Tia lửa li ti màu đỏ cam bay tán loạn trong không khí, từng cột khói xám đen bốc lên ngùn ngụt lên đến tận trời cao, hơi nóng vù vù xông tới như muốn hung chết người trong cái nóng bỏng rát, ánh lửa phừng phừng lóa mắt rọi sáng khắp một góc khu vực nhỏ hắt lên trên bức tường màu đỏ bạc màu trông vô cùng quỷ dị.
Hiện tại đã là nửa khuya, xung quanh tĩnh lặng dị thường, đôi lúc còn nghe thấy được âm thanh xào xạc của tán cây bị gió thổi lay động.
Tiếng thịch thịch va đập của vật nặng phát ra liên hồi, âm thanh xột xoạt của nhiều lớp vải cọ vào nhau, từng bọc vải trắng nặng trịch được quăng vào trong đống lửa một cách dứt khoát khiến nó đột ngột cháy bùng lên.
Tiểu Khả bước đi khập khiễng, chật vật kéo lê một bọc vải trắng trên đất, dùng sức lôi bọc vải vừa nặng vừa cồng kềnh về hướng ngọn lửa. Đây không biết đã là cái thứ mấy mà cô phải xử lý trong đêm nay rồi. Trước mặt Tiểu Khả là một hố lửa lớn, toàn thân của Tiểu Khả được chiếu rọi bởi ánh lửa đỏ rực. Bên trong hố lửa có rất nhiều bọc vải tương tự đang dần dần bị ngọn lửa hung hăng nuốt chửng, khói đen bốc lên mù mịt. Tiểu Khả kéo theo bọc vải nhưng không thể đến gần miệng hố vì sức nóng và lượng nhiệt cực lớn có thể làm bỏng da thịt, cô tiến tới rồi dừng lại đứng cách hố lửa một khoảng ngắn, cuối cùng cũng thả bọc vải xuống đất. Hai tay chống bên hông, hít một hơi sâu rồi thở ra một tràn hơi nặng nề, cô đưa tay lên dùng lớp vải đang che kín mặt để lau mồ hôi trên trán, thời gian tiếp xúc với hơi nóng lâu như vậy khiến cả người của cô đều đổ đầy mồ hôi, ướt sũng như mới đi tắm.
Tiểu Khả đứng ngẩn ra vài giây nhìn đống lửa đang cháy, một hồi sau lại thở hắt một cái liền quay trở lại với công việc còn đang dang dở. Cô lôi bọc vải đến gần miệng hố nhất có thể nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn cho bản thân, rồi quay lại bãi đất bên cạnh lấy dụng cụ. Khi trở lại thì trên tay của Tiểu Khả đang xách theo một thứ với thân cán là gậy dài, một đầu được đóng chắc chắn vào một tấm ván gỗ dày, nhìn giống hệt như một cái bồ cào nhưng không có lưỡi. Tiểu Khả đi tới, đưa dụng cụ lại gần với phần mặt ván gỗ áp vào trong bọc vải đang nằm ngang trên mặt đất, sau đó cô bắt đầu giữ chặt cán gỗ rồi ra sức đẩy bọc vải bắt đầu xê dịch đi và từ từ trượt tới rồi rơi vào trong hố lửa lớn. Ngọn lửa lập tức thổi bùng lên khiến Tiểu Khả phải vội vàng lùi lại, cô nheo mắt nhìn ngọn lửa đang nhanh chóng bao lấy bọc vải vừa được thảy vào, làn da cảm thấy nóng rát không chịu nổi.
