Chương trước
Chương sau


Đêm tháng năm, chưa nằm đã sáng. Ngày tháng mười, chưa cười đã tối.
Những câu nói của dân gian xưa thực sự chưa bao giờ chính xác như lúc này. Khi sóng yên biển lặng, mọi thứ đều trôi qua rất nhanh, đến lúc bão táp cuồng phong thì một đêm dường như cũng dài vô tận.
Đã vào những ngày đông, gió bắc kéo về cuồn cuộn như sóng, đêm qua tiết trời vẫn còn mát mẻ vậy mà sáng hôm sau đã lạnh giá.
Ngồi trên cửa sổ, Tiểu Khả đưa mắt quan sát bầu trời. Những đám mây nặng trĩu gộp lại tạo thành nhiều khối lớn, xám xịt. Màu trời hiện tại phủ lên một tầng ảm đạm, chẳng còn trong xanh như vừa sáng hôm qua. Trong lòng thầm nghĩ có lẽ phía bắc tuyết đã rơi rồi, vả lại sẽ sớm lan tới đây.
Tiểu Khả giãn mày, thở ra một làn khói trắng mờ mờ, cả người bất động, lạnh ngắt.
Nhìn vào có lẽ ai cũng nghĩ rằng cô đã ngồi như vậy rất lâu. Quả thực là như vậy, cả đêm Tiểu Khả chưa từng chợp mắt, cô lẳng lặng ngồi trên bệ cửa hứng gió trời. Những đợt gió lạnh trong đêm liên tục thổi vào trên người, nó khiến cho Tiểu Khả toàn thân đều tê lạnh đến run rẩy, nhưng ngược lại nó sẽ giúp cho tinh thần của cô giữ được phần nào tỉnh táo.
Không phải là Tiểu Khả muốn tự ngược đãi bản thân mình, chỉ là do trong lòng dâng lên sợ hãi. Cô sợ lỡ như bản thân chỉ vô tình chợp mắt một chút thôi, cơn sóng to ngoài kia sẽ bất ngờ đổ ập tới. Đến lúc đó thì không biết đường nào mà đỡ. Vậy nên cô vẫn luôn giữ mình trong trạng thái cảnh giác, chưa một phút nào buông lỏng phòng bị.
Đêm qua tình hình vẫn có thể xem như nằm trong tầm với, mọi người đều an phận ở vị trí của mình, nên về phòng thì về phòng, nên ở sảnh thì ở sảnh. Chỉ là bên ngoài đôi lúc vẫn truyền tới tiếng bước chân rầm rầm bỏ chạy của thường dân. Chỉ cần có động tĩnh dù là nhẹ nhất, lập tức bên trong này ai nấy đều căng như dây đàn. Khách trạm chỉ có hai người Ông chủ và tiểu đồng, ông chủ thì khỏi bàn tới, riêng tiểu đồng nhìn thì cao lớn có da có thịt, nhưng lại không hề biết võ. Cho nên lỡ như sảy ra chuyện gì thì không biết phải làm sao. Vì vậy lúc vào khoảng giữa canh tư, ông chủ có lên gõ cửa phòng, nhờ vả Tiểu Khả với hai, ba người nữa cùng đi kiểm tra tất cả ngõ ngách trong khách trạm. Chỉ đề phòng bất trắc mà thôi, tuy vừa phát dịch nhưng đạo tặc vẫn rất lộng hành.
Tiểu Khả tất nhiên không nề hà, sẵn sàng nhận lời ông chủ giúp đỡ một chút. Chỉ là cô hơi lo khi để nàng ở lại trong phòng một mình. Chiêu Hoàng chân yếu tay mềm, hơn nữa nàng lại xinh đẹp như vậy, lỡ như có tên biến thái nào đó lẻn vào phòng giở trò đồi bại với nàng thì sao? Tiểu Khả tâm vẫn không yên, lại không nỡ để ông chủ đứng chờ, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ khoá luôn cửa, khi đó cô mới an tâm cùng ông chủ đi xuống.
