*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ngươi là tiểu thái giám hôm trước sao?". Tề Tiểu Khả nãy giờ lo đọ mắt với Lý Huệ mà tạm thời quên mất rằng trong đình còn một người nữa, lúc này cô mới để ý đến nàng. Theo như phản xạ cô liền cúi thấp người gật đầu kính cẩn, giọng nói cũng không còn chua chát như ban nãy nữa. "Dạ, là nô tài". Lý Oanh đưa mắt quan sát Tề Tiểu Khả từ đầu đến chân khiến cho cô có chút ngượng. Nàng xưa nay rất ít khi dùng ánh mắt nhìn chăm chú người khác, ngoại trừ những người mà nàng quan tâm thì nàng sẽ để ý ngoại hình từ trên xuống dưới của họ. Lý Oanh híp mắt nhìn kỹ hơn, nàng mới chợt nhận ra, tên nô tài này chẳng phải là người đã cứu Thái Đường hay sao! Không ngờ lại là người của Hoa Thần phi, thật tội nghiệp. Lý Oanh nở một nụ cười dịu, "Cảm ơn ngươi lần trước đã cứu Thái Đường". Tề Tiểu Khả hơi đơ ra, một lúc sau cô mới nhớ ra chuyện mà nàng nhắc tới. "Không có gì, trong tình huống đó ai cũng sẽ làm như vậy thôi. Hơn nữa đây cũng là trách nhiệm của nô tài!". Lý Oanh khẽ mỉm cười, "Ngươi muốn bổn cung thưởng cho ngươi thứ gì?". Tề Tiểu Khả cười lắc đầu, "Đó là trách nhiệm của nô tài, nô tài không thể nhận ban thưởng của nương nương". Cả hai nữ nhân trong lòng đều ngạc nhiên, từ xưa đến nay có nô tài nào mà không ham muốn ban thưởng, có kẻ thì nịnh nọt chủ tử chỉ để hưởng được một chút lợi tức. Người này lại trái ngược hoàn toàn, nàng chủ động mở miệng nói thưởng nhưng hắn lại thẳng thừng từ chối, còn bảo là trách nhiệm. Một người như vậy trong cung vô cùng hiếm. Lý Huệ đưa tay đỡ cằm, cười đùa lên tiếng, "Hoàng hậu đã nói cho ngươi thì ngươi cứ nhận, còn tỏ vẻ thanh cao!". Giọng nói còn vài phần chanh chua. Tề Tiểu Khả biết Lý Huệ là đang nói móc mình, cô khẽ liếc nàng ta. "Ngươi thật sự không muốn nhận?". Lý Oanh nhướng mày hỏi. Tề Tiểu Khả cúi người, kiên định đáp lại. "Cảm ơn ý tốt ban thưởng của nương nương, nô tài sẽ không nhận. Xin nương nương hãy để dành ý tốt này cho một người khác đi.". Con người này khiến cho Lý Oanh đầy ngạc nhiên. Hắn là một nô tài nhưng lại không hề nịnh nọt, được ban thưởng cũng không chịu nhận. Hơn nữa còn thẳng thừng khướt từ nàng. Người này còn rất nhiều điều mà nàng không thể nhìn ra được. Bây giờ Tề Tiểu Khả mới có cơ hội ngắm nhìn nữ nhân đối diện kia. Cung trang màu cam, bên ngoài choàng sa y bạch sắc, dải lụa xanh nhạt khoác trên tay. Ba ngàn thanh ti búi cao, điểm xuyến kim quan đơn giản. Mắt phượng óng ánh, cánh môi đỏ hồng, thái dương ấn lên một hoa điểm hồng sắc. Mỹ nhân diễm lệ, tuy không thể sánh với Lý Chiêu Hoàng nhưng cũng diễm mỹ tuyệt luân. Tề Tiểu Khả không hề nhận ra rằng mình đã chăm chú nhìn nữ nhân kia lâu như thế nào. Nãy giờ có người mặt đã đỏ lên, hàm răng nghiến chặt. Lý Huệ uống liền mấy chén trà, hoả nộ trong lòng đang ngày càng dâng cao. Tên sủng vật đáng chết, vừa bước vào đình đã đấu mắt với nàng, nói chuyện câu nào câu nấy đều cộc lốc. Vậy mà đối với ả ta lại cười cười nói nói, xem hai mắt của hắn sắp cong đến muốn rơi ra ngoài rồi! Đáng chết, đúng là không dạy dỗ là không được, thật khiến cho nàng tức chết. "Công chúa đừng chạy nữa! Công chúa!!" Từ phía xa vọng tới giọng hét lớn của một cô gái, khiến cho mọi người trong đình đều giật mình. Tề Tiểu Khả xoay người đưa mắt hướng về nơi phát ra tiếng kêu. Rất nhanh một thân ảnh yếu ớt chạy vụt ra, cô liền biết được người đó là ai, Thái Đường. Thái Đường hai tay ôm đầu, tóc tai rối loạn, y phục xốc xếch, chân trần chạm đất cứ thế liều mạng lao về phía trước vừa khóc vừa gào. Đằng sau bốn năm cung nữ đuổi theo Thái Đường, liên tục gọi lớn, tạo ra một quang cảnh hỗn loạn giữa không gian vốn yên tĩnh. "Công chúa đừng chạy nữa a!!! Người dừng lại đi!!". "Các ngươi tránh ra!! Không được đến gần ta! Tránh ra đi!!!". Thái Đường hét lớn. "Công chúa đừng tổn hại thân thể! Người đứng lại đi!!!". "Không được đến đây! Cút!! Cút hết cho ta!!". Thái Đường như điên như dại gào to. Khi vừa trông thấy người kia là Thái Đường, Lý Oanh giật thót người ngay lập tức lao ra khỏi Nguyệt đình, chạy đến bên cạnh nữ nhi. Nàng bắt lấy tay Thái Đường, ôm hài tử vào lòng, cố gắng kiềm chế nàng, gương mặt biểu hiện đều là lo lắng. "Huyên nhi! Huyên nhi! Đừng sợ, Hoàng mẫu ở đây, đừng sợ!". Lý Oanh dùng sức ôm chặt lấy công chúa. Thái Đường bây giờ gần như biến thành một người khác, nàng vùng vẫy muốn thoát ra, huơ tay đánh lung tung vào không trung. "Buông ra!! Mau buông ta ra! Mẫu phi! Mẫu phi!! Phụ hoàng muốn đánh Thái Đường! Mẫu phi!! Người ở đâu rồi....". Công chúa giơ tay loạn xạ, vừa khóc vừa kêu gào. Nữ nhi trong lúc hoảng sợ nhất lại gọi tên người khác, tâm thất lại cuộn thành một vòng, đau nhói. Lý Oanh rơi nước mắt, hài tử của này của nàng thật là đáng thương. Nhiều lúc nàng cũng từng trách ông trời sao lại quá độc ác, đem hết bất hạnh dồn lên người nữ nhi của nàng. Mỗi khi nữ nhi phát bệnh tự cào xé thân thể, hoảng sợ khóc lóc, nàng đều như đi trên đống lửa, tim như bị thắt chặt, vô cùng đau xót. "Huyên nhi! con hãy bình tĩnh lại!!". Thái Đường dường như không nghe thấy lời nói của Lý Oanh, dù cho mẫu thân ở bên canh luôn miệng kêu khuyên nhưng nàng vẫn cứ vùng vẫy, giãy giũa ngày càng mạnh liệt hơn. Hiện giờ Thái Đường giống như một con dã thú vô tri vô giác, chỉ biết lao tới vồ lấy những thứ ở trước mắt của nàng. Nàng mất tri thức gào khóc dữ dội, móng tay sắc nhọn liên tục bấu vào cánh tay của thân mẫu. Lý Oanh bị cào đến cả cánh tay ngọc ngà trắng nõn đều rướm máu, vết xước chi chít dày đặc nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng không hề la một tiếng