Chương trước
Chương sau


Sh*t!!
Tề Tiểu Khả rủa thầm trong lòng, chỉ chậm một nhịp nữa thôi thì hai người có thể đi khỏi nơi này rồi. 
Ông trời đã muốn ngươi đối mặt thì cho dù ngươi có làm trăm phương ngàn cách đi nữa cũng không tránh khỏi được.  
Cả không gian như ngưng bặt, Tề Tiểu Khả có cảm giác dường như tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của cô và nàng, sau lưng lập tức truyền tới tiếng bước chân, liền sau đó hai tên to xác đã đứng trước mặt cô. Bọn chúng đứng chặn cửa lớn, thô lỗ đẩy cô và nàng vào giữa sảnh. Tề Tiểu Khả vội đỡ lấy Chiêu Hoàng đang lảo đảo muốn ngã, ném ánh mắt khó chịu về hướng hai tên to xác kia. Đợi khi Chiêu Hoàng đã trụ vững, Tề Tiểu Khả mới nghiêm túc nhìn tên nam nhân đang đứng ở giữa sảnh, tâm trạng lập tức chùn xuống. 
"Hể! Đây chẳng phải là vị anh hùng cứu mỹ nhân hôm đó sao!"
Tên nam nhân tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, hắn vừa nhìn thấy Tề Tiểu Khả liền cười khinh miệt, tay gõ gõ cây quạt giấy dó, mặt kênh kênh. Hắn làm ra vẻ gặp lại bạn bè lâu ngày nhưng thái độ lại vô cùng khinh khi. Ngược lại bên này Tề Tiểu Khả lúc đứng trên gác vừa nhìn thấy hắn thì cô đã không vui, tự cho là mình xui xẻo ra đường không nhìn ngày, dù chỉ chạm mặt một lần nhưng cô đều nhìn thấu nhân cách của tên này, vì không muốn liên lụy Chiêu Hoàng dây vào những chuyện rắc rối cho nên mới kéo tay nàng mau chóng rời đi. Cuối cùng vẫn là chậm một bước, bị hắn trông thấy. 
Nam nhân huênh hoang đi tới trước mặt Tề Tiểu Khả, cây quạt dó gõ gõ vào đầu vai của cô. "Lâu rồi không gặp! Không ngờ hôm nay lại hội ngộ ở đây!".
Tề Tiểu Khả không hề lên tiếng, chỉ một mực im lặng nhìn theo cử chỉ của tên kia, trong lòng lấp đầy một cỗ ẩn nhẫn nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện như không. 
Ánh mắt của hắn đánh về người phía sau Tề Tiểu Khả, cười cười hỏi, "Bên cạnh ngươi hình như có rất nhiều nữ nhân xoay quanh nhỉ? Mỗi lần là một người khác nhau. Hai mỹ nhân hôm đó của ngươi đâu rồi!". 
Nghe thấy lời nói của hắn có ý ám chỉ Chiêu Hoàng, Tề Tiểu Khả hai đầu chân mày gần như muốn dán vào nhau. "Không đến việc của ngươi". 
"Ô! Không cần phải căng thẳng như vậy, ta chỉ muốn hỏi thăm một chút. Biết đâu bị ngươi bỏ rơi nhưng lại được ta rước về làm vợ lẻ thì sao hahaha!". Tên nam nhân nói xong liền khoái chí cười lớn, phía sau đám người trong sảnh đều hùa theo bật cười. 
Bắt đầu cảm thấy khó chịu, đôi mắt híp lại một lúc rồi liền giãn ra, nở một nụ cười dửng dưng trên môi. "Ha, lần trước gặp ngươi là đang trêu đùa con gái nhà lành, lần này gặp ngươi là dẫn theo một đám người đến ức hiếp một cô gái chân yếu tay mềm". Tề Tiểu Khả châm chọc khoanh tay trước ngực, "Khiến cho ta nghĩ ngươi thiếu điều đều muốn cưỡng bức luôn tất cả nữ nhân trong thành luôn đấy!".  
Tên nam nhân bị Tề Tiểu Khả móc họng đến nỗi tức giận đến đỏ cả mặt, cứng họng không thốt lên được câu nào. 
"Tên kia ngươi là cái thá gì mà dám vênh mặt xấc láo trước mặt lão đại hả?!!". Một tên thuộc hạ của hắn ở phía sau lớn tiếng quát vào mặt Tề Tiểu Khả. 
Một tên khác đi tới nhổ nước bọt trước mặt Tề Tiểu Khả, "Xuy! Đúng là không biết tìm chỗ chôn. Lại dám chạy đến địa bàn của lão đại mà gây sự! Chắc ngươi không biết chữ chết viết như thế nào?!!". Tên thuộc hạ nói chuyện dằn mặt Tề Tiểu Khả, ở phía sau mười mấy tên mặt mày lăm lăm giống như muốn lập tức xông lên xé xác cô. 
Tề Tiểu Khả gương mặt đã đen kịch, trên trán nổi ba đường hắc tuyến, tay nắm thành quyền, siết chặt. Bỗng nhiên có một bàn tay mềm mại mát lạnh kín đáo nắm lấy tay của cô. Tề Tiểu Khả ngơ ngác quay đầu nhìn, là Chiêu Hoàng, nàng đánh mắt ra hiệu với cô, nhẹ lắc đầu. "Không nên chấp nhất, ta không muốn dây vào những chuyện rắc rối ở đây. Chúng ta đi thôi". Chiêu Hoàng nắm tay cô dụng lực kéo đi. 
Tề Tiểu Khả dĩ nhiên nghe theo lời của Chiêu Hoàng, tâm trạng cũng hòa hoãn một chút, cất bước theo đi theo nàng. Nhưng ý định của hai người đều thất bại, tên kia đã nhanh hơn một bước đứng chặn trước mặt cô và nàng.  
"F*ck! Ta đã không dây vào chuyện của ngươi! Bây giờ ngươi lại muốn gì chứ?!". Tề Tiểu Khả bực dọc mắng một câu. 
Hắn không hề quan tâm đến lời nói của cô, cũng như câu chửi thề kì lạ kia. Hắn chỉ chăm chăm nhìn Chiêu Hoàng, ánh mắt tỏ vẻ thèm thuồng đầy dục niệm. Thè lưỡi liếm môi, vô lại giả danh đứng đắn cất giọng hỏi nàng. "Vị cô nương đây đúng là tuyệt thế mỹ nhân, cả đời ta chưa từng gặp được nữ nhân nào xinh đẹp như nàng! Thay vì đi theo tên ốm yếu này chịu khổ thì nàng đi theo ta không phải tốt hơn sao!? Ta có thể để nàng làm chính thất của ta!". 
Ngoại trừ những người xem náo nhiệt đang xì xào bàn tán thì còn lại bọn thuộc hạ của hắn đều hùa theo tung hô. "Phải đấy! Cô phải tu phúc phần mấy kiếp mới có cơ hội được lão đại của chúng ta nhìn trúng! Còn không mau nhận lời đi!!". 
Tâm trạng của Tề Tiểu Khả sau câu nói kia đã xuống tới đáy, gương mặt lạnh tanh nổi lên vài đường gân xanh đen, ánh mắt hình viên đạn xuyên thẳng về phía tên khốn kiếp kia. Từ lúc vừa đối mặt thì cô đã có cảm giác tên kia luôn nhìn chằm chằm về phía Chiêu Hoàng, kể cả những tên nam nhân đang có mặt trong này cũng đều như vậy. Ánh mắt của bọn chúng chưa một khắc nào rời khỏi nàng, ánh nhìn không sạch sẽ, đều mang theo tà niệm dục vọng hướng lên trên người nàng. Tề Tiểu Khả thề rằng ngay lúc này cô chỉ muốn lao tới móc mắt từng tên một giẫm nát, nhất là kẻ đang đứng trước mặt cô. 