Từ lúc rời đi, đến khi trở lại phòng thì đã qua cuối canh năm. Cả người đều nhức mỏi nhưng vẫn không dám chợp mắt. Cô đi đến ngồi trên bệ cửa sổ, suy nghĩ rất nhiều chuyện. Cứ thế, đã ngồi suốt một đêm.
Ở trên giường, Chiêu Hoàng cự quậy, đôi mắt khẽ chớp vài cái, chầm chậm mở ra. Với đôi mắt còn mờ mịt, hướng về phía cửa sổ, nàng trông thấy thấp thoáng bóng dáng ai đó đang ngồi bó gối trên bệ cửa. Nàng hơi giật mình, định sẽ quát lớn nhưng khi nhận ra người đó là cô thì mới bỏ ý định.
Chiêu Hoàng dù đã tỉnh táo nhưng vẫn nằm im trên giường. Thân trên nằm ngửa, bên dưới nghiêng, tay vùi trong mái tóc óng ả tự tiện buông xoã.
Ánh mắt vẫn một mực nhìn về hướng con người đang ngồi chỉ cách chỗ của nàng gần mười bước chân. Đột nhiên trực giác của nàng cảm thấy được người này hôm nay có chút khác lạ. Nếu như thường lệ, mỗi khi nàng thức dậy, dù chỉ là một động đậy vô cùng nhỏ thì người kia ngay lập tức liền biết, chân tay nhanh nhẹn đi lấy nước để nàng rửa mặt. Vậy mà lúc này nàng đã thức dậy gần một khắc rồi mà tên kia cũng giống như không hề biết chỉ ngồi im lặng ở kia.
Chiêu Hoàng quan sát được, người kia ngồi bó gối, đầu tựa vào chân hướng ra bên ngoài nhìn xa xăm, giống như có rất nhiều tâm sự. Nhìn màu trời vẫn còn khá đen, không biết người kia đã ngồi như thế bao lâu rồi.
Nàng cũng chẳng có ý định gọi người kia, chống tay ngồi dậy xuống khỏi giường. Kéo lại vạt áo bị lệch làm lộ ra bờ vai mịn màng trắng như ngọc trai. Dù nàng không sinh tâm phòng bị nhưng ít ra người kia cũng là một nam nhân, nàng cũng phải cố kị một chút.
Tiểu Khả nãy giờ bận suy nghĩ cũng không để ý, khi quay đầu lại mới nhận ra nàng đã thức. Cô rời khỏi bệ cửa, đi qua lấy thau đồng chuẩn bị nước rửa mặt giúp nàng.
Chiêu Hoàng vuốt vuốt rồi búi gọn mái tóc ra phía sau, cố định bằng cây trâm hoa mai. Lấy đến ngoại sam treo trên bình phong khoác vào.
"Trời vừa sáng mà sắc mặt không được tốt lắm, có nhiều tâm sự lắm sao?". Tay khẽ xoa đôi mắt cay cay.
Tiểu Khả khẽ lắc đầu, "Không".
"Nếu không có thì sao lại ngồi ở đó?". Ở bên cạnh nhau đã lâu, nàng vô cùng hiểu rõ tính tình của tên này. Lúc vui thì sẽ như một tiểu hài tử cười cười nói nói phấn khởi, tâm trạng không tốt sẽ ủ rũ suốt ngày, còn có chuyện buồn thì sẽ ngồi bên cửa sổ một mình, không nói không rằng, chỉ yên lặng ngồi thẩn thờ.
Tiểu Khả giống như bị nàng nắm thóp, đơ người vài giây rồi cười cười. "Thực sự không có gì, chỉ là suy nghĩ ngẩn ngơ một lúc thôi".
"Chỉ một lúc?". Chiêu Hoàng híp mắt.
Tiểu Khả nuốt khan, "Phải".