nào, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Thái Đường cứ như vậy phát tiết, bên cạnh các cung nữ ùa vào cố gắng kéo công chúa ra nhưng dường như khi phát tiết sức mạnh của Thái Đường giống như được tăng lên gấp nhiều lần, nàng chỉ hất một cái là các cung nữ đồng loạt văng ra. Chỉ có một mình Lý Oanh vẫn kiên trì ôm chặt lấy hài nhi. Lúc này Lý Huệ cùng tỳ nữ của nàng đều ở trong Nguyệt đình xem trò vui, nhìn thấy Lý Oanh bị cào đến tróc da chảy máu trong lòng nàng liền có vài phần khoái chí. Chỉ vừa mới nãy nàng ta còn ra oai với nàng, bây giờ thì hay rồi, bị chính nữ nhi mà nàng ta yêu thương nhất cào đến trầy da tróc thịt, khiến cho nàng thật hả dạ. Cao hứng trong lòng, Lý Huệ không kiêng dè mà hé môi cười lớn, vô cùng khoái chí. Đột nhiên lại ngưng bặt, bởi vì nàng cảm thấy có một ánh mắt sắc hơn dao đang nhìn chằm chằm mình. Lý Huệ đưa mắt nhìn qua, bắt gặp Tề Tiểu Khả bất động nhìn sang đây, hai mắt như đao kiếm muốn chém bay đầu của nàng. Tiểu sủng vật này đúng thật là gan lớn, dám dùng ánh mắt đó nhìn nàng, quả thật nàng hơi dung túng cho hắn rồi! Lý Huệ không hề yếu thế, nàng từ ghế đứng dậy, định đi qua chỗ của Tề Tiểu Khả nhưng chưa kịp bước thì cô đã bỏ chạy khỏi Nguyệt đình rồi. Lý Huệ sinh khí dặm chân xuống đất, hừ một tiếng. mày liễu chau chặt, ánh mắt dáng vào bóng lưng đang dần khuất hẳn của cô. Tề Tiểu Khả chạy một mạch về viện, tông cửa lao thẳng vào. Cô đi đến lục tung chiếc giường lên nhưng vẫn không thấy thứ mà mình cần tìm. Tề Tiểu Khả bắt đầu trở nên khẩn trương, cô xới tung cả phòng lên như là đang tìm thứ gì đó. thời gian càng trôi qua thì cô càng bực tức, cũng tại thói quen hay bỏ đồ lung tung, lúc ở hiện đại mẹ của cô cũng đã nhắc nhở cô rất nhiều lần về việc này, bây giờ muốn tìm đồ cũng phải mất gần nửa tiếng. Tề Tiểu Khả giở lên thùng gỗ ở góc tường, cô mừng rỡ lấy ra chiếc túi du lịch nặng nề của mình, rất may mắn khi xuyên qua cô còn đem theo thứ này , nếu không không biết phải làm sao. Tề Tiểu Khả mở túi, tìm kiếm trong đó một hồi, lúc sau cũng tìm được thứ cô muốn, lúc này cô mới thở phào một cái. Kéo vội túi quăng sang một bên, Tề Tiểu Khả chạy như bay ra khỏi phòng, quên cả việc đóng cửa. Khi Tề Tiểu Khả chạy đến thì đã thấy có nhiều người ngã nằm dưới đất, bên kia một đám cung nữ vẫn đang kéo công chúa và Hoàng hậu ra. Hiện tại còn có nhiều cung phi hiếu kỳ đến xem rất đông, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ thì thầm to nhỏ với nhau. Tề Tiểu Khả nhìn đám người oanh oanh yến yến liền chướng mắt, đại công chúa phát bệnh, bọn họ không giúp còn đứng yên xem chuyện vui, thật là đám tiện nhân. Tề Tiểu Khả cũng quan sát xung quanh một lượt, giữa đám người chen lấn nhưng cô vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của tên