Lý tổng quản là một hán tử mập ú, sắc mặt hồng hào, áo quần diêm dúa đi trước. Theo sau là nhị gia, tay cầm túi đen coi rất bệ vệ. Văn Lão Cửu biết cái túi đen đó trong đựng chẳng phải châu báu thì cũng là vàng
lá.
Lý tổng quản không hô hoán hai gã, để tiểu nhị dẫn vào hậu viện.
Văn Lão Cửu nói:
Thử vào coi.
Tiền Lão Đại vội cản lại nói:
Chờ ở đây được rồi. Y mượn tiếng đi coi phòng ốc sẽ trở lại ngay, cần gì phải vội vã.
Tiền Lão Đại nói không sai. Chỉ trong khoảnh khắc Lý tổng quản đã từ nội viện đi ra.
Tiền, Văn hai gã khác nào mèo thấy mỡ chạy lại khẽ nói:
Tổng quản không sai chứ?
Lý tổng quản mặt lạnh như tiền gật đầu đáp:
Đúng rồi! Hai ngươi rất đắc lực.
Bốp! bốp! Hắn vươn tay tát hai cái rồi khịt mũi một tiếng dẫn nhị gia tay cầm túi đen hằm hằm ra khỏi khách điếm.
Tiền Lão Đại nhìn bóng sau lưng hai người đi xa rồi đưa tay sờ má đau rát hỏi:
Vụ này... vụ này là thế nào?
Văn Lão Cửu đứng thộn mặt ra như tượng gỗ hồi lâu mới lẩm bẩm:
Chẳng lẽ... chẳng lẽ thằng lỏi đó là giả?
Tiền Lão Đại sửng sốt la thất thanh:
Phải rồi! Nếu đúng là thằng lỏi đó thì mấy bữa trước hắn ở Nam Dương đã bảo chúng ta làm việc đó. Nào! Chúng ta tiến vào coi.
Dứt lời gã ngoắt tay rảo bước đi trước tiến vào hậu viện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-nhan-doat-phach/1882620/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.