Tiểu Khả thổi phù một cái thật mạnh, đẩy hết không khí ra khỏi buồng phổi căng phồng trong l*иg ngực. Cô rời ra xa, đi lại một góc bên cạnh bức tường đổ nát nơi cách xa hố lửa rồi ngồi phịch xuống, lúc này mới thấy nhẹ nhõm hơn. Sức nóng khủng khϊếp tỏa ra từ phía hố lửa đủ làm cho Tiểu Khả nóng nực muốn chết, toàn thân bị quấn trong tầng tầng lớp lớp vải dày, mồ hôi tuôn ra như tắm. Sau một ngày quần quật không ngừng nghỉ thì lúc này cô mới có thời gian để nghỉ ngơi, lấy ra từ trong ngực áo một bánh lương khô rồi chậm rãi bẻ từng mẩu nhỏ đưa vào miệng để làm đầy cái bụng rỗng. Nhưng khi cô đưa mắt nhìn qua bên kia, nơi vẫn còn rất nhiều bọc vải chất cao thành đống lớn như một ngọn núi nhỏ, tâm trạng lại chợt nặng thêm vài phần. Thực ra hiện tại Tiểu Khả đang phải đảm nhiệm một công việc phải nói là rất vất vả và vô cùng nguy hiểm, chính là đốt xác.
Trong những ngày qua Tiểu Khả đã rất nỗ lực phối hợp cùng Thái Y viện để khống chế tình hình của dịch bệnh, đưa ra rất nhiều sáng kiến và đề nghị trong việc chữa trị. Ban đầu, cô hoàn toàn bị bối rối và choáng ngợp bởi sự dồn dập của trận dịch liên tục dồn tới, nên khiến cho bản thân cô vô tình lại cảm thấy hoang mang và mất niềm tin vì không biết phải bắt đầu từ đâu. Qua vài ngày tiếp theo dường như Tiểu Khả đã bắt đầu quen dần với nhịp độ của guồng quay, cô cũng đã có đủ thời gian để quan sát, xem xét và kiểm tra tình trạng hiện tại của trận dịch, nên chỉ qua thêm hai đêm thức trắng suy nghĩ thì cô cũng đã biết mình phải làm gì.
Bắt đầu từ cách tiêu diệt nguồn truyền nhiễm của dịch bệnh, Tiểu Khả đã bàn bạc với nhân sự của bên Thái Y viện, đặc biệt là với Lê Trạch. Cô đã đưa ra đề nghị ưu tiên trước hơn tất cả đó là phải xử lý lũ chuột trong khu vực xung quanh những nơi đã bị nhiễm bệnh, bởi vì hiện tại đã biết nguồn gốc đầu tiên chính là nữ quan chết do vết cắn của chuột mang mầm bệnh dịch, nên hiện tại có thể lũ chuột đã và đang trở thành vật mang mầm bệnh trung gian và sẵn sàng làm lây lan khắp cả Hoàng cung. Tiếp đó Tiểu Khả cũng đã chuẩn bị những đơn thuốc sẽ cần cho việc chữa trị rồi giao cho bên Thái Y viện lo liệu. Sau đó nhờ người chuẩn bị một lượng lớn nước lấy từ suối được lọc qua và đun sôi kỹ càng, bởi vì người bệnh cần phải được bổ sung lại lượng nước trong cơ thể.
Những ngày này khối lượng công việc mà Tiểu Khả phải phụ trách là vô cùng lớn, vừa phải nghiên cứu phương pháp chữa trị triệt để, chăm sóc cho những bệnh nhân, đảm nhiệm luôn cả phần xử lý và thiêu hủy xác chết. Không cần phải nói đoạn thời gian này đối với cô nó vất vả cỡ đến mức nào, có nhiều lúc Tiểu Khả dường như muốn ngã quỵ vì kiệt quệ. Nhưng trong rủi cũng có cái may, không lâu sau cô đã có thể giảm tải đi một gánh nặng cho bản thân. Nhờ vào sự hiểu biết hạn hẹp và thiếu sót về kiến thức y học từng học được ở hiện đại, Tiểu Khả đã có thể mau chóng áp dụng chúng để đối phó với trận dịch bệnh này.
Sử dụng cỏ Xạ Hương và các loại cỏ thơm khác có đặc tính kháng khuẩn để chống bọ chét và vi khuẩn. Cho người tìm kiếm nhiều loại thảo dược và cây thuốc có chứa tính chất kháng sinh tự nhiên rồi kết hợp với nhau để điều chế ra một loại thuốc kháng sinh dạng nguyên sơ nhất. Các bệnh nhân có triệu chứng sốt cao và đau đớn cần phải được hạ sốt cùng giảm đau, đôi lúc có những bệnh nhân cũng cần được hồi sức đặc biệt vì suy yếu. Tất cả những điều này đều phải được điều trị kết hợp song song với sử dụng thuốc kháng sinh tự nhiên.
Trong tất cả những thứ này, Tiểu Khả đã đưa ra một bước đột phá cực kì táo bạo khiến cho toàn bộ mọi người đều phải ngỡ ngàng. Cô đã trình bày với Lý Oanh ý định của mình và chỉ có nàng mới có thể giúp được cho cô trong chuyện này. Trước đó vào một buổi tối, Tiểu Khả đã đưa yêu cầu ra bên ngoài và lấy được thứ mình cần, đó là một mảnh kim loại thô và vài dụng cụ khác như kềm để uốn cùng nhiều loại đá mài đủ kích cỡ. Sau đó trong nhiều đêm thức trắng, Tiểu Khả đã gia công được mảnh kim loại đó, bây giờ cô biết rõ là chất liệu đồng, mài nó từ một mảnh thô dày trở thành một miếng chỉ mỏng gần bằng sợi tóc. Tiếp theo cô uốn cong nó thành một dạng ống dài vô cùng mảnh và ở giữa chỉ chừa một cái lỗ rất rất nhỏ, lúc này mảnh đồng đã có hình dạng gần giống với đầu của một mũi kim nhưng vẫn chưa bằng mức độ đó. Sau cùng cô dùng những miếng đồng còn dư uốn cong và chỉnh sửa để làm phần thân. Sau cùng thứ mà Tiểu Khả mong đợi đã hiện ra ngay trước mắt, là một ống kim tiêm nhưng được làm bằng đồng.
Khi đã hoàn thành phát triển của mình, Tiểu Khả đã vô cùng vui mừng ngay lập tức viết một công văn khẩn cấp truyền lên cho Lý Oanh, trong đó có cả ống kim tiêm mà cô đã làm.
Tiểu Khả đã trình bày vô cùng tường tận và tỉ mỉ về cấu tạo cũng như các bộ phận của ống kim tiêm trong bản công văn, cô cũng nói rằng cô muốn sử dụng thứ này để truyền dịch và tiêm nước cất cho những bệnh nhân. Tiểu Khả mong muốn Lý Oanh giúp đỡ tìm những công thợ tay nghề cao giúp chế tác ống kim tiêm số lượng lớn với tất cả các đầu mũi kim cần phải được làm tỉ mỉ và mỏng hết mức có thể, vì cái của cô chỉ là bản mẫu nên nó rất thô sơ, không thể sử dụng được.
Khi đưa ra yêu cầu này, Tiểu Khả biết quyết định của mình có phần hơi quá đáng và thô lỗ nhưng đây là cách duy nhất để cô có thể truyền dịch một cách an toàn cho bệnh nhân, bởi vì đây là điều họ cần nhất lúc này. Có những người bệnh liên tục bị sốt cao và hoàn toàn không có cách nào để giúp họ hạ nhiệt độ cơ thể, ngoại trừ cách truyền dịch vào bằng đường tĩnh mạch. Thời gian chờ đợi khiến cho Tiểu Khả cứ bồn chồn không yên, lo lắng rằng có thể Lý Oanh sẽ cảm thấy đây là một ý kiến nhảm nhí rồi bác bỏ nó. Nhưng Tiểu Khả đã không có cơ hội để suy nghĩ lung tung, chưa tới một ngày khi công văn của cô được đưa đi thì đã có chỉ dụ trả lại từ Lý Oanh. Đọc thư hồi âm của Lý Oanh mà Tiểu Khả không kiềm chế được nụ cười phấn khích của chính mình, trong thư nói nàng đã phê duyệt ý tưởng của cô và bắt đầu cho thực hiện vào ngay đêm đó. Chỉ như vậy, trong thư còn lại hoàn toàn không có thêm một câu hỏi nghi vấn nào cả.
Tất cả những việc cô đang tiến hành đều được Tiểu Khả trao đổi và tường trình rõ ràng với tất cả các bên, trong khi đó cô cũng biết được ở phía Thái Y viện có rất nhiều người đang âm thầm không phục vì phải làm theo sự chỉ dẫn của cô. Tiểu Khả hiểu được bất mãn của những người khác nhưng cô không hề quan tâm đến điều này, bởi vì cô biết cho dù bọn họ có khó chịu đến mức nào thì cũng phải làm việc. Vốn dĩ cô có thể không cần phải bàn bạc hay thậm chí trao đổi bất cứ điều gì với bên Thái Y viện, cô chọn làm vậy vì cô tôn trọng công việc và sự hiện diện của Lê Trạch mà thôi. Bởi vì Tiểu Khả tường tận rằng Lý Oanh đã đích thân hạ lệnh toàn bộ Thái Y viện phải phối hợp và tuân theo những chỉ đạo của cô, vì vậy cho dù bọn người kia có không phục đến mấy cuối cùng cũng phải bắt buộc cúi đầu làm theo yêu cầu của cô.
Mấy ngày sau, tình trạng bệnh tình cũng không có mấy khả quan, thậm chí có phần tệ hơn. Bởi vì hiện tại những ý kiến của Tiểu Khả vẫn chưa được thực thi, tất cả đều đang ở trong tình trạng đóng băng trong khi chỉ có thể sốt ruột chờ đợi đợt đầu tiên của số ống tiêm kia được hoàn thành. Hơn nữa cô biết bên chế tác chỉ mới bắt đầu làm việc vào đêm hôm kia và không thể nào trong vòng hai ngày liền làm xong được những ống tiêm yêu cầu gia công cao đó. Ngay lúc này các bệnh nhân hiện tại chỉ được chú ý và chăm sóc bằng những phương pháp như ban đầu, mọi người chỉ còn cách chờ đợi.
Nguyên nhân đó khiến cho Tiểu Khả mỗi một ngày trôi qua ngày sau còn bất an hơn ngày trước, vì tình hình chỉ có chuyển biến tệ hơn chứ chưa từng dừng lại.
Đại đa số bệnh nhân ở trong Uyển nhiều người dần dần có những dấu hiệu tích cực của sự thuyên giảm, Tiểu Khả suy đoán rằng có thể trạng thái lây nhiễm của họ có lẽ không nặng lắm, thời gian để hồi phục cũng nhanh hơn. Ngược lại, một số người khác mỗi ngày trôi qua trạng thái càng ngày càng xấu đi, sự sống cũng dần thoi thóp. Tiểu Khả đã chia những bệnh nhân này thành hai nhóm nhẹ và nặng, cô đặc biệt chú ý và quan tâm đến nhóm ở sau. Dù cho Tiểu Khả đã dốc sức chữa trị và lưu ý nhưng mỗi ngày đều có những bệnh nhân đã hoàn toàn không chịu đựng nổi sự đau đớn của dịch bệnh, và rồi họ chết.
Chỉ trong vòng chưa đầy mười ngày mà đã gần một nửa số nhân sự trong Uyển gồm cả nội quan và cung nữ đã chết vì quá suy kiệt. Chưa kể đến Tiểu Khả mỗi đêm đều được thông báo về số lượng người chết ở các cung khác đang ngày một tăng lên chóng mặt. Điều này đã dẫn tới những đêm mất ngủ dai dẳng của Tiểu Khả khi cô phải ngồi suy nghĩ phương pháp để đối phó với tình trạng nguy cấp này.
