Chương trước
Chương sau
- Sơn Mộc tiên sinh, chúng ta dùng khí thế áp đảo bọn chúng đi!
- Đúng, xin yên tâm, ta nhất định sẽ mang hai món đồ sứ này về!
Dã Hợp nói lời này làm cho Sơn Mộc Quân kiên định, không phải là hơn một ức sao? Cùng lắm là bán một chiếc du thuyền đỉnh cấp là được rồi!
Sơn Mộc Quân không có trải qua xây dựng sự nghiệp, tục ngữ nói kẻ bán gia sản không đau lòng, nếu đổi thành Sơn Mộc Nhất Lang, nhất định sẽ không tùy tiện quyết định như vậy!
Sau khi thương lượng xong, Sơn Mộc Quân đứng dậy, nhìn Lý Đại Lực nói ra:
- Lý lão bản, ta ra giá một ức năm ngàn vạn, ta nghĩ giá trị của tác phẩm nghệ thuật này, đã không thể dùng tiền mà cân nhắc.
- Trời ạ, một ức năm ngàn vạn?
- Móa, tên Nhật Bản này điên rồi!
Sơn Mộc Quân báo giá, toàn trường xôn xao, từ trên ghế đứng dậy, tất cả mọi người đều đưa ra nghị luận của bản thân, con mắt đều nhìn chằm chằm vào Trang Duệ ở hàng cuối.
- Trang lão bản, tổ tông a, thấy tốt thì dừng đi!
Lý Đại Lực đứng trên đài cao liên tục lau mồ hôi lạnh, trong tưởng tượng của hắn, bố cục này có thể lấy của mấy tên Nhật Bản này mấy ngàn vạn, đã xem như may mắn, không nghĩ tới bây giờ chuyện này đã thoát ra khỏi tầm khống chế của hắn, quyền quyết định đã nằm trong tay tổng đạo diễn Trang Duệ.
Nhưng chuyện này làm cho Lý lão bản áp lực rất lớn, hắn rất sợ sau khi đấu giá kết thúc, bản thân mình vừa ra khỏi cửa, đã bị cơ quan điều tra mời đi uống trà, dù sao một vật phẩm có giá trên một ức, dù là đồ giả cũng biến thành đồ thật.
Nghe tiếng nghị luận chung quanh, sắc mặt Trang Duệ không tốt lắm, giống như đang tự hỏi mình nên nói chuyện thế nào, nhìn thấy thần sắc này của Trang Duệ, đám người sưu tập trong nước, trong nội tâm đã lạnh lại.
Trang Duệ từ từ đứng dậy, vốn hội trường đâm ầm ĩ, lập tức yên tĩnh, mấy chục ánh mắt, đều tập trung vào người Trang Duệ.
- Chư vị, khó mà có được khách nhân Nhật Bản ưa thích đồ cổ của chúng ta như thế, ta nghĩ, chúng ta có lẽ nên chúc mừng Sơn Mộc tiên sinh, hắn đạt được cái bình này.
Trang Duệ nói không nhanh không chậm, mọi người cũng nhìn ra, tâm tình của Trang lão sư không tốt, có lẽ chỉ có Miêu Phỉ Phỉ và Lý Đại Lực, mới có thể từ trong khóe mắt của Trang Duệ, nhìn ra bạn thân đang vui như nở hoa!
Đúng vậy, Trang Duệ đang vui mừng, tuy hắn không thiếu tiền, nhưng nếu có người đưa tiền, hắn cũng vui vẻ mà nhận lấy. xem tại TruyenFull.vn
- Trang lão sư, cảm ơn, ngài là chuyên gia nghệ thuật chân chính!
Sau khi Sơn Mộc Quân nghe vậy liền cảm ơn Trang Duệ.
Trang Duệ bản thân không có phản ứng gì, ngược lại là Miêu cảnh quan và Lý Đại Lực thiếu chút nữa cười ra tiếng, trong truyền thuyết có câu bị bán mà còn giúp người ta kiếm tiền, hôm nay trình diễn thành thực tế.
- Tốt, nếu như không còn gì nữa, cái Bạch Địa Hắc Hoa Ngư Phượng Văn Tứ Hệ Bình này, sẽ thuộc về Sơn Mộc tiên sinh!
Lý Đại Lực nói ra lời này làm cho mọi người ở đây có cảm giác thất lạc, đây là Trung Quốc, trên sân nhà mình, hơn vài chục người đối mặt với mấy người Nhật Bản, lại thất bại thảm hại, làm cho bọn họ có cảm giác mất thể diện.
Cho nên Lý Đại Lực nói xong lời này, rất nhiều người bắt đầu đi ra lối ra, nhưng sự kiện một ức năm ngàn vạn này, sẽ từ trong miệng những người này, lập tức truyền ra khắp giới đồ cổ trong nước.
