Chương trước
Chương sau
Mạnh giáo sư lắc đầu, nói ra:
- Khí lực nhỏ, tiểu Lưu, ngươi giúp một tay đi!
Nhưng cho dù có tăng thêm tiểu Lưu cũng không cách nào đẩy nổi, Trang Duệ nhìn thấy tình hình này, nói ra:
- Lão sư, ta đến thử xem a...
Đem camera giao cho tiến sĩ Nhâm, Trang Duệ đeo bao tay vào, hai tay đặt lên nắp quan tài, hai tay vừa dùng lực, lập tức trên thạch quan phát ra âm thanh ken két, mà nắp quan tài cũng di động, chậm rãi dời ra phía sau.
- Đúng là không nhẹ!
Trang Duệ suy nghĩ một chút, cái nắp quan tài này nặng mấy trăm cân, cũng không biết cổ nhân làm cách nào di chuyển nó lên núi để đặt lên một thất nữa.
- Móa!
Thời điểm dưới thân nắp quan tài lộ ra một cái khe nhỏ, một mùi vị tanh tưởi không thể dùng ngôn ngữ hình dung truyền vào trong mũi của Trang Duệ, Trang Duệ vội vàng buông tay, nhanh chóng đi ra sau.
- Ọe, cái gì thế này...
Sau khi vịn lên vách tường, Trang Duệ cúi người xuống, liên tục nôn ọe vài tiếng, bởi vì cái mùi vị kia quá khó nghe, trong nháy mắt thiếu chút nữa đã làm Trang Duệ bất tĩnh.
Tiến sĩ Nhâm cầm một bình tinh dầu tới, sau khi thoa ở chớp mũi và thái dương của Trang Duệ, tràn đầy áy náy nói ra:
- Trang Duệ, bôi chút tinh dầu này đi, ta xin lỗi, ta quên nói với ngươi, lúc mở nắp quan tài phải tận lực ngừng thở.
- Cái này, cái quan tài này đã qua một hai ngàn năm rồi, tại sao vẫn còn mùi hôi thối như vậy?
Trang Duệ mất tới năm sáu phút sau, mới cảm thấy nhẹ nhõm trở lại, nhìn vào trong cái khe nhỏ của nắp quan tài, đúng là không có dũng khí tiến lên nữa.
Mạnh giáo sư nhìn thấy bộ dáng của Trang Duệ, vừa cười vừa nói:
- Cái thạch quan này đậy kín rất tốt, cộng thêm mộ táng này một hai ngàn năm không mở ra, cho nên mùi vị ngưng tụ lại, tiểu Trang, không có việc gì, tuy mùi vị khó nghe, nhưng không có độc đâu.
Mạnh giáo sư không ít lần chủ trì việc mở nắp quan tài trong các mộ táng, hơn nữa trước kia còn dùng dùng thân phận nhân viên công tác mà mở quan tài, cho nên cũng biết rất rõ, mùi khó ngửi gì cũng đã từng ngửi qua, lúc này hắn đúng ở cách quan tài không xa, đối với cái mùi vị này giống như không ngửi thấy..
Trang Duệ ngửi được một tia của mùi vị này, ngay cả vị của tinh dầu cũng không lấn át được, vội vàng nói:
- Ta ra phía sau để kéo nắp quan tài xuống.
- Cẩn thận một chút, tiểu Nhâm tiểu Lưu, chuẩn bị dây thừng và đòn cho tốt, đợi lát nữa bỏ xuống thật nhẹ đấy.
Mạnh giáo sư chỉ huy mọi người làm bước cuối cùng, thạch quan và cổ mộ này cực hiếm, cộng thêm phù điêu phía trên vô cùng tinh mỹ, bản thân đã là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng trân quý.

Trang Duệ kéo nắp quan tài về sau cỡ một mét, sau khi bọn người tiến sĩ Nhâm và tiểu Lưu buộc dây tốt, bốn người đứng hai bên, hắn giơ lên, lập tức, mùi vị tang tưởi này càng nồng nặc, tràn ngập cả mộ táng.
Trang Duệ đã đeo khẩu trang, hơn nữa rót lên khẩu trang không ít tinh dầu, cho dù cảm giác không được tự nhiên, mở miệng nói ra:
- Lão sư, trước tiên có nên dùng quạt để lưu thông không khí hay không?
Bọn họ mang theo một cái máy quạt gió da mềm có đường ống dài hơn trăm mét, có thể kéo vào trong mộ thất.
- Không được, có mùi hôi thối này nói rõ đồ vật mục nát không bao nhiêu, nếu không khí mới vừa tiến vào, chỉ sợ cái gì cũng không còn thừa lại.
Mạnh giáo sư lắc đầu, giờ phút này hắn cũng đeo một đôi bao tay lên, sở dĩ đeo bao tay, bởi vì sợ vật chất trong mộ ăn mòn da.
- Gấm?