Chiêu Hoàng không đáp lại, nàng chầm chậm bước tới trước mặt, từ trên người nàng toả ra sự áp đảo vô hình khiến cho Tiểu Khả cảm thấy toát mồ hồi. Chiêu Hoàng vừa đi tới Tiểu Khả liền bị ép bước lùi một bước. Nàng đối mặt với cô, đưa tay xoa xoa vành mắt dưới của cô. Tiểu Khả đột nhiên đứng hình mất năm giây, cô cảm thấy tim mình đột nhiên đập liên hồi, hai má cũng hơi ửng hồng, biểu hiện vô cùng bối rối.
"Xem ngươi hai mắt đều đã đen hơn than, còn dám nói là chỉ một lúc?!". Chiêu Hoàng nghiêm nghị nói.
Tiểu Khả á khẩu, điều nàng nói là hoàn toàn chính xác khiến cô không thể phản bác lại, đành phải gật đầu thừa nhận.
"Bao lâu rồi?".
Tiểu Khả không trả lời, cô cúi đầu quay đi làm việc khác. Chỉ dựa vào thái độ này của cô thì nàng liền dễ dàng đoán ra được, người này có lẽ đã không ngủ cả một đêm.
Hiểu rõ tính cách của cô, cho nên không có cách nào nói được cô, Chiêu Hoàng chỉ thầm lắc đầu thở dài.
Tiểu Khả không nói, Chiêu Hoàng cũng không hỏi nữa. Cả hai đều cố tình cho qua cuộc đối thoại ngột ngạt đó. Tình hình bên ngoài không biết đã ra sao, chẳng ai dám bước ra xem xét. Theo hiện trạng này thì có thể sẽ phải cố thủ tầm mấy ngày chờ đợi sự cứu viện của quân triều đình. Vì vậy thức ăn cũng phải dè dặt hơn trước, cho nên sáng nay khách trạm sẽ không có bữa sáng.
Tiểu Khả đi tới tràng kỷ mà cô vẫn ngủ, lục trong túi vải lấy ra lương khô. Thật sự cô không bao giờ muốn để nàng phải ăn những thứ tồi tệ như thế này, nhưng trong hoàn cảnh ngặt nghèo giống bây giờ thì thứ này còn quý hơn vàng. Tiểu Khả nghĩ rồi lại nghĩ, cúi cùng cô vẫn quyết định cất lại gói lương khô. Quay đầu nhìn qua bên kia, thấy nàng vẫn đang rửa mặt chải tóc, Tiểu Khả mới âm thầm rời khỏi phòng đi xuống lầu.
Chiêu Hoàng vấn tóc sơ trang xong nhìn lại chẳng thấy người kia đâu nữa. Nàng đứng dậy đi xung quanh phòng tìm kiếm nhưng hắn lại không ở trong phòng. Chiêu Hoàng định bụng sẽ xuống dưới tìm người, bản thân hắn cũng biết tình hình bên ngoài hỗn loạn như vậy còn chạy lung tung, lỡ như để bản thân bị truyền bệnh thì lúc đó nàng phải làm sao?!
Chưa kịp đợi nàng đi tới cửa thì Tiểu Khả đã tiến vào, trên tay bưng theo khay gỗ, hình như là điểm tâm sáng. Hắn vừa thấy nàng thì tỏ vẻ ngạc nhiên, thuận tay đóng lại cửa.
"Sao lại đứng ngây người vậy?".
"Ngươi xuống dưới sao?".
Tiểu Khả gật gật đầu, Chiêu Hoàng trách cứ. "Ngươi biết tình hình bên ngoài nguy hiểm mà vẫn còn đi lung tung khắp nơi!?".
Đáp lại sự căng thẳng của nàng, cô chỉ khẽ cười. "Đừng lo quá, chỉ là xuống dưới lấy bữa sáng thôi". Tiểu Khả đi tới bàn, để xuống khay gỗ, ngoắt tay với nàng. "Nào lại đây, đừng đứng ở đó nữa".