Mà ngay cả Mạnh giáo sư cũng gọi điện cho Trang Duệ, hỏi thăm chuyện này, Trang Duệ cũng không cách nào nói rõ, chỉ rất mờ mịt, nói rằng khả năng hai món này là đồ dỏm là rất lớn, lúc này mới khiến cho lão sư yên tâm thoải mái một chút.
Nhưng tất cả mọi người không biết, lần đấu giá này chỉ là bắt đầu mà thôi, ngày sau, sự kiện gốm sứ quan diêu Từ Châu, sẽ gây ra phong ba càng lớn.
...
Giao dịch qua đi, bọn người Sơn Mộc Quân dưới sự bao vây bảo hộ của bảo vệ, vội vàng rời khỏi đây, dựa theo chuẩn bị trước của bọn họ, hai món đồ sứ này sẽ trở về Nhật Bản nhờ một vị tham tán đại sứ ở Trung Quốc, cùng trở về Nhật Bản một lúc.
Trang Duệ và bọn người Bành Phi, cũng rời khỏi phòng đấu giá, Trang Duệ nhìn khe hở, né tránh Kim Bàn Tử, nhỏ giọng nói với Miêu cảnh quan:
- Miêu cảnh quan, lần này chỉ là trao đổi hàng mỹ nghệ dân gian, bạn bè Nhật Bản nguyện ý tốn hao nhiều tiền như vậy mua về, đó là tự do của bọn họ phải không? Mặt khác lần thu nhập này, ta sẽ thúc dục phong đấu giá nộp thuế, hi vọng các ngươi không nên phóng đại a!
Tuy bên ngoài thời tiết nóng bức, nhưng trong lòng Trang Duệ, lại phi thường mát mẻ, tương đương thoải mái.
- Trang Duệ, với tư cách bạn bè, tôi khuyên anh một câu, lần sau không nên làm như vậy, anh tự giải quyết cho tốt a...
Miêu Phỉ Phỉ tâm tình phức tạp nhìn Trang Duệ, quen biết nhiều năm, nàng cũng không có phát hiện, bên trong tính cách của Trang Duệ quá ngỗ ngược.
Nhưng đối với chuyện này, Miêu Phỉ Phỉ không có ý định tiếp tục truy cứu nữa.
Đúng như Trang Duệ nói, những vật kia là giả, căn bản là không có biện pháp truy cứu trách nhiệm, cho dù hiện tại đi hỏi Sơn Mộc Quân kia, Sơn Mộc Quân có đánh chết cũng chỉ nói đây là hàng mỹ nghệ mà thôi.
Sau khi cáo biệt Miêu Phỉ Phỉ, Trang Duệ vốn định đưa Kim Bàn Tử về nhà, nhưng vẻ mặt của bạn thân trên xe rất kích động, hiển nhiên, bị màn đấu giá vừa rồi trùng kích rất lớn.
- Trang ca, ngài đúng là lợi hại, vô thanh vô tức đào của mấy tên Nhật Bản kia hần hai ức.
Sau khi đưa Kim Bàn Tử về nhà, Trang Duệ cũng không trở về nhà cấp bốn, mà cùng Bành Phi đi tới một trà lâu thanh tĩnh, bao một gian phòng ngồi xuống.
- Ha ha, nếu như bọn họ thật sự cất giữ để thưởng thức thì tốt, sẽ không có việc gì, nếu như làm ra chuyện nào khác, hắc hắc...
Trang Duệ cũng không có hảo ý, hắn hỏi qua Từ Quốc Thanh, bên trong hai món đồ sứ này, đã có chữ "Hứa", đó là chiêu bài của Từ Quốc Thanh!
Hơn nữa Từ Quốc Thanh còn làm một chuyện mà Trang Duệ nghẹn họng trân trối, đó là thời gian chế phôi của đồ sứ, cũng khắc vào bên trong, dù cho không đánh nát đồ sứ, chỉ cần dùng dụng cụ nhìn vào trong, cũng có thể thấy rõ.
- A! Trang tổng, ngài đúng là hù chết ta!
Thời điểm Trang Duệ và Bành Phi uống trà nói chuyện phiềm, cửa phòng bị đẩy ra, Lý lão bản thò đầu vào, nhìn rõ ràng trong phòng chỉ có Trang Duệ và Bành Phi, lúc này mới đi tới.
Lý Đại Lực đang sợ cảnh sát ẩn trong phòng, gây ra chuyện lớn như vậy, hắn đã chuẩn bị trốn ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.
- Lý lão bản, không có chuyện gì đâu, không cần phải sợ!
Trang Duệ rót cho Lý Đại Lực chén trà, chuyện này cho ra kết quả, đúng là thiệt thòi cho Lý Đại Lực.
- Trang tổng, ngài chơi quá lớn a?
Lý Đại Lực nghe lời này của Trang Duệ, không khỏi cười khổ, tràng diện như lúc này trong phòng đấu giá quốc tế cũng hiếm thấy..
Trang Duệ rót cho Lý Đại Lực chén trà, cười nói:
- Lý tổng, lần đấu giá này đủ để ngài dương danh tứ hải rồi a!
- Đúng a, