Khí trời miền bắc đúng là muôn vàn thất thường, vừa rồi trời còn quang đãng thông thoáng, bây giờ lại đột ngột nổi gió kéo mây, sau đó là một màn mưa lất phất rơi xuống. Tiểu Khả theo Hoàng Liên đến gặp Lý Oanh, cả hai chưa kịp đến được cửa điện thì đã bị nước mưa trút xuống đầu. Hai người liền mau chóng cất bước chạy một mạch thật nhanh, may mắn đã kịp thời đến nơi. Bởi vì diện kiến Hoàng hậu bao giờ y phục cũng phải chỉnh chu sạch sẽ, cho nên Hoàng Liên dặn dò Tiểu Khả đứng bên ngoài giũ sạch áo mão rồi mới được phép đi vào trong. Tiểu Khả làm theo lời căn dặn của Hoàng Liên, vốn dĩ cô thuộc tuýp người khá kĩ tính, khi bề ngoài của cô chưa chỉnh tề thì nhất quyết sẽ không gặp mặt người khác, nên là cô không hề than vãn một câu liền một mực làm theo lời của nàng ta, mặc dù cách thể hiện lời nói của nàng ta hơi có chút hống hách. Giơ tay phủi sạch những giọt nước mưa đọng trên y phục, giũ giũ vạt áo mấy cái, coi như tương đối ổn rồi. Chỉnh trang lại mũ ngay ngắn, vuốt gọn lại những sợi tóc tán loạn giấu vào trong mũ, sau cùng mới đủ tự tin cùng Hoàng Liên đi vào. Tiến vào trong sảnh điện, Tiểu Khả đưa mắt nhìn nhưng lại chẳng có ai ở đây cả. Cô liền nổi lên thắc mắc, chẳng phải là nói đến gặp Lý Oanh hay sao, nhưng nàng ta đâu có ở đây. Tiểu Khả cước bộ chậm lại, cô quan sát xung quanh điện, cố tìm bóng dáng của vị mẫu nghi kia, nhưng không được bao lâu thì đã bị Hoàng Liên hối thúc, cô đành phải vội vàng đi theo nàng ta. Tiểu Khả theo Hoàng Liên đi ngang qua tẩm điện rồi tiến vào một gian điện nhỏ hơn ở bên cạnh thư các. Nói là nhỏ nhưng thực chất đây lại là một tẩm cung thì đúng hơn, chỉ là với diện tích nhỏ hơn mà thôi. Cuối cùng hai người cũng dừng lại khi đã vào đến phòng ngủ, Cô để ý được khi chỉ vừa trông thấy cô thì biểu hiện Lý Oanh liền vô cùng nôn nóng đứng hẳn dậy, dường như còn muốn bước hẳn lại kéo tay của mình, nhưng khi ngập ngừng một bước thì nàng đã khựng lại, nhận ra bản thân có phần hơi thất thố. Tiểu Khả cùng Hoàng Liên đứng ở bên ngoài khung cửa bán nguyệt, khom người chấp tay hành lễ hướng vào trong. "Hoàng hậu nương nương vạn an". "Miễn". "Hồi nương nương, chúng nô tì vừa mới tìm được Tiểu Khả tử, liền dẫn hắn đến gặp người". "Được rồi, trong này đã hết việc của ngươi, trở ra ngoài đi". Giọng Lý Oanh nghiêm nghị vang lên. "Vâng". Hoàng Liên lùi lại hai bước rồi mới thẳng người xoay lưng đi ra ngoài, khi lướt ngang qua còn không quên lườm Tiểu Khả một cái. Sau khi bóng dáng của Hoàng Liên đã mất dạng, Tiểu Khả mới chậm rãi ngẩn đầu dậy. Không gian trong này vô cùng bình lặng, giữa phòng có kê một lò than rực đỏ, thỉnh thoảng có mùi hương nhè nhẹ thoáng qua mũi của Tiểu Khả, có thể là đang đốt hương trầm. Trước mặt Tiểu Khả lúc này