Chiêu Hoàng thầm thở dài rồi cũng đi tới ngồi xuống phía đối diện. Nàng nhìn bữa sáng mà hắn đã chuẩn bị cho mình, trông cũng có vẻ ngon. Một bát cơm trắng đầy ấp còn toả khói, bên cạnh là đĩa đậu phụ nấu chung với thứ gì đó.
Tiểu Khả giống như cảm thấy tự hào vì đã nấu được bữa ăn ngon như vậy nên gương mặt vô cùng phấn khởi. "Đây là đậu hũ om với cà chua, đừng nhìn nó đơn giản mà xem thường. Thực ra lại rất ngon, hơn nữa còn giàu dinh dưỡng và tốt cho sức khoẻ. Đây cũng là món mà ta thích nhất". Tiểu Khả trong đầu nhớ lại lúc trước còn ở nhà, mỗi khi mẹ Lê Phương nấu món này thì bản thân đều ăn hết cả một nồi cơm. Hai anh và baba của cô không mấy thích cà chua, chỉ riêng cô và mẹ là yêu thích nó. Sau này bản thân đã đi làm, thời gian ở nhà không còn nhiều, nên chỉ vào những ngày cô về ăn cơm thì mẹ mới nấu món này, hơn nữa còn nấu một đĩa to.
Tuy Tiểu Khả không nấu được ngon như mẹ mình nhưng vẫn có thể ăn được. Dù gì thì cô cũng mất gần một tuần để theo mẹ học nấu món đơn giản như vậy.
Chiêu Hoàng cũng chẳng để ý đến những lời huyên thuyên của người kia. Nàng chỉ im lặng cầm đũa bắt đầu ăn. Tiểu Khả thì tự thấy quê một cục, người ta thì không quan tâm còn mình cứ ngồi đọc thoại, vuốt mặt quay sang chỗ khác.
Dù trời đã sáng hẳn nhưng Tiểu Khả vẫn giữ cho cả hai ở yên trong phòng, nếu thực sự căn bệnh kia có tốc độ lây lan nhanh như tên thư sinh kia nói thì chỉ có thể truyền qua đường không khí, cho nên ở trong phòng là giải pháp tạm coi là an toàn nhất. Trong khi Chiêu Hoàng đang dùng bữa sáng thì bên kia Tiểu Khả tranh thủ thu xếp lại hành lý cùng đồ đạc, theo như suy đoán cộng với tình hình thì có lẽ buổi chiều Tiểu Phương tử mới đến được, từ giờ tới lúc đó chỉ còn lại chưa đầy chín tiếng. Ra ngoài một thời gian, vật dụng mua sắm cũng nhiều, chưa nói tới vũ khí cô đặt, số y phục cùng với vật dụng cá nhân cũng chiếm hết mấy túi. Tuy rằng Chiêu Hoàng vốn tính tiết kiệm, nàng vẫn luôn nói với cô thứ gì hà tiện được cứ hà tiện, chỉ mua đủ dùng là được. Nhưng bản tính của Tiểu Khả luôn luôn cẩn trọng, hơn nữa số đồ đó là dùng cho nàng, tuyệt đối không thể tùy tiện, cho nên dù nàng có khuyên nhưng cô vẫn âm thầm mua cả một đống, số tiền đó không thể tiếc.
Bên này xếp bên kia cột, cũng không nhận ra thời gian đã trôi nhanh đến vậy, chớp mắt đã vào chiều. Sau mấy giờ loay hoay thì cũng đã dọn xong, cả mấy túi lớn chất hết ở dưới sàn, Tiểu Khả mệt đừ ngồi ở bàn trà, rót ly trà rồi tu một ngụm lớn. Qua một hồi cũng không ai nói với ai câu nào, cả hai chỉ chú tâm vào chuyện của mình, người thì đọc sách, kẻ thì cặm cụi làm gì đó.
