Chương trước
Chương sau
Thời điểm còn chưa tiến vào trong mộ thất, Mạnh giáo sư đã bắt đầu phân công, Nhâm Xuân Cường đảm nhiệm vị trí đầu tiên, hắn tuổi trẻ khỏe mạnh, cho nên hắn được Mạnh giáo sư cho đi phía trước dò đường.
- Lão sư, nên để ta đi phía trước đi, ta trẻ tuổi hơn Nhâm ca, thị lực lại tốt. có vấn đề gì cũng có thể lui ra ngoài.
Trang Duệ chủ động tiến lên xin đi giết giặc, cửa phía sau một thất, là hắn tìm ra sớm nhất, nếu hắn là người dẫn đường, tuyệt đối là không ai hơn hắn.
- Được rồi, vậy ngươi cẩn thận một chút, trước khi đi đường phải dùng con dò xét thâm dò hư thật, sau đó mới cất bước...
Mạnh giáo sư nghe vậy gật gật đầu, muốn trở thành một gã khảo cổ học chính thức, không chỉ xem xét vật phẩm, nhất định phải có kinh nghiệm dò tìm, cái gọi là kinh nghiệm, phải từ thực tế kiểm chứng mà thành.
Trang Duệ vừa mới tiến vào mộ thất, chợt thấy bên trong truyền ra ánh sáng thấp thoáng, vội vàng quay đầu lại hỏi:
- Lão sư, chúng ta vừa đi ra ngoài, có mang theo đèn ra không?
Mạnh giáo sư trở lại hỏi:
- Có ai thời điểm đi ra ngoài, để quên đèn của mình sót lại bên trong mộ thất hay không?
- Không có, ta mang ra!
- Ta cũng có mang ra!
- Tiểu Trang, có phải là đèn của ngươi không?
Một đoàn người nhao nhao đáp lời, nhưng không có ai để quên đèn của mình ở bên trong mộ thất, chuyện này làm cho da đầu của Trang Duệ run lên, vội vàng phóng xuất linh khí ra quan sát một phen, nhưng không có bất cứ phát hiện nào.
Trừ linh khí tản mát của những cổ vật ở bên trong mộ táng ra, cũng không còn nhân loại tồn tại, chính là vì như thế, trong lòng Trang Duệ cũng khẩn trương hơn.
- Lão... Lão sư, bên trong có ngọn đèn, nhưng lúc ta đi ra, ta cũng mang đền ra ngoài!
Trang Duệ nói chuyện cũng có chút cà lăm, không phải hắn nhát gan, nhưng bởi vì chuyện này quá mức quỷ dị, trong mộ thất đóng kín như vậy, sau khi đám người bọn họ đi ra ngoài, bên trong mộ thất lại có ngọn đèn xuất hiện, cho nên...
Trang Duệ còn chưa dứt lời, cũng chỉ còn lại một giải thích, đó chính là có ma quỷ, đó là minh đăng, ở trong mộ táng có quỷ hồn phóng ra, nhen nhóm đèn ở vách tường hai bên!
Sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, mấy người đằng sau cũng có chút sợ hãi run rẩy, không khỏi nhìn quanh bốn phía, ngay cả tiếng quạt gió vốn bình thường, lúc này lại giống như tiếng quỷ khóc, rất quỷ dị.
Tuy lá gan của Trang Duệ không nhỏ, nhưng việc này đúng là không có cách giải thích khác, mọi người đối với không biết sự chuyện không biết, mấy ngàn năm qua chưa ai nhìn thấy, nhưng lại sinh ra trong trí tưởng tượng, vẫn có một loại e ngại hư vô mờ mịt.
- Tiểu Trang, sợ cái gì? Ngươi mở ra, ngươi tiến vào trước, nhiều người sống như vậy, còn sợ bị quỷ hù sao?
Bỗng nhiên âm thanh của Mạnh giáo sư vang lên, Trang Duệ đưa lưng về phía hắn, cũng không có nhìn thấy gương mặt của hắn, lúc này đã mang theo nụ cười nhàn nhạt.
- Lão... Lão sư, không có việc gì, ta sẽ đi trước...
Nghe lời này của Mạnh giáo sư, trên mặt Trang Duệ hồng lên, nắm chặt côn dò đường trong tay, cắn răng một cái, đi vào bên trong cửa đá tiến vào trong mộ thất.
Sau khi tiến vào trong mộ thất, Trang Duệ nhìn rõ thêm, đó là ngọn đèn nhàn nhạt, đúng là sau khi đám người bọn họ rời đi những ngọn đèn này đã cháy lên, ngọn đèn rất u ám, giống như tùy thời có thể tắt.
Sắc mặt của những người khác cũng không có tốt đẹp như Trang Duệ, mà từ trên bàn tay cầm đồ vật của bọn họ, mấy người không tự giác mà dùng khí lực, mà các ngón tay cũng trắng bệch, cho thấy tâm tình mọi người khẩn trương.