Bên này Chiêu Hoàng cũng không dễ chịu hơn. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có kẻ nào dám bỡn cợt với nàng, cho dù là nghĩ trong đầu cũng phải mất mạng. Bây giờ tên này lại dám trước mặt nhiều người như vậy thốt ra lời lẽ dơ bẩn không sạch sẽ với nàng, ý niệm bây giờ của nàng là muốn cắt lưỡi của hắn. Bị vũ nhục trước đám đông như vậy khiến cho bản tính Hoàng đế của Chiêu Hoàng một lần nữa trỗi dậy. Nàng chỉ đứng bất động nhìn hắn, không hề làm gì cả, nhưng trên người nàng lại tỏ ra một lực uy áp vô hình cực lớn, đột nhiên mọi người cảm thấy sảnh lớn giống như vô cùng bức rức, bí bách nghẹt thở, hô hấp trở nên khó khăn hơn. 
Trông thấy thái độ của Chiêu Hoàng, ai ai cũng đình trệ im lặng, ngay cả toán thủ hạ cũng dè chừng, duy chỉ có lão đại của bọn chúng là không biết chết, vẫn tiếp tục thốt ra lời lẽ cợt nhã. 
"Chà! Chưa về nhà mà đã khiến cho ta cảm thấy phấn khích. Trông nàng lúc tức giận còn xinh đẹp hơn khi nãy mấy phần đấy hahaha".
Hắn bật cười thích thú, nhét cây quạt dó vào trong áo, muốn đưa tay sờ sờ gương mặt xinh đẹp của nàng.  
"Chết tiệt!!!" 
Khi bàn tay bẩn thỉu của hắn chưa kịp chạm tới Chiêu Hoàng thì đã bị hất ra, đồng thời liền nghe một tiếng Chát giòn tan vang vọng. Trên mặt hắn hằn lên dấu tay đỏ ửng rướm máu, bản thân hắn chỉ nhìn thấy trước mắt một màu trắng xóa lướt qua, đầu óc choáng váng, say sẩm mặt mày, cũng đủ để biết cái tát đó có bao nhiêu mạnh.
Tất cả mọi người đều im bặt, bọn thuộc hạ của tên kia cũng bất động ngớ người chứng kiến chuyện đang xảy ra. Hắn đưa tay vuốt bên mặt còn đỏ ngầu, một chút ươn ướt vươn trên lòng bàn tay, nhìn lại mới biết có vài giọt máu li ti đọng lại. Đôi mắt hắn long sòng sọc trợn trừng, răng cũng nghiến chặt phát ra âm thanh kin kít. "Khốn kiếp!!". 
Người vừa gây ra cái tát vẫn bất vi sở động, không có vẻ gì là sợ sệt hay lo lắng cả. Tề Tiểu Khả gương mặt đã đen hơn than, ánh mắt hình viên đạn vẫn ghim trên người tên kia, vẫn có thể thấy tay phải của cô còn run rẩy đỏ hồng. 
Bọn thuộc hạ chạy tới sau hắn, kẻ nào cũng lăm lăm gậy gỗ trên tay, có người còn manh động đến nỗi định tiến tới đánh cô. Tên kia bị một màn nhục nhã, tức giận đến mặt cũng đỏ như Quan Vân Trường, đôi mắt đăm đăm hướng về phía cô. '
"Cả ta cũng dám đánh! Hôm nay ta cho ngươi chết không có chỗ chôn! Đánh hắn cho ta!!". Tên khốn kia vừa vuốt mặt vừa căm thù ra lệnh, hôm nay hắn nhất định phải phanh thây tên mặt trắng kia mới có thể nguôi ngoai được cơn giận và nỗi nhục này.