Chiêu Hoàng rời mắt khỏi quyển sách trên tay, ngó qua bên chỗ của người đối diện. Thật sự đôi khi nàng không thể hiểu được con người này, hắn thỉnh thoảng sẽ có những lúc làm điều gì đó vô cùng kì lạ. Chẳng hạn như ngồi thẩn thờ bên cửa sổ, hay là trong đêm tự nhiên hiện ra thêm hai con mắt nữa ngồi viết vào tờ giấy trắng, hoặc là như bây giờ cứ cắm cúi vò vò xếp xếp mẩu giấy trên tay. Chiêu Hoàng nhìn trên bàn, trước mặt nàng là những mẩu giấy được người kia gấp thành hình thù khá lạ mắt, trông hơi giống những con chim nhỏ.
Chiêu Hoàng buông sách, hiếu kì nhìn cô. "Ngươi đang làm gì?".
Tiểu Khả không nhìn nàng, chỉ mở miệng đáp vội. "Xếp hạc giấy".
"Hạc giấy?". Từ nhỏ đến lớn nàng đều chưa từng nghe qua có loại này hạc giấy.
Tiểu Khả dừng lại, ngẩn lên đối diện với nàng. Cô vỗ trán một cái, sao bản thân lại chợt quên mất, thời đại này làm gì có hạc giấy. Tiểu Khả cười giã lã, cô dịch người qua ngồi cạnh Chiêu Hoàng, ở tờ giấy cũ xé xuống một góc, đưa ra trước mặt chậm rãi xếp.
"Thứ này ở quê nhà của ta gọi là hạc giấy, bởi vì sau khi xếp xong nhìn vào thì chúng khá giống với con hạc, chỉ là chúng được làm bằng giấy". Đôi tay thoăn thoắt lại thả xuống một con.
Tiểu Khả lại lấy tới hai mẩu giấy khác, một đưa cho Chiêu Hoàng, một giữ lại. Chiêu Hoàng cũng nhận lấy, nàng biết ý định của cô, cho nên mỗi khi cô xếp một lần thì nàng đều sẽ gấp theo.
"Con hạc giấy này có phải cũng có câu chuyện của riêng nó?". Chiêu Hoàng hỏi, tay vẫn cố gấp theo cô.
Tiểu Khả gật đầu. "Thật ra ta cũng không hề biết rõ câu chuyện này, chỉ vô tình biết được mà thôi. Cũng chẳng biết là thật hay là giả". Nhìn sang bên cạnh, gương mặt nàng hiện lên vẻ cau có, tay thì đang loay hoay sửa lại nếp gấp. Cô khẽ phì cười, đưa tay giúp nàng chỉnh lại một chút.
"Chuyện kể rằng thuở xưa, có một tiểu thư là con gái của quan huyện, đem lòng yêu một người thư sinh trong vùng. Bọn họ đích thị là thiên sân một đôi. Chỉ tiếc, gia cảnh của người thư sinh đó quá khốn khổ. Đẩy vào lại như thế này". Tiểu Khả hướng dẫn cho Chiêu Hoàng, nàng liền sửa lại gấp hai mép giấy vào giữa. "Phải rồi, từ từ thôi".
Chiêu Hoàng vẫn chăm chú làm theo chỉ dẫn của người kia, nhưng lại không muốn bỏ lỡ câu chuyện. "Tiếp theo thì sao?".
"Sau đó, chuyện giữa bọn họ bị đồn đến tai phụ thân của tiểu thư. Ông ta đùng đùng nổi giận, liền ra sức ngăn cấm đoạn tình cảm giữa họ, chia rẽ uyên ương".
"Tại sao?". Nàng thắc mắc.
"Bởi vì ông ấy chê bai tên thư sinh kia quá nghèo, vốn dĩ ông ấy đã có ý định gả tiểu thư cho người con trai của một vị thương nhân. Bị phụ thân cấm đoán, tiểu thư giống như cái xác không hồn, ngày ngày u sầu, buồn bã, xuân sắc héo mòn. Nhìn thấy con gái như vậy, quan huyện càng tức tối hơn. Ông ấy cho gọi tên thư sinh kia tới và ra điều kiện, nếu hắn đáp ứng được thì sẽ để cho bọn họ thành thân. Điều kiện là trong thời hạn ba ngày tên thư sinh kia phải bắt đủ một ngàn con hạc, không thiếu một con, đem đến thay cho lễ vật cầu thân".