Trong lúc nhất thời, không ai dám là người đầu tiên tiến vào bên trong hành lang, giống như quỷ hồn đang ẩn nấp ở đâu đó, ở trong mộ thất cũng không lớn, nhưng tiếng hít thở của mọi người có chút nặng nề.
Trong những người này, cũng chỉ có Mạnh giáo sư còn bảo trì tỉnh táo, sắc mặt như thường, sau khi nhìn sắc mặt của những người chung quanh một lần, nhìn về phía Trang Duệ, hỏi: Text được lấy tại Truyện FULL
- Tiểu Trang, sợ sao?
- Sợ... Không sợ, lão sư, ta sẽ dò đường tiếp...
Nói không sợ là giả, Trang Duệ đồng học lúc này đầu gối như mềm nhũn ra, toàn thân vô lực, việc này đúng là quá cổ quái, từ thời điểm hắn mở cửa ra, bên trong hoàn toàn tối đen, nhưng bỗng nhiên hiện tại xuất hiện ngọn đèn, thấy thế nào cũng lộ ra vẻ quỷ dị.
Đừng nói Trang Duệ, cho dù những nhân viên công tác khảo cổ khác có kinh nghiệm, cũng chưa bao giờ gặp qua tình huống như hiện giờ, con mắt mỗi người, ngay cả nháy mắt cũng không nháy, nhìn chằm chằm vào con đường.
- Két... Két nha...
Thời điểm đi ra ngoài, cửa mộ là nửa đậy, Trang Duệ lấy hết can đảm, mở cảnh cửa nửa đậy ra, con mắt nhìn vào trong hành lang, trên mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Cách mặt đất khoảng chừng một mét năm, một chiếc đèn bằng đồng, đang lẳng lặng bốc cháy, mà cách ba mét cách ngọn đèn này, cũng có một ngọn đèn khác đang bốc cháy, cứ mỗi ba mét, sẽ có một ngọn đèn như thế.
Giống như những cái bật lửa, một đường này, tất cả ngọn đèn trên hành lang đã bốc cháy lên.
Trên hình ảnh ngọn đèn có bóng người đang quỳ, hình chiếu thập phần rõ ràng, nguyên bản chỉ là cái hình người, nhưng giờ phút này giống như đang cười với Trang Duệ.
- Lão... Lão sư, chuyện này... Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Tuy lực trấn định của hắn rất mạnh, nhưng thời điểm Trang Duệ nói chuyện, vẫn không tự chủ được mà cà lăm, trong nội tâm gần đây lý luận vô thần rất vững chắc, nhưng lúc này có chút dao động.
- Trang Duệ, chắc ngươi đã biết nguyên nhân ngọn đèn trong một thất bị tắt chứ chứ?
Mạnh giáo sư không có trực tiếp trả lời Trang Duệ, mà hỏi một vấn đề khác.
- Khi đi học ta cũng biết, nếu như trong một mộ táng bị phong kín, nguyên nhân chính là do không khí hao hết, ngọn đèn sẽ bị dập tắt, thứ hai chính là do dầu thắp cháy hết, ngọn đèn sẽ dập tắt, nhưng lão sư, cái mộ thất này đóng kín rất tốt, mà mộ táng này có từ hơn hai ngàn năm trước, không có khả năng ngọn đèn vẫn còn cháy tới giờ a? Điều này cần bao nhiêu dầu?
Đối với với Mạnh giáo sư, nỗi sợ trong lòng Trang Duệ tiêu tán không ít, nhưng hắn vẫn cảm thấy nghi vấn, Trang Duệ đúng là không có can đảm tiến vào trong hành lang, bản thân mình có linh khí quan sát người, nhưng chưa hẳn hữu hiệu với quỷ hồn a?
- Trang Duệ, ngươi biết cái gì gọi là minh đăng không?
Mạnh giáo sư đứng trước người Trang Duệ, đi vào trong hành lang, cẩn thận quan sát những ngọn đèn trên vách tường.
- Biết rõ a, minh đăng là ngọn đèn vô tận, đức Phật ngày xưa gọi là nó vô tận đăng, tuy trong con đường này cũng dùng tới, nhưng lão sư, minh đăng trong mộ thất này có thể cháy mãi không tắt thật sao?
Trang Duệ nhìn Mạnh giáo sư, đáy lòng đó có chút bội phục, một trai tráng như hắn không dám tiến lên, lão sư lại đi vào trước.
Mạnh giáo sư cười lắc đầu, nói ra:
- Ha ha, các ngươi a, nhìn thấy đồ vật không biết, thì nghĩ ngay tới quỷ thần trong truyền thuyết, tiểu Nhâm, ngươi có biết nguyên lý nhen nhóm minh đăng là gì hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.