Mạnh giáo sư dưới ngón đèn chiếu xuống, nhìn vào trong thạch quan, sau đó phát ra tiếng kêu kinh hãi, từ trong khẩu trang truyền ra.
Tuy Trang Duệ không thích mùi trong quan tài, nhưng trong lòng hắn đúng là hiếu kỳ, là vật gì có thể lam cho Mạnh giáo sư thất thố như thế? Vội vàng bước tới trước quan tài, nhìn vào bên trong.
- Tại sao không có thi thể?
Trang Duệ cố nén mùi vị tanh tưởi khó nghe, nhìn vào trong, phát hiện ở trong chỉ có một ít đồ vật giống như vải, mà thi thể trong tưởng tượng của hắn lại không nhìn thấy.
- Thi thể ở dưới cùng nhất, trước tiên phải thanh lý đồ vật ở trên mới thấy được.
Tiến sĩ Nhâm cũng đeo bao tay vào, bắt đầu công tác thanh lý vật phẩm trong thạch quan, chủ yếu do hắn và Mạnh giáo sư hai người đến tiến hành.
Mà những người khác đều cầm theo một ít túi và túi giấy, mỗi cái túi đều có nhãn hiệu, đây là ghi chép thứ tự của vật phẩm, quá trình nghiên cứu văn hiến, thứ tự của các vật phẩm, không được phép sai.
- Phía trên có chữ, là chữ Thọ à?
Trang Duệ nhìn thấy trên gấm, có một chữ thọ, bên cạnh có rất nhiều hoa văn trang trí, tuy nhiên phủ đầy bụi mấy ngàn năm, nhưng vẫn như mới.
- Đây là gấm vạn thọ bị của nhà Hán, trước kia cũng khai quật qua, nhưng những mộ táng đó đều bị trộm qua, ta cũng lần đầu tiên được thấy vậy gấm nguyên vẹn, đây là bảo vật vô giá a. Nguồn tại http://Truyện FULL
Mạnh giáo sư nhìn những tấm gấm này, nói tiếp:
- Cái này gọi là nhị sắc kim khố cẩm, phía trên có hoa văn, toàn bộ đều là vàng, bạc chính là nguyên liệu dệt, lấy kim tuyến làm chủ, một số hoa văn dùng bạc làm chỉ buộc, vào thời cổ đại, chỉ có hoàng thất mới được dùng.
Mạnh giáo sư đang cùng Trang Duệ nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy tiến sĩ Nhâm vươn tay ra, nhấc một góc gấm lên, không khỏi hô lên:
- Chậm một chút, không được!
Nhưng Mạnh giáo sư hô hơi chậm, bởi vì bàn tay của tiến sĩ Nhâm đã cầm vào tấm gấm, Trang Duệ thấy rõ ràng, màu sắc xinh đẹp kia, vừa rồi giống như gấm, trong lòng bàn tay của tiến sĩ Nhâm, đã hóa thành tro tàn.
- Ai, cũng không trách ngươi, những thứ như vải vóc và gấm rất khó bảo tồn được, tiểu Trang, mau chụp những hoa văn này lại, lưu làm tham khảo sau này.
Mạnh giáo sư thở dài một hơi, hắn còn muốn quan sát thêm một hồi, nhưng tiến sĩ Nhâm động thủ, đã làm động tới gấm, màu sắc của nó từ từ ảm đạm, chắc hẳn là một lát nữa không khí lưu thông vào, những tấm gấm này không còn tồn tại nữa.
Trang Duệ nghe xong, vội vàng cầm camera, sau đó chụp lại mỗi kiểu hoa văn trên dó, hiện tại hắn cũng biết, thi thể chủ nhân, đang nằm ở phía dưới những tấm gầm này.
Không khí trong mộ thất từ từ thanh tịnh lại, mà gấm trong thạch quan, màu sắc càng ngày càng tối lại, so với vừa rồi, hoàn toàn không cùng cấp độ.
- Tốt, bắt đầu đi, cẩn thận một chút, một tầng lại một tầng.
Gấm không thể bảo tồn, cho nên Mạnh giáo sư chỉ khó chịu trong chốc lát, phát hiện đây là mộ thất nhà Hán nguyên vẹn, hắn rất hưng phấn.
Phải biết rằng, hiện đại khai quật mộ táng nhà Hán, trên căn bản là mười mộ chín mộ không có gì, mà những cái mộ không đó, bên trong cũng không có thừa vật gì, không sai biệt lắm đã bị những tên trộm mộ trong lịch sử trộm đi trước rồi.
Tuy hiện tại chỉ mới phát hiện mộ thất, nhưng cũng đủ lý do để tin tưởng, khả năng bị trộm của mộ thất này rất nhỏ, có lẽ là một phát hiện rúng động giới khảo cổ.
- Số một, khai quật cổ vật, kim ti thủ trạc một đôi...
- Số ba, khai quật cổ vật, phượng sai một cái!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.