Tiểu Khả biết dịch bệnh kéo tới thì không chỉ phải chữa trị cho những bệnh nhân còn sống, mà mặt khác cũng phải giải quyết triệt để những thi thể đã nhiễm bệnh. Trước đó cô hoàn toàn bị cuốn vào việc tìm ra cách ngăn chặn sự lây nhiễm và cứu chữa những bệnh nhân, cho nên hầu như không thể để ý đến những vấn đề khác. Vì vậy cho tới tận bây giờ vẫn chưa có kế hoạch về cách để xử lý những người đã chết, cô chỉ căn dặn rằng xác chết phải được giữ ở chỗ riêng biệt cách ly ra xa khỏi nơi mọi người ở. Cho nên lúc này những thi thể nhiễm bệnh dịch đều chỉ được bọc lại bằng nhiều lớp vải bố dày theo như yêu cầu của Tiểu Khả và đang được chứa trong gian phòng của một cung nhỏ từ lâu bị bỏ trống vì xuống cấp do ngân khố không đủ để duy trì, vả lại cung này nằm ở vị trí rất hẻo lánh ngay điểm cuối của cả Hoàng cung, hiếm khi có người qua lại, hoàn toàn thích hợp để tạm thời chứa xác.
Đã nhiều ngày rồi những cái xác vẫn còn bị bỏ ở nơi đó, mỗi ngày số lượng càng tăng lên, gần như rất nhiều bao xác đều bị nhồi nhét hết vào những phòng nhỏ tồi tàn xập xệ. Điều này dẫn đến việc hoàn toàn không đủ vải bố để bọc xác nữa, các thi thể bị dồn nén kín khí trong nhiều ngày đã bắt đầu có dấu hiệu phân hủy, xung quanh nơi chứa xác đều bị bao phủ bởi mùi hôi thối nồng nặc đến mức chỉ mới ngửi thấy liền có thể khiến người ta nôn thóc nôn tháo. Khu vực bên ngoài dần dần xuất hiện rất nhiều ruồi và côn trùng bị thu hút bởi mùi xác thối, chúng tràn vào và hiện diện khắp nơi, trên vài cái xác còn lộ ra cánh tay hoặc bàn chân tím đen vì bao bọc sơ sài có thể lờ mờ nhìn thấy những đàn dòi trắng bò lút nhút và đầy trứng ruồi.
Vì không muốn để tình trạng này kéo dài thêm nữa, sau đó Tiểu Khả đã viết ra một bản tấu và trình lên trực tiếp cho Lý Oanh, trong đó cô đã viết rõ ràng các bước mà cô dự định sẽ làm để giải quyết những cái xác và cô cần tới sự giúp đỡ của nàng. Không để cô phải chờ đợi, ngay trong giữa trưa cùng ngày hôm đó thì công văn của cô đã được Lý Oanh phê duyệt.
Trong tấu trình của Tiểu Khả đã liệt kê rất rõ ràng trình tự tất cả mọi thứ, cô muốn Lý Oanh giúp tìm một khu vực trống trải, thậm chí là hoang phế và cô sẽ đào một cái hố lớn dùng để đốt xác, bởi vì các thi thể một khi đã chết vì dịch bệnh thì tuyệt nhiên trước mắt chỉ có duy nhất một phương pháp này để xử lý. Tiếp đó nhờ Hoàng hậu nương nương lập tức dọn sạch đường đi dẫn từ Dụ Nguyệt uyển tới thẳng chỗ đốt xác, trong đó trên lộ trình bắt buộc phải đi ngang qua hai cung lớn khác là Thường Hoa cung của Lưu Hiền phi và Bảo Trân điện của Lê Thục phi. Nắm rõ chuyện này, từ đầu Tiểu Khả đã có sắp xếp của mình, dù cho đã có thủ dụ hạn chế việc đi lại giữa các cung trong tình trạng dịch bệnh nguy hiểm như hiện tại, sáng sớm hôm đó chỉ với một đạo lệnh từ Lý Oanh ban xuống thì trong vòng một ngày toàn bộ từ trên xuống dưới kể cả chủ tử, cung nhân và nô tài thị nữ thuộc hai cung lớn đều phải di dời ra khỏi khu vực đó, một người cũng không được ở lại. Mặc dù cả hai cung đều có rất nhiều người bị nhiễm bệnh và phải cách ly ở chỗ khác nhưng lượng người còn lại vẫn là cực kì đông, do đó không tiện việc di chuyển với từng ấy con người đông đúc như vậy, sau cùng Lý Oanh đã thu xếp để những người đó tạm thời an bài trong Ngọc Hiên cung hiện tại đang bỏ trống, nơi này vốn dĩ là chỗ ở được dành cho Quý phi nên khá rộng rãi và tiện nghi, hậu cung ngay thời điểm này không có cung phi nào thuộc cấp bậc này nên cung điện lâu nay vẫn không có ai ở nhưng vẫn được tu sửa và quét dọn thường xuyên. Hiện tại đây coi như là nơi thích hợp nhất để ổn định một lượng lớn nhân khẩu của lưỡng cung.