chính là cái giường lớn và trên đó là Thái Đường đang nằm im hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh tràng kỷ là Lý Oanh, lúc này cô mới để ý trong phòng ngoại trừ hai người đó, còn xuất hiện thêm một nữ nhân lạ mặt khác nữa. Bỏ qua những tiểu tiết nhỏ nhặt kia, Tiểu Khả tiến gần lại chỗ của Lý Oanh, cung kính chấp tay hỏi. "Hoàng hậu nương nương, nô tài nghe nói người cho tìm kiếm nô tài mấy ngày nay, không biết là có việc gì?". Lý Oanh vội đỡ tay Tiểu Khả thái độ có vẻ khá lo lắng, "Tiểu Khả tử ngươi mau qua nhìn Huyên nhi một chút, hình như nó trở bệnh rồi!". Sau đó kéo cô đến bên cạnh giường. Tiểu Khả nghe đến đây liền chau mày, chẳng lẽ bệnh tình của công chúa chuyển biến xấu đi sao. Cô không chần chừ liền tới xem xét tình hình của Thái Đường. Nhìn sơ qua bên ngoài gương mặt của nàng có phần hơi ửng đỏ, trán đổ mồ hồi lạnh, thần sắc nhợt nhạt. Tiểu Khả thuần thuật vén lên chăn bông cầm lấy tay của Thái Đường, đưa hai ngón tay đặt vào phần mạch nơi cổ tay của nàng, tâm trạng có chút chùn xuống. Hành động đột ngột này của cô Lý Oanh cũng tự hiểu ý không lên tiếng, nhưng ngược lại khiến cho nữ nhân lạ mặt đứng phắt dậy quát lớn. "Vô lễ!! Ngươi có biết ngươi đang làm gì...". "Không sao. Đừng làm phiền hắn". Nữ nhân kia định nói thêm gì đó nhưng đã bị Lý Oanh nhanh hơn một bước cắt lời. Vốn dĩ vừa rồi nhìn thấy tên nô tài kia động tay vén lên chăn bông thì nàng đã muốn tiến tới kéo ra hắn, nhưng lại bị Hoàng hậu ngăn lại. Lệnh của người nàng nào dám kháng lại, nên chỉ đành im lặng đứng lùi về sau. Lúc này trong đầu nữ nhân kia hiện lên vô vàng câu hỏi, tại sao Hoàng hậu lại để mặc cho hắn tiếp xúc gần với Thái Đường như vậy, hơn nữa còn không hề tỏ ra tức giận. Nàng cũng từng nghe nói Hoàng hậu đã cho người tìm kiếm kẻ này khắp nơi, hơn nữa còn qua Dụ Nguyệt uyển để thị uy tính cướp người với Hoa Thần phi khiến cho nàng ta nổi giận đùng đùng. Thật sự tại sao Hoàng hậu lại bằng mọi cách phải tìm cho bằng được tên nô tài này, nàng nhìn không ra kẻ này thì có tài cán gì mà có thể chữa trị được bệnh của Thái Đường. Chẳng lẽ tên này biết y thuật, vả lại còn giỏi hơn cả những lão Thái y của Thái Y viện sao? Sau một hồi kiểm tra kĩ càng thể trạng của Thái Đường, cuối cùng Tiểu Khả cũng nhận ra được căn bệnh của công chúa. Nhưng có một chuyện khiến cho cô vẫn chưa thể hiểu, rõ ràng là trước khi rời cung cô đã có theo dõi tình hình của công chúa vô cùng kĩ lượng, là do trầm cảm u uất, chính xác là bệnh tâm lý, tại sao bây giờ lại đột ngột trở thành bệnh vật lý bên ngoài như vậy? Cảm thấy có gì đó không đúng, Tiểu khả nghiêm túc quay sang hỏi Lý Oanh đứng bên cạnh. "Mạn phép hỏi nương nương, trong những ngày qua bệnh tình của công chúa có trở phát hay