kia. Bây giờ Tề Tiểu Khả đã thật sự tức giận, trong đầu có ý nghĩ muốn giết người. Tên kia làm cha cái kiểu gì vậy!! Nữ nhi của hắn bị như vậy, người khắp Hoàng cung đều chạy đến hóng chuyện, vậy mà hắn lại không hề thấy qua bóng dáng! Xứng làm cha của người ta sao! Tề Tiểu Khả vừa chạy đến đã bắt lấy một tiểu thái giám, lớn tiếng quát vào mặt hắn: "Đã thông báo cho Hoàng thượng chưa!!". Tiểu thái giám rụt rè, "Chúng ta đã đi báo ba lần rồi, nhưng Hoàng thượng nói là đang bàn bạc quốc sự!". Tề Tiểu Khả lửa giận xông thiên, mắt trợn trừng như muốn lấy mạng, hai tay siết chặt cổ áo tiểu thái giám xốc hắn lên khỏi mặt đất. "Các ngươi không có nói cho hắn tình hình của công chúa sao!! Hả!!!". Tề Tiểu Khả nổi giận quát lớn. Tiểu thái giám bị Tề Tiểu Khả siết đến không thở nổi, chỉ có thể phát ra từng chữ ngắt quãng, "Chúng... chúng ta c-có báo rồi...khụ... nhưng... H-Hoàng thượng nói... ặc... nói rằng Hoàng hậu... ặc ặc... có thể xử lý được....khụ khụ!!!". Tề Tiểu Khả thô lỗ ném tiểu thái giám xuống đất, hắn liền ôm cổ ho một tràn lớn. Cô mặc kệ ánh nhìn của tất cả mọi người chạy thẳng tới chỗ của cô gái nhỏ đang phát tiết kia. Lý Oanh lúc này đã hoàn toàn đuối sức, cánh tay tê rần, đôi tay dần buông lỏng. Trong khi đó Thái Đường vẫn còn rất nhiều sức lực, nàng giãy càng mạnh hơn trước, miệng thì liên tục rống lên từng hồi thảm thiết. Tề Tiểu Khả lao tới như mũi tên, đưa mắt ra hiệu cho Lý Oanh buông tay. Cô đi ra sau, rất nhanh bẻ gập hai tay của Thái Đường ra sau thắt lưng, kéo nàng ép sát lưng vào cơ thể mình, thật nhanh rút tay trái luồn ra trước ngực ôm siết lấy nàng, ghì chặt nàng ép vào trong lòng. Chỉ vài động tác thì cô đã có thể khống chế Thái Đường. Công chúa bị khống chế hoàn toàn, nàng không thể vùng vẫy nữa, chỉ bất mãn kháng cự. "Buông ta ra! không được động vào ta!! Buông ta ra!!!". Tề Tiểu Khả rút trong thắt lưng ra một ống tiêm đã được bơm sẵn thuốc gây mê, thẳng tay đâm vào cánh tay của Thái Đường. Công chúa dường như sợ hãi khi đầu kim chạm vào làn da mềm mại của nàng, nàng thảm thiết hét lớn lên. "Ngươi làm gì vậy! Đừng!!! Mau buông ta ra!!". Tề Tiểu Khả mặc cho Thái Đường đang ra sức cầu xin, cô vẫn kiên định đâm vào mũi kim, đưa thuốc vào người của nàng. "Ngươi....", Thái Đường hai mắt mở lớn, hoảng hốt thốt ra một chữ rồi lịm đi. Dường như thuốc lập tức có tác dụng, Thái Đường đã từ từ yếu dần, rồi vô lực ngất đi. Tề Tiểu Khả vội đỡ lấy cơ thể yếu ớt của công chúa, bế nàng trên tay, vội vã đi về hướng cung Thiên Thành.
-----Hết Chương 48----- *Diễm mỹ tuyệt luân: Xinh đẹp tuyệt trần. Tác giả: Vì ta đang đi xa nên ko viết thường xuyên được, với lại chương ko được dài lắm. 2 ngày nữa về đến nhà rồi ta sẽ viết bù lại cho, đừng giận ta a~~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]