Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoa phi càng lúc càng nhích lại gần Tề Tiểu Khả. Nàng kê mặt sát Tề Tiểu Khả, phả từng hơi thở ấm nóng vào tai cô, nó rất ngứa ngáy khó chịu. Tề Tiểu Khả lùi về sau, đưa tay xoa xoa tai, nhìn đi chỗ khác không dám đối mặt với nàng. Hoa phi thích thú ngắm nhìn gương mặt ngại ngùng của người này, ý niệm trong đầu lại lớn dần lên.
Lúc sớm trông thấy người này ở hoa viên đã sớm để ý, hắn khi đó vẻ mặt lo sợ, bước đi mỗi lúc một nhanh lại cứ liên tục quay lại nhìn phía sau, thấy hắn mặt y phục thái giám nàng cũng không để mắt như mấy tên nô tài khác vẫn ung dung bước đi. Hắn nhắm mắt nhắm mũi chạy tới xô vào người nàng, nàng dĩ nhiên là tức giận, lần đầu tiên có kẻ cả gan dám động vào thân thể nàng huống chi còn là một nô tài nhỏ bé. Khi chỉnh lại dung trang nàng định sẽ trách phạt hắn một trận nhưng không ngờ hắn lại chạy tới xem xét thương tích của nàng. Hắn khiến nàng ngạc nhiên, hắn vô tư mặt đối mặt với nàng mà không một chút run sợ, chẳng lẽ hắn không biết nàng là ai hay sao? Nàng định mở miệng hỏi hắn vài câu nhưng a đầu tiểu Xuân lại nhanh nhẹn đi tới chất vấn hắn, tiểu Xuân là nô tì thân cận nên người khác cũng phải nể ba phần nhưng hắn thì cứ đối chọi với nàng. Hắn cũng rất ngây ngốc, thì ra là đi lạc, một tên lớn đầu như vậy còn có thể đi lạc.
Nhìn hắn vội vàng chạy đi như vậy hẳn là có sự vụ được giao. Hoa phi cảm thấy có một chút tiếc nuối trong lòng. Nàng giật mình, tại sao nàng lại có thể tiếc nuối đối với một người mới gặp chưa tới nửa khắc, thái giám nàng thấy qua rất nhiều, đến nỗi kể không hết nhưng lần này thấy hắn lại cảm thấy khác lạ. Hẳn là nàng nhiễm bệnh rồi, đầu óc cứ suy nghĩ lung tung vẩn vơ. Tốt nhất là mau chóng đến chỗ Hoàng thượng rồi trở về nghỉ ngơi. Lúc thị tẩm, nàng nằm trên giường mà không ngừng nghĩ đến hắn, rất muốn gặp lại hắn nhưng nàng không vội vì nàng biết hắn sẽ tự tìm đến đây mà thôi!. Dụ Nguyệt uyển là cung của nàng, hắn được phân đến đây thì tất nhiên sẽ phải đi diện kiến nàng thôi nên nàng không cần vội vã. Lần này người không cần nàng truy cũng tự tìm đến dâng cho nàng, trong bụng là đắc ý thoả mãn không ngớt.
Hoa phi ở bên cạnh ngắm nhìn gương mặt để lại ấn tượng cho nàng ngay lần đầu trong thấy. Hắn là thái giám dĩ nhiên da sẽ bóng loáng trơn mịn giống nàng nhưng da hắn chạm vào hơi nhám tay, màu da tuy trắng nhưng thua những kẻ bán nam bán nữ kia, đặc biệt trên người hắn không có mùi son phấn nồng đậm và hắn không hề dung trang*. Lúc này Hoa phi hoài nghi người này có thực sự là thái giám hay không. Trên người hắn toát ra mùi hương thảo mộc thoang thoảng, khiến nàng thấy thư thái, điềm tĩnh chứ không như mùi hương ở trên cơ thể của Trần Cảnh, thứ mùi làm nàng chán ghét không thôi. Sở dĩ nàng chịu đồng giường cộng chẩm cùng hắn chỉ là muốn giữ được địa vị Hoa phi, nàng không hề yêu cái mùi ghê tởm trên người hắn.
