Thang Tam Tài cũng không từ chối, thản nhiên đón lấy thơ.
Lệnh Hồ Bình lại nói:
– Công việc ở đây lão trượng cứ yên tâm. Từ nay Hoành Cát huynh bất tất phải qua sòng bạc của Trương Tứ nữa. Vãn sinh đưa một số tiền vốn để y làm nghề buôn bán vặt đủ sống cuộc đời thái bình, khỏi lo gì nữa là xong.
Thang Tam Tài không nói gì chỉ mỉm cười.
Thang Hoành Cát dường như để nói mình nghe:
– Ngũ thúc vẫn bảo đầu năm nay mình hên vận, mình vẫn không tin. Ai ngờ... quả đúng sự thực...
Lệnh Hồ Bình ở nhà họ Thang đi ra, rượu đã ngà ngà, trong lòng rất khoan khoái.
Chàng cảm thấy năm nay không phải năm buông trôi.
Lệnh Hồ Bình thả bước tiến về phía trước một đoạn đường khá xa mới biết đi lầm nẻo. Phân đà Long Hổ ở gần cửa đông mà chàng đi về cửa tây.
Lệnh Hồ Bình dừng bước nhận rõ phương hướng toan trở gót thì một thằng nhỏ từ trong ngõ hẻm chạy ra nắm lấy tay áo chàng, hớt hơ hớt hải nói:
– Bên kia có người chết. Qua bên đó coi.
Lệnh Hồ Bình ủa một tiếng hỏi:
– Ở chỗ nào?
Đồng tử trỏ tay đáp:
– Ở trong tòa cổ tháp phía sau ngõ hẻm này.
Lệnh Hồ Bình hỏi:
– Người đó phỏng bao nhiêu tuổi?
Thằng nhỏ đáp:
– Bọn tiểu tử không tới gần nên không hiểu. Tiểu tử muốn lại coi cho rõ, nhưng Tiểu Hổ Tử và Hoàn Tụy Thế nhát quá, chúng bỏ chạy rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-nhan-doat-phach/1882663/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.