không? Việc này vô cùng quan trọng, xin nương nương đừng che dấu kể rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối!". Lý Oanh nhìn biểu hiện nghiêm trọng của người kia trong lòng liền bất an, biết rằng những lời sắp nói có thể ảnh hưởng trực tiếp đến việc chữa trị cho hài nhi, nên nàng không chần chừ kể rành mạch mọi chuyện. "Thật ra trong mấy ngày qua bệnh tình Huyên nhi không hề bộc phát, nhưng mới ngày hôm trước Huyên nhi vẫn còn cười nói vui vẻ thì đột nhiên lại ngã ra ngất lịm đi. Sau đó liền nằm mơ màng đến tận bây giờ chưa hề tỉnh lại". Tiểu Khả trầm mặc, Lý Oanh đứng bên cạnh không khỏi lo lắng, "Có phải Huyên nhi trở xấu hay không?!!". "Toàn bộ Thái y đã đến chẩn bệnh rồi, nhưng tất cả đều không thể tìm ra được rốt cuộc hài nhi là mắc phải bệnh gì!!". Lý Oanh giọng nói có phần run rẩy, hai tay liên tục bấu vào nhau. Tiểu Khả lắc đầu, ánh mắt đăm chiêu nhìn công chúa đang mê man, thật sự cô cũng đang hoang mang không biết tại sao. Bất chợt một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tiểu Khả chồm tới nâng lên cằm của Thái Đường, hai mắt đột nhiên mở lớn. Cô vươn tay áp vào trên trán của Thái Đường khoảng vài giây rồi lại đặt tay còn lại lên trán của mình, nhiệt độ tăng lên cao hơn mức bình thường. Sau đó lại lật đật cầm lên tay của công chúa xem lại một lần nữa, và rồi vô thức cau chặt mày. Quả đúng như cô đã nghĩ, không thể nhầm lẫn được. Tiểu Khả đắp lại chăn cho Thái Đường, hơn nữa còn cẩn thận tấn chặt góc chăn, sau đó vội vàng gọi theo Lý Oanh cùng đi ra bên ngoài. Vừa ra đến sảnh Lý Oanh đã thúc giục Tiểu Khả bắt buộc cô phải nói cho mình nghe về tình hình của Thái Đường. Tiểu Khả cũng không gấp gáp trả lời, đợi đến khi cả ba người đã hoàn toàn cách xa tẩm điện cô mới dừng lại bước chân, lúc này cả ba người đang đứng ở hành lang nối giữa tiền điện và hậu điện. Tiểu Khả ngó nghiêng quan sát xung quanh, nơi này hiện tại ngoại trừ ba người thì không còn ai nữa, lúc này cô mới buông lỏng phòng bị. Lý Oanh lúc này gần như muốn nổ tung, nàng hằn hộc, "Bây giờ đã có thể nói cho bổn cung biết hay chưa?!". Tiểu Khả gật gật đầu, nhưng lúc muốn mở miệng thì chợt nhớ ra bên cạnh vẫn còn một người nữa. Cô hướng ánh mắt kiêng dè về phía nữ nhân lạ mặt kia, việc lần này cô không yên tâm khi để người ngoài biết được. Lý Oanh nhìn theo ánh mắt liền đoán được suy nghĩ của người kia, nàng vội vàng lên tiếng. "Nhữ nhi không phải người lắm lời, hơn nữa còn vô cùng thân thiết với Huyên nhi, không cần phải lo". Tiểu Khả trong lòng thầm ngạc nhiên với hai chữ Nhữ nhi của Lý Oanh, cố lục lại trí nhớ của mình. Nhữ nhi... Nhữ nhi... A! Trần Nhữ, thì ra nàng là con gái thứ ba của Trần Cảnh Thụy Bảo công chúa! Theo như biểu hiện trong lời nói có