Phạm Trung Vân hấp tấp buột miệng nói:
- Tương Dương là một địa phương nhỏ bé...
Quái khách nói ngay:
- Thế thì chắc họ không đổi được số tiền lớn này? Phạm Trung Vân vội đổi giọng đáp:
- Không phải, không phải. Để Phạm mỗ ráng tìm cách là xong. Quái khách vẫy tay giục:
- Lẹ lên! Lẹ lên!
Phạm Trung Vân ra bên ngoài, đầy mình mồ hôi. Lão tự mắng thầm mình quá hồ
đồ. Đây là một cơ hội rất may cho lão né tránh. Giả tỷ quái khách tức giận đòi lão lấy rương vàng ra, thật khó cho lão hạ đài. Có vàng rồi sợ gì không có bạc?
Lão liền vào nội viện lấy tiền của mình kiểm lại mới được chừng hai vạn lạng. Lão liền chạy đến mấy tiệm lớn trong thành vay mượn mỗi nhà một ít. Không đầy nửa ngày lão thu được hơn ba vạn lạng bạc.
Quái khách thấy đủ bạc rồi liền bảo hắn khuân cả lên xe vì lão thay đổi chủ ý cần lên đường tới Lạc Dương ngay.
Dĩ nhiên Phạm Trung Vân mừng thầm muốn làm cho xong việc.
Phạm Trung Vân chỉnh lý đâu đó rồi cùng ba tên tiêu sư tiễn khách ra cửa.
Trước khi quái khách lên xe còn kéo Phạm Trung Vân ra một chỗ khẽ dặn:
- Lần sau cục chủ mà gặp việc này, chớ có mượn tay người khác...
Phạm Trung Vân vội nói:
- Tiền bối bảo...
Quái khách hạ thấp giọng xuống ngắt lời:
- Tiểu lão muốn nói sau khi đi rồi, cục chủ liệu mà dọn dẹp, quét tước gầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-nhan-doat-phach/1882627/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.