Vì sự di dời đột ngột này mà Tiểu Khả, khi bị truyền ra ngoài chính cô là người đã đề xuất ý kiến này thì ngay lập tức, toàn bộ nhân khẩu của hai cung đó cùng hầu hết những người khác trong Hoàng cung đều đồng loạt chửi rủa mắng mỏ cô một cách quyết liệt. Họ chê trách vì cô mà bọn họ bắt buộc phải rời khỏi nơi mà họ đang ở yên ổn, phải nhận lấy rủi ro bị lây nhiễm bệnh dịch cao khi bị buộc chuyển tới Ngọc Hiên cung, sau cùng lại còn phải nhồi nhét ở chung với lượng nhân sự đông đảo của cung điện đối nghịch phía bên kia và cuối cùng bị kẹt lại nơi này. Chỉ trong một đêm, khắp nơi trong Hoàng cung đều có thể nghe được những lời nói chỉ trích, bất mãn, chửi rủa và mạt sát về Tiểu Khả, nhưng tuyệt nhiên điều lại không hề gây cản trở tới cô một chút nào.
Hiển nhiên khi biết bản thân bị gần cả cái Hoàng cung căm ghét, trong lòng Tiểu Khả đôi lúc cũng cảm thấy buồn bã và nặng nề, nhưng cô không trách họ. Bởi vì cô biết bởi vì họ chỉ đang sợ hãi về trận bệnh dịch này mà thôi và cô hiểu rõ ở thời đại này căn bệnh dịch hạch nó nguy hiểm đến mức nào, đã có lúc bản thân cô cũng cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt trực diện với cái chết đen trước mắt.
Thật may mắn cho Tiểu Khả, vì dù cho cô có bị tất cả mọi người nguyền rủa và ghét bỏ thì đâu đó vẫn có người ủng hộ cô, và Lý Oanh là một người nằm trong số ít ỏi đó. Mặc cho mọi người có xì xầm to nhỏ cỡ nào, Hoàng hậu nương nương từ đầu đến cuối đều nhất mực ủng hộ Tiểu Khả, nàng vô cùng tin tưởng cô, tin tưởng vào khả năng của cô và nàng dám đặt cược mạng sống cùng sự an toàn của cả Hoàng cung vào tay cô nhưng lại chưa từng có lấy nửa chữ mơ hồ nghi ngờ vào năng lực của cô.
Tiểu Khả dù cho có biết bản thân đang bị nguyền rủa cỡ nào, nhưng tuyệt nhiên cô chưa bao giờ gặp một kẻ nào dám tới và chửi thẳng vào mặt cô. Bởi vì bọn họ có tức giận đến mức nào thì họ cũng không có lá gan làm điều đó, vì hầu hết tất cả mọi người đều biết Hoàng hậu nương nương cực kì tín nhiệm Tiểu Khả, luôn luôn ở phía sau hậu thuẫn cô, chống lưng cho cô, và bất kì ai dám gây sự với cô thì sẽ phải sẵn sàng đối mặt với nàng. Bọn họ chỉ đành ngậm ngùi mà làm theo sự phân phó của Tiểu Khả, vì họ hoàn toàn sợ chết khϊếp nếu phớt lờ lời nói của cô và sau đó họ cũng đã biết được hậu quả nặng nề giáng xuống đầu mình.