vẻ Lý Oanh rất tin tưởng nàng, xem ra là do bản thân quá cảnh giác rồi. Tiểu Khả thở hắt một cái, quay sang đối mặt với Lý Oanh. "Phiền nương nương trước tiên gọi người lập tức mang tới một chậu nước nóng ngâm với lá trà xanh. Tiếp theo là chuẩn bị vài thứ, mạn che mặt, tìm lá của cây mật sâm nấu nước nóng rồi đổ đầy vào dục vũng, đóng tất cả cửa sổ trong tẩm điện của công chúa đừng để gió lùa vào". "Tại sao?!". Thụy Bảo nghi ngờ. Tiểu Khả hơi đanh mặt, "Như nô tài nghĩ, công chúa đã bị Thiên Hoa!". Như một tảng đá ầm một cái rơi xuống, Lý Oanh bên tai ong cả lên, lảo đảo như muốn ngã may mắn Tiểu Khả đã nhanh hơn một bước đỡ lấy vai nàng. Thụy Bảo ở bên cạnh tâm trạng cũng âm u không kém, khi vừa nghe xong câu nói của Tiểu Khả thì đôi mắt đã ngấn lệ, hai tay che miệng cố gắng không phát ra thanh âm khổ sở. Về phần Lý Oanh, nàng lúc này hai mắt bần thần, tay chân tựa vô lực nương vào người của cô, môi hồng mím lại, đôi mắt rưng rưng ánh nước, dường như chỉ cần một tác động nhỏ thôi sẽ khiến cho cảm xúc của nàng vỡ òa. Thật sự đối diện với hai luồng cảm xúc tiêu cực này không có gì gọi là thái quá, hơn nữa Tiểu Khả lại thấu hiểu rất rõ tâm trạng của Lý Oanh lúc này. Tiểu Khả mặc dù là một bác sĩ tư vấn tâm lý, nhưng cô cũng đã từng phải học qua vài tháng thực tập bên ngành y chính thống, biết về kha khá loại bệnh. Thiên Hoa ở thời hiện đại chính là bệnh ban đỏ. Đối với thời hiện đại nói chung và bản thân cô nói riêng, bệnh phát ban đỏ này không hề khó điều trị, thậm chí nó còn cỏ thể coi là một căn bệnh ở mức độ nhẹ, thậm chí có thể tự điều trị tại nhà. Nhưng, đối với thời đại này mà nói căn bệnh này chưa hề có thuốc trị, hơn nữa cũng chẳng ai biết cách chữa tuyệt đối. Bệnh ban đỏ tuy là bệnh nhẹ nhưng lại có thể truyền nhiễm qua môi trường không khí hoặc tiếp xúc trực tiếp hay khoảng cách gần với bệnh nhân, vả lại thời gian phát bệnh là khá nhanh. Đại đa số người mắc bệnh ban đỏ vào thời phong kiến đại đa số đều sẽ mất mạng do chữa trị không đúng cách, và có rất ít người sống sót được là nhờ vào đề kháng mạnh mẽ cùng phương pháp điều trị hiệu quả. Ngược lại ở thời đại y học tuy có tiến bộ nhưng vẫn vô cùng lạc hậu và thô sơ này lâu dần đã vô tình hình thành trong tư tưởng của mọi người một quan niệm chung cực kì tai hại, phàm bất kì kẻ nào đã mắc phải bệnh Thiên Hoa đều chỉ còn nằm chờ chết. Với quan niệm cổ hủ như vậy thì thử hỏi làm sao mà Lý Oanh lại không tuyệt vọng. "Không...Không thể nào!". Lý Oanh bần thần lẩm bẩm. Thụy Bảo sợ hãi buông một câu nói như đánh thẳng vào sự tuyệt vọng của Lý Oanh. "Bị Thiên Hoa... sẽ chết đấy!". Câu nói này hoàn toàn làm cho Lý Oanh đổ gục, nàng xuôi tay dựa hẳn vào trong lòng Tiểu Khả, cô ra sức đỡ lấy giúp nàng đứng