướng cùng với các quan đại thần đều đã đứng đó chờ sẵn, họ nhìn thấy bóng dáng của hắn và nàng, lập tức quỳ xuống, hô to.

" Cung nghênh pharaoh, hoàng phi hồi cung!!!"

- Hắn cười bước tới đỡ lấy tể tướng Site, nhìn những vị đại thần kia nói.

" Bình thân đi."

- Bọn họ đứng dậy, nhìn nàng hoàng phi của họ khỏe mạnh không bị gì hết mà vui mừng hạnh phúc, nữ quan Raery từ trong cung điện chạy ra nhìn thấy nàng lập tức cúi xuống, nói.

" Đa tạ thần linh, lệnh bà không sao, lệnh bà người có đói không, thần lập tức đi dọn bữa."

- Nàng đỡ bà Raery, cười.

" Đúng lúc ta đang nhớ món bánh lúa mạch của bà, vậy bà dọn bánh lên cho ta đi."

" Vâng, lệnh bà người đợi chút, thần lập tức đi chuẩn bị."

- Nàng và Merity đi cùng với các quan đại thần vào trong đại sảnh hoàng cung, thấy Merity đang bận nói chuyện quốc sự với những đại thần, nàng cũng không tiện xem vào, nên xuống phòng bếp hoàng cung mà lấy bánh ăn, Reave tỳ nữ thân cận của nàng, nhìn thấy nàng, cô lập tức quỳ xuống nước mắt đầm đìa nói.

" Hoàng phi, là người thật rồi, nô tỳ cứ tưởng là người đã.... Hoàng phi xin người hãy trừng phạt nô tỳ vì không thể bảo vệ tốt cho người, cũng như không thể giúp người trong cơn hoạn nạn."

- Nàng ngồi xuống ôm lấy Reave, dịu giọng nói.

" Nha đầu ngốc, em có phạm lỗi gì đâu? Ta phải xin lỗi em mới đúng, là ta để em và tất cả mọi người phải lo lắng cho mình."

- Lúc này Adead và Qaey vừa nghe tin nên cũng chạy tới ôm chầm lấy nàng, nàng cười dỗ dành.

" Thôi nào, hôm nay là ngày ta về cung, sau mà cứ khóc hoài thế, tươi tỉnh lên đi chứ, khóc sẽ mau già lắm đó."

- Bọn họ lau đi nước mắt cười nhìn nàng, bà Raery nhìn thấy như vậy cũng là an lòng, bà tới chỗ bọn nàng nói.

" Các cô gái khóc đã rồi có đúng không? Nào ăn bánh đi."

- Nàng cười cầm đĩa bánh chạy đi mất, ba tỳ nữ của nàng chạy theo, tìm một hồi lâu thì thấy nàng ngoài ở đại sảnh, Merity vẫn còn đang bàn chuyện, ba người bước tới chỗ nàng nói.

" Hoàng phi có chuyện gì sao. Sao mà pharaoh cùng với các quan đại thần, ai nấy cũng tỏ ra nghiêm trọng hết vậy ạ."

- Nàng nhìn tấm bản đồ Merity đang cầm thở dài nói.

" Chúng ta sắp phải điều binh đi đánh trận rồi, có một đất nước đang muốn khởi binh gây chiến với chúng ta."

●●●●●Hết Chương 50●●●●●
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.