Nghe được chỉ thị, mười mấy tên to con hùng hổ xông tới chỗ hai người. Tề Tiểu Khả nhanh chóng kéo Chiêu Hoàng chạy tới nấp phía sau bàn tròn lớn nhưng bọn chúng đã vây hãm hai người. Tề Tiểu Khả thủ hộ Chiêu Hoàng ở phía sau, bản thân thì đứng trước làm làm khiêng thủ cho nàng, ánh mắt vẫn liên tục quan sát cử động của đối phương, Bọn chúng lăm le vây xung quanh thủ thế một lúc liền như bầy kiến ập tới đập liên tục vào người Tề Tiểu Khả bằng những cây gậy to như khúc củi. Tề Tiểu Khả quơ tay cố chống đỡ nhưng cũng không ăn thua, lúc cô cố đánh một tên thì một tên khác liền xông tới đánh tới tấp vào người cô. 
Tình hình trong trà lầu vô cùng hỗn loạn, cửa lớn đều bị người chặn lại, những kẻ vô can đều sợ hãi chạy hết lên gác trên, dưới sảnh lớn là đám người hung hăng đang ẩu đả xô xác với Tề Tiểu Khả. Chiêu Hoàng thì hét lên mỗi khi có một gậy đập vào người cô. Những nữ nhân xung quanh đều la hét ầm ĩ. 
Tề Tiểu Khả bị dồn vào thế bí, cô vừa phải chống đỡ mấy chục cây gậy đánh tới, vừa phải thủ hộ Chiêu Hoàng ở sau lưng, hoàn toàn không có cách nào đánh trả được. Không chừng hôm nay cô sẽ bị đánh chết tại đây. 
Vài tên vẫn liên tục tấn công Tề Tiểu Khả, vài tên thì vơ đồ đạc trong tiệm làm vũ khí ném về phía cô. Bốn phía đều là địch, Tề Tiểu Khả dùng hai tay chống đỡ đều bị đánh đến bầm tím chảy máu. Hai tên thừa lúc cô bị tấn công dồn dập liền nhân cơ hội tóm lấy Chiêu Hoàng kéo đi. Chiêu Hoàng sợ hãi hét toáng lên, cực lực giãy giụa muốn thoát ra. Tề Tiểu Khả bị tiếng hét gây chú ý, nhìn qua thấy Chiêu Hoàng đang bị lôi đi, cô hoảng loạn nhào tới bắt lấy tay trái của nàng, ra sức kéo giật lại nhưng không thể. Cô vẫn nắm chặt tay nàng không hề buông ra, khiến cho cổ tay của nàng hằn lên vài vết đỏ. Sự cảnh giác của Tề Tiểu Khả bị phân tán về phía Chiêu Hoàng nên cô không thể để ý xung quanh được, ngay lúc đó có một tên dùng bình rượu đập thẳng vào sau đầu của cô. Một tiếng Xoảng vang lên, bình rượu vỡ tan tành.
"Khả!!!". 
Chiêu Hoàng kinh hãi hét lớn, Tề Tiểu Khả ngã quỳ xuống đất, hai tay ôm lấy phần gáy đang chảy máu đầm đìa, thấm ướt cả một mảng áo, máu chảy hòa vào mái tóc khiến cho nó bết lại, từng dòng máu tươi vẫn thi nhau đổ xuống. 
Mặc kệ Tề Tiểu Khả đang chật vật ôm đầu, bọn chúng vẫn liên tục dùng chân đạp thẳng vào người cô, Tề Tiểu Khả lãnh trọn từng cú đạp một, cô vẫn gắng gượng ôm đầu ho khan từng tràn dài. 
Chiêu Hoàng bị hai tên lôi tới chỗ hắn, nàng cực lực giằng co giãy giụa nhưng đều bị ghìm chặt, miệng vẫn không ngừng kêu tên của cô, trong lòng nàng hiện tại sợ hãi vô cùng. Nhìn từng gậy từng cái đạp giáng vào thân thể của cô tim nàng lại nhói theo, giống như rỉ máu.