vững. Hai dòng nước mắt tuôn rơi, Lý Oanh đôi mắt vô thần như không muốn tin vào sự thật trong câu nói của Thụy Bảo. Rồi đột nhiên đôi mắt nàng như bừng sáng, nàng lắc đầu nguầy nguậy, quay người bắt lấy cổ tay của Tiểu Khả, ra sức siết chặt. "Ngươi đã nói dối phải không? Có khi nào ngươi đã...". "Không thể!". Một câu nói khẳng định chắc nịch gạt phăng đi lời của Lý Oanh, nàng run rẩy nhìn vào đôi mắt kiên định trước mặt, đột nhiên trong lòng dâng lên một cỗ nghẹn ứ nơi buồng phổi. "Mạn phép nô tài kiêu ngạo. Từ xưa đến nay, nô tài chưa bao giờ đoán sai bệnh". Lời của Tiểu Khả triệt để đánh sập bức tường vững chãi trong lòng Lý Oanh, nàng bất lực xuôi tay. Nước mắt thi nhau rơi xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm. "Vậy Huyên nhi sẽ phải chết sao...". Thanh âm lạc dần đi. "Tại sao ngươi lại có thể khẳng định dõng dạc như vậy chứ!". Thụy Bảo bước tới chất vấn Tiểu Khả. "Vừa rồi nô tài đã kiểm tra kĩ càng, công chúa toàn thân nóng ran, thần sắc tái nhợt nhưng gò má lại ửng hồng một mảng lớn. Cánh tay xuất hiện những nốt đỏ trải đều lên đến bả vai, cổ nổi hạch lớn, đây chính xác là dấu hiệu của Thiên Hoa". "Vậy tại sao chỉ có một mình ngươi lại biết được, trong khi những lão Thái y uyên bác hơn ngươi lại không thể đoán ra được bệnh!!". "Đương nhiên!". Tiểu Khả buông một câu ngắn gọn, "Bởi vì bọn họ đều không dám trực tiếp đến kiểm tra trên người của công chúa". Đến lúc này Thụy Bảo cũng đành bất lực, "Chẳng lẽ không còn cách nào để cứu Hoàng tỷ nữa hay sao?". "Nô tài đâu nói là vô phương". Lý Oanh cùng Thụy Bảo đồng loạt quay lại nhìn về phía Tiểu Khả với ánh mắt ngỡ ngàng. Cô tạm thời không để ý đến họ, chầm chậm thả người ngồi xuống lan can phía sau. Lý Oanh bên kia ngược lại vô cùng nôn nóng, nàng lau vội dòng nước mắt, bước qua đứng trước cô. Thật sự Tiểu Khả cũng rất muốn mau chóng nói cho nàng biết nhưng quả thật bây giờ cô đã cạn kiệt sức lực rồi. Từ lúc ở bên ngoài trở về đến giờ cô chưa từng ngồi qua, một giọt nước hay một hạt cơm cũng chưa có vào bụng, lại còn phải vội vã chạy tới đây để gặp nữ nhân này, hơn nữa hiện tại lại vướng vào bệnh của Thái Đường. Thật sự là vắt cạn sức lực của cô rồi, hiện giờ cô dù muốn mở miệng nói chuyện cũng không còn hơi. Lý Oanh nhìn tình trạng của người kia, nàng đoán là có lẽ hắn đang rất kiệt sức. Nàng nhận thấy mỗi khi hắn cất giọng nói chuyện thanh âm cũng dần yếu đi. Lúc nãy hắn vô cùng vững vàng đỡ lấy nàng, bây giờ đôi chân lại run lẩy bẩy. Thật ra nàng không phải kiểu người ngang ngược thích hành hạ nô tài nhưng bệnh tình của Huyên nhi đang vô cùng nguy hiểm, cho nên bắt buộc nàng phải tra hỏi hắn rõ ràng. "Ngươi mau nói, thật sự có cách cứu Huyên nhi sao!?". Tiểu Khả gật đầu. "Đúng. Những