"Ngươi đang run rẩy, sợ sao?" Thanh âm ủy mị mà ám muội truyền đến.
Tề Tiểu Khả đổ mồ hơi đầy trán, trái tim nhỏ bé nhảy nhót lên đến cổ họng. Giọng nói của nữ nhân này êm dịu, hiền hoà dễ nghe nhưng bây giờ nó khiến cô sợ. Buổi chiều đụng trúng nàng, lúc này lại vào khuê phòng của nàng, còn lựa đúng dịp nàng mới vừa thị tẩm xong nữa chứ, còn trông thấy thân thể gần như xích loã của nàng, nàng không lấy mạng mình mới lạ, Tề Tiểu Khả thầm kêu than trong lòng.
Lạy thần linh, làm ơn cứu con. Con còn rất trẻ a, không muốn chết lãng xẹt như vậy đâu a~~~
"Ngẩn đầu lên nhìn bổn cung" Thanh âm lại lần nữa vang lên, uy nghiêm ra lệnh. Tề Tiểu Khả không dám kháng lệnh, từ từ ngẩn đầu nhìn nữ nhân trước mắt.
Hoa phi mặt đối mặt với Tề Tiểu Khả, bỗng nhiên cô trong thấy nàng bật cười nhìn cô nói:"Ngươi rất đói bụng sao?"
Mặt Tề Tiểu Khả thoáng cái đã đỏ như mông khỉ, thì ra nãy giờ mình lo ngắm nhìn mỹ nhân mà quên mất bản thân đang đói bụng trầm trọng. Tề Tiểu Khả xấu hổ ôm bụng gật gật đầu, cố tỏ ra đáng thương, có thể nàng sẽ cho mình ăn chút gì đó chẳng hạn. Hoa phi bật cười khanh khách, lần đầu tiên có người ở trước mặt nàng tỏ vẻ đáng thương đấy! Nhưng nàng lại thấy bộ dạng hắn đáng yêu nhiều hơn là đáng thương, hắn cứ đỏ mặt cúi đầu, thật muốn véo má hắn một cái.
"Đi theo bổn cung!" Hoa phi nắm lấy tay Tề Tiểu Khả kéo đi. Tề Tiểu Khả không dám kháng cự liền để mặc nàng dẫn đi.
Tề Tiểu Khả trong một thoáng thụ sủng nhược kinh*, tim cô vẫn chưa hồi được nhịp đập ban đầu thì lại một lần nữa bị nữ nhân trước mắt này hù thêm một vố. Từ đầu Tề Tiểu Khả cứ đinh ninh rằng nữ nhân này sẽ phạt đánh hay làm gì đó nguy hiểm đối với mình nhưng nàng lại làm ngược, nàng nắm tay cô còn kéo cô đi theo nàng. Theo phản xạ bình thường của mình đối với người lạ đáng lẽ ra Tề Tiểu Khả sẽ giật ra khỏi tay nàng nhưng bây giờ cô không làm, trong lòng cô có gì đó thôi thúc cô hãy nắm chặt lấy tay nữ nhân này. Vì vậy nên Tề Tiểu Khả mặc nàng kéo mình đi, cô siết chặt tay nàng hơn, từng bước từng bước đi theo nàng về trước. Được một nữ nhân xinh đẹp như vậy nắm tay mình dẫn đi, chắc chắn người nào cũng sẽ để mặc nàng dẫn đi, cho dù phía trước có là vực sâu núi cao đi nữa!.
Hoa phi đưa Tề Tiểu Khả đến bên bàn trà, ấn cô ngồi xuống, nàng cũng thượng toạ bên cạnh. Tề Tiểu Khả bị mùi thơm ngào ngạc xộc vào mũi làm cho tỉnh mộng, lúc này cô mới biết vừa rồi bản thân có bao nhiêu thất thố. Bàn thức ăn trước mặt khiến mắt Tề Tiểu Khả trợn tròn, nước dãi muốn chảy ròng ròng. Tề Tiểu Khả ngơ ngác nhìn nữ nhân bên cạnh, cô không hiểu được hành động này của nàng, nó làm cô cảm thấy sợ hãi.
"Ngươi đói bụng rồi, ăn đi" Hoa phi mỉm cười nói.