"Cuối cùng người thư sinh đó có chấp thuận không?". Nàng dừng lại, quay qua nhìn cô.
Tiểu Khả gật đầu. "Tên thư sinh tìm rồi lại tìm nhưng cuối cùng vẫn không bắt nổi một con. Và rồi hắn đành tìm cách khác, xếp đủ một ngàn con hạc giấy để thay thế cho chim hạc thật. Tên thư sinh kia thực sự trong ba ngày ba đêm không ăn không ngủ ngồi xếp hạc giấy. Vào đêm cuối cùng, khi con hạc thứ chín trăm chín mươi chín được xếp xong thì tên thư sinh kia cũng đã ngất đi vì kiệt sức, vài ngày sau cũng qua đời. Mọi người xung quanh chôn cất hắn ở phía sau một ngọn đồi hoang vắng. Chỉ một thời gian ngắn sau đó người ta nhìn thấy trên mộ của tên thư sinh kia xuất hiện con hạc giấy thứ một ngàn đã rỉ máu".
Nghe đến đây, tâm trạng của Chiêu Hoàng đột nhiên chùn xuống. Tay cũng dần chậm lại. "Còn tiểu thư kia?".
"Tiểu thư không hề hay biết về điều kiện và càng không biết được cái chết của tên thư sinh kia, chỉ ngậm ngùi nghe theo lời phụ thân gả cho người khác. Chỉ đến trước ngày thành thân, tiểu thư mới vô tình biết được câu chuyện, đau xót tột cùng nên đã lâm bệnh nặng. Trước khi mất, tiểu thư xin phụ thân để nàng được an táng bên cạnh tên thư sinh kia. Một thời gian sau mọi người ra thăm mộ của họ thì thấy trên mộ của họ mọc lên hai thân cây kì lạ, cành cây của chúng đan chặt vào nhau, dù cho mưa to gió lớn hay tuyết sương giăng phủ cũng không bao giờ tách rời. Từ đó về sau người đời vẫn lưu truyền câu chuyện về chuyện tình của họ và một ngàn con hạc giấy". Tiểu Khả đặt con hạc giấy đã hoàng thành vào trong tay của Chiêu Hoàng.
Chiêu Hoàng nhìn con hạc giấy mong manh trong tay, khẽ thở dài. "Không nghĩ đến một mối lương duyên đẹp đẽ lại có kết thúc bi thương như vậy".
Tiểu Khả mím môi, vuốt ve con hạc giấy. "Đó chỉ là truyền thuyết của dân gian mà thôi. Là thật cũng được, là giả cũng tốt. Chẳng phải đến cuối cùng rồi họ cũng đã được ở bên cạnh nhau rồi sao?!".
"Lúc sống không được cùng nhau chung một chỗ, mất đi rồi mới đặt cạnh nhau, có ý nghĩa gì nữa chứ!". Chiêu Hoàng buồn bã nhìn cô.
Tiểu Khả chỉ mỉm cười, cầm lấy con hạc giấy trong tay nàng, mở ra đôi cánh của nó. "Ở quê hương của ta có một truyền thuyết, nghe nói nếu như xếp đủ một ngàn con hạc giấy thì có thể đổi lấy một điều ước, chỉ cần thành tâm cầu nguyện thì điều ước sẽ thành hiện thực, bất kể là gì. Nhưng chưa một ai có thể xác minh chuyện đó cả, cho nên cũng chỉ là truyền thuyết". Đặt lại con hạc giấy về tay của nàng.
"Vậy ngươi... đã từng tin vào truyền thuyết đó hay chưa?".
Tiểu Khả không đáp lại, cô nở nụ cười, gật đầu.




-----Hết Chương 68-----
Tác giả: Lúc nhỏ, có ai đã từng tin vào điều ước của 1.000 con hạc giấy chưa?
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.