Tề Tiểu Khả vẫn ho sặc sụa, chật vật ngã lăn ra đất, gương mặt bầm tím thâm đen. Bọn thuộc hạ của tên kia vẫn không buông tha cho Tề Tiểu Khả, hai tên tiến tới xốc cô đứng lên rồi dí vào cột trụ gần đó, một tên mặt mày bặm trợn trên tay cầm theo cây gậy to lăm lăm bước tới rồi nện một cú trời giáng vào bụng của cô. Tề Tiểu Khả hai mắt trợn trắng, miệng hộc cả một đống nước rồi xụi lơ nằm sấp dưới đất. Cô cảm thấy dường như nội tạng của mình sau cú đó dường như toàn bộ đều bị dập nát, ngay cả cột sống cũng đau điếng từng hồi. 
"Khả!!!". Chứng kiến cảnh tượng trước mắt hai dòng lệ của Chiêu Hoàng đã không kìm được mà tuôn rơi, nàng xót xa gọi tên của cô nhưng người kia chẳng hề có chút phản ứng lại, nằm bất động giống như người chết, hai mắt cũng trợn trắng. 
"Chậc chậc, xem nàng kìa. Cả khi khóc cũng khiến người ta thương yêu như vậy!". Hắn đê tiện cười, vuốt ve gương mặt ướt đẫm của Chiêu Hoàng. "Làm gì phải khóc lóc như vậy, tên kia vẫn chưa chết cơ mà! Nếu như ngay từ đầu nàng chịu đi theo ta thì có phải không cần phiền phức như vậy hay không?!!". 
Chiêu Hoàng né mặt tránh đi bàn tay bẩn thỉu của tên kia, nàng không hề để ý đến hắn, chỉ chăm chăm nhìn về phía người đang nằm bất động ở kia, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. 
Tên kia khoái chí cười khanh khách, hắn ung dung đi tới trước mặt Tề Tiểu Khả, đá một cú khiến cho cô lật ngửa ra rồi dùng chân đạp lên mặt cô, còn đay nghiến di di mấy cái. "Khốn kiếp! Dám đánh cả ta! Bây giờ xem ngươi còn anh hùng được nữa không!! Đắc tội với ta thì chỉ có chết một cách thê thảm nhất hahaha!!!". 
Mặc cho hắn đang đạp lên mặt mình, Tề Tiểu Khả vẫn không thể phản kháng lại. Bây giờ cả cơ thể cô đều vô lực, thậm chí cô còn không cảm nhận được tứ chi của mình, khắp người đau đớn co giật từng hồi. 
"Hahaha! Ngươi đứng dậy đi chứ! Sao lại giống như một con chó chết bên xó đường vậy hahaha!!!". Hắn đắc chí cười sảng khoái, chân vẫn không ngừng dí vào mặt của cô. 
Hắn đang vô cùng khoái chí, không ngừng ra oai với thuộc hạ, bọn chúng đều hùa theo tán dương tung hô hắn, bỗng nghe thấy một tiếng Vút.
Bốp. 
Một cái ghế gỗ gãy nát vươn vãi khắp nơi, tên kia cũng gục xuống sàn ôm lấy vầng trán đang đổ máu. 
"Ai! Là kẻ nào dám ném ta?!!".
Hắn giương mắt tìm kiếm kẻ dám ném cái ghế vào mình, nhưng khi nhìn tới cửa lớn thì đột nhiên hắn lại trở nên kinh hãi. 
"Từ khi nào mà ngươi lại dám dẫn theo đám lâu la phô trương ngang tàng bá đạo ở đây vậy Lý Bân?!". 
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng giọng nói phát ra, chỉ trông thấy một thiếu niên đang ngồi chống cằm, ánh mắt mang đầy tiếu ý khiêu khích hướng về phía của Lý Bân. 



-----Hết Chương 55-----
*Trong truyện sẽ có vài từ chửi thề english nhưng ta sẽ che bớt chữ bằng dấu [*] để tránh gây phản cảm. 
Tác giả: Đọc xong đừng có đánh ta nha. Chương sau sẽ xuất hiện nhân vật mới, vote thử coi là ai~~~

Ngày đăng: 1-7-2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.