"Nương nương...là đang cho phép nô tài ăn sao!?" Tề Tiểu Khả nghi ngờ. Hoa phi chẳng nói gì, nàng chỉ gật nhẹ đầu một cái tỏ vẻ đồng ý.
"Người không lừa gạt nô tài chứ?" Tề Tiểu Khả lại hoài nghi hỏi tiếp. Đáp lại cô là cái lắc đầu của người đối diện.
"Vậy nô tài không khách sáo!" Tề Tiểu Khả vui mừng hớn hở cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Tề Tiểu Khả ăn như lang thôn hổ yết*cô cứ một đũa lại một đũa thức ăn bỏ thẳng vào miệng đang phồng lên, đũa sau nhiều hơn đũa trước. Cô không cần quản mình có thất thố hay không thất thố, hình tượng là cái gì chứ cũng không ăn được a, bây giờ lấp đầy cái bụng rỗng mới là quan trọng, hình tượng gì đó thất thố gì đó quăng bỏ hết đi. Lúc này Tề Tiểu Khả thực sự mang ơn thần linh cho thời đại này chưa có đồ công nghệ, vì nếu như có người nào chụp được cảnh cô ăn như cô hồn tháng bảy thế này rồi up lên facebook là coi như đi tông cái hình tượng ngự tỷ lạnh lùng cô cất công xây dựng!.
Hoa phi cũng bị dáng ăn của Tề Tiểu Khả doạ cho sợ một chút. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thấy người nào khi ăn lại lang thôn hổ yết như vậy. Trong cung hành vi này là bất kính, nếu ở trước mặt Hoàng thượng hoặc những người khác chắc chắn sẽ bị phạt trượng. Hoa phi cũng vậy, kẻ nào bất kính với nàng dù chỉ một chút cũng sẽ bị nàng trừng phạt, nhưng nàng lại tha tội cho người này. Nàng chẳng những không phạt hắn, còn ưu đãi hắn, thậm chí còn xuất hiện dung túng. Nàng không biết bản thân mình bị gì nữa, nàng đối xử với một tên thái giám mới gặp như vậy tốt, như vậy ưu ái, nàng cảm thấy bản thân giống như nhiễm bệnh. Đây là lần đầu tiên nàng dành sự ưu ái lớn như vậy với người có thân phận thấp hơn mình. Nàng thấy người này rất ưa nhìn, nhất cử nhất động của hắn nàng đều cảm thấy đáng yêu, ngay cả khi hắn đang ăn như vậy.
"Từ từ ăn, nơi này không có ai tranh với ngươi đâu" Hoa phi nâng đũa gắp một viên há cảo bỏ vào chén của Tề Tiểu Khả.
"Đa tạ nương nương" Tề Tiểu Khả cười đến híp mắt.
"Dường như ngươi rất vui vẻ khi được ăn nhỉ" Nàng chống cằm chăm chú.
"Ân, dĩ nhiên!"
"Ngươi rất thích ăn?"
"Phải rồi a, chỉ cần được ăn là ta sẽ rất vui. Hơn nữa bây giờ ta đang rất đói bụng a!" Ăn đến xưng hô cũng thay đổi.
"Ân, từ từ ăn thôi, sẽ nghẹn" Nắm được yếu điểm của ngươi rồi!.
Hoa phi có ý niệm gì đó trong lòng, bề ngoài nàng chỉ là một nữ nhân bình thường nhưng bản chất của nàng là một hồ ly ranh mãnh a.
Tề Tiểu Khả ăn no nê, xoa xoa bụng căn tròn. Cô cúi chào Hoa phi rồi chạy thẳng về phòng được Vân Tình chuẩn bị cho, trèo lên giường đánh một giấc đến sáng.
-----Hết chương 10-----
Dung trang: trang điểm.
Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm nhưng trong lòng lại lo sợ.
Lang thôn hổ yết: ăn như sói như hổ. Nếu vietsub ra là ăn như chết đói ba năm.
Tác giả lảm nhảm: Mình sẽ thay đổi tên và cốt truyện một chút, thêm vào một em thụ nữa, nếu mọi người có ý kiến cứ cmt mình sẽ đọc hết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.