ngày sắp tới mọi chuyện người đều phải nghe theo nô tài". "Tại sao bắt buộc Hoàng mẫu phải nghe theo lời ngươi chứ, lời của ngươi đáng tin hay sao? Thái y viện nhiều người như vậy nhưng cũng không chữa được bệnh Thiên Hoa!". Thụy Bảo khó chịu. Tiểu Khả cười cười. "Họ không chữa được thôi, nô tài có thể mà...". Cô dần mất sức, mọi thứ trước mắt mờ đi hẳn, đầu óc choáng váng xoay vòng. Tiểu Khả đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, lưng dựa hẳn vào cột trụ phía sau, hai chân cũng từ từ không còn sức. Chắc là vì thời gian quá lâu không có gì ngọt ngọt để bỏ bụng nên lại bị hạ đường huyết rồi. Thái độ của Tiểu Khả khiến cho Lý Oanh vô cùng ngạc nhiên, mặc dù đang trong tình trạng không ổn nhưng từ trên người hắn lại cho nàng cảm nhận được sự kiên định trong lời nói ấy. Nàng đã từng giao phó Huyên nhi cho người này một lần, và căn bệnh của hài tử đích thực đã chuyển biến vô cùng tốt. Bây giờ giao Huyên nhi cho hắn một lần nữa, nàng có cảm giác chắc chắn con của nàng sẽ được cứu. Không hiểu tại sao, nàng gặp người này đâu được bao lâu, cũng chẳng biết rõ thân thế của hắn nhưng hắn lại cho nàng một niềm tin vững chắc. Từ xưa đến nay chưa ai dám vỗ ngực tự nói bản thân mình có thể trị được căn bệnh Thiên Hoa, nhưng người này lại hoàn toàn ngược lại. Đột nhiên nàng có một dự cảm, người này mặc dù thua kém về tuổi tác so với những lão Thái y nhưng về y thức lại vượt xa hơn sự hiểu biết của bọn họ. Dù sao Huyên nhi đã mắc phải Thiên Hoa, nắm sẵn cái chết trong tay, nay lại có một tia hi vọng, vậy tại sao lại không thử chứ! Cuối cùng Lý Oanh đã quyết định đưa ra lựa chọn. "Được, bệnh tình của Huyên nhi đều trông nhờ hết vào ngươi. Chỉ cần có thể cứu sống được Huyên nhi thì ngươi muốn gì bổn cung đều sẽ cho ngươi!". "Chẳng phải nương nương đã sắp xếp cho nô tài một công việc tốt không phải sao? Đó hãy xem như là nô tài đã nhận được phần thưởng của mình rồi đi!". Tiểu Khả nhoẻn miệng cười tươi. Biểu hiện của người này khiến Lý Oanh bất ngờ, nàng chưa từng thấy kẻ nào có suy nghĩ đơn thuần như vậy cả. Người trong cung này ai mà chẳng muốn thăng quan tiến chức, hoặc là giàu sang phú quý. Cho nên luôn luôn tìm mọi cách để lấy lòng chủ tử, hi vọng một ngày nào đó sẽ trèo được lên vị trí cao. Loại người hám danh hám lợi như thế nàng đã gặp rất rất nhiều, chưa từng có trường hợp ngoại lệ. Vậy mà người này lại không hề truy cầu lợi lộc cho bản thân dù cơ hội đang ở ngay trước mặt, lại chỉ vì một công việc nhỏ nhoi mà đã cảm thấy mãn nguyện. Người này, là thật sự đơn thuần hay là tâm cơ sâu như biển? Nhiều lần giúp nàng nhiều chuyện như vậy nhưng chưa từng chịu nhận ban thưởng. Rốt cuộc hắn là người như thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]