Vì chuyện này, sau đó dẫn tới việc trong cung âm thầm xuất hiện những lời đồn đại chói tai về quan hệ giữa Hoàng hậu và tiểu Y phó. Mọi người vừa nghi ngờ vừa bàn tán cho rằng sở dĩ Hoàng hậu dành sự ưu ái đặc biệt như vậy cho Tiểu Khả là bởi vì giữa cả hai có mối quan hệ không muốn người khác biết. Còn quá đáng hơn nữa khi bọn họ nói Tiểu Khả là tiểu sủng vật mà Hoàng hậu cực kì yêu thích và quan hệ của hai người có lẽ đã bắt đầu từ trước khi xảy ra chuyện của Trưởng công chúa, nên Tiểu Khả mới tận tâm tận lực tìm cách chữa trị căn bệnh của Thái Đường mà vốn dĩ các Thái Y đều đã tuyên bố vô phương. Đỉnh điểm của giới hạn chính là bọn người đó đưa ra một lời bịa đặt vô cùng khốn kiếp! Họ nói Hoàng hậu vì quá si mê tiểu sủng vật nên đã để cô trở thành Y phó riêng biệt của Phượng Quang cung, từ khi cô chuyển vào thì đêm đêm đều được lén lút gọi vào tẩm điện để hầu hạ.
Điều này khiến cho Tiểu Khả trong lòng vô cùng phẫn nộ, cô không tức giận vì bản thân bị lôi kéo làm chủ đề của những câu chuyện bịa đặc như vậy, cô tức giận bởi việc Lý Oanh chỉ muốn ủng hộ cô mà lại bị đem ra bàn tán bằng lời đồn đại hoang đường như thế! Sau cùng có thể thanh danh mẫu nghi thiên hạ thanh bạch liêm khiết của nàng sẽ bị tổn hại vì lời nói vô căn cứ đó. Tuy nhiên mặc kệ những kẻ khác nghi ngờ xoi mói cỡ nào, riêng về Hoàng hậu nương nương và Tiểu Khả đều giữ đúng thân phận, làm tốt bổn phận và trách nhiệm của mỗi người, cả hai đều chưa từng sợ hãi mà đường đường chính chính giữ đúng khoảng cách của mình, mọi hành động cử chỉ đều chưa từng vượt quá giới hạn, thậm chí một chút ý nghĩ không đúng mực cũng chưa từng có.
Riêng về sự ưu ái đặc biệt kia, Tiểu Khả hoàn toàn thấu hiểu. Thực sự ban đầu cô cảm thấy rất áy náy và ngại ngùng vì Lý Oanh dành cho mình quá nhiều sự ưu ái và quyền lợi, khiến cho cô vô cùng bối rối không biết phải làm sao. Sau đó qua nhiều lầm ngẫm nghĩ kỹ lại, Tiểu Khả mới nhận ra được tâm tư và nỗi lo lắng của nàng, vì đôi khi trong những tình huống đặc biệt như đều bắt buộc phải có những sự sắp xếp đặc biệt. Ở đây chính là Tiểu Khả, bởi vì lúc này chỉ có cô là hiểu rõ về tình trạng của loại bệnh dịch này và chỉ có cô mới tìm ra được cách để xử lý nó, nàng dành cho cô sự ưu ái kia cũng vì lý do này. Nàng tin tưởng giao cho cô quyền quyết định tuyệt đối và chi phối mọi thứ, vì nàng biết rằng trong tình trạng nguy hiểm như thế này nếu như không có một người thực sự hiểu rõ căn bệnh đứng ra chỉ đạo mọi người, để mặc đám người của Thái Y viện cứ hoảng loạn chạy xung quanh chẳng những không giúp được mà còn có thể đưa Hoàng cung vào tình thế thảm khốc hơn hiện tại gấp nhiều lần. Nàng không phải chọn Tiểu Khả vì muốn đặc biệt ưu ái cho cô, nàng chọn cô vì cô là người phù hợp nhất ngay lúc này.
-----Hết Chương 83-----
Tác giả: Mới nửa năm thôi á, có ai nghĩ là Ad đã drop truyện hông? Hình ảnh chỉ mang tính minh họa
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]