“Không, không cần.” Ta rút tay về, chuyện này nếu kinh động Ngọc Đế thì chỉ sợ sẽ làm sự việc thêm nghiêm trọng mà thôi. Thử hỏi Ngọc Đế sao dễ dàng tác hợp cho ta và hắn, việc này nếu đem ra bàn cãi e rằng ngài lập tức bảo hắn ngay hôm đó phải thành thân. Như vậy ta và hắn xem như hết hy vọng. Việc này nên dừng lại ở đây thôi, đợi sau này có cơ hội rồi hãy nói. Nhưng sao lòng ta có chút bất an. Cảm giác giống như sắp có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
“Hảo, hảo, tất cả theo ý ngươi.” Hắn thấy ta dáng vẻ khẩn trương liền chiều theo ý ta ngay.
“Ta đói bụng.” Miễn cưỡng bản thân vui vẻ trở lại, nhưng nghĩ đến tương lai của ta và hắn, ta chỉ thấy một màu ảm đạm.
“Hảo, ngươi cứ nằm đây nghỉ đi, ta đem đồ ăn về cho ngươi.” Hắn nhìn ta tươi cười rạng rỡ, tảng đá trong lòng ta cũng được trút bỏ phần nào.
“Ân.” Ta quay vào trong, không muốn cho hắn thấy mặt. Trước giờ đều vậy, ta hễ nghĩ gì thì trên mặt đều thể hiện ra hết.
“Đi nha.” Cửa phòng vừa đóng lại thì nước mắt ta liền trào ra, sống mũi cay cay, trong lòng đau không tả xiết. Ta ôm lấy gối, vùi mặt vào để hạ bớt tiếng nấc nghẹn ngào. Nguyên lai mùi vị biệt ly lại khiến người ta khó chịu đến vậy. Chẳng trách được những cặp tình nhân chốn trần gian khi chia lìa đều lưu luyến không rời. (Sao bé tự nhiên đi tự kỉ sớm vậy? Thấy thương chưa. Thích đùi gà ở đây đến vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-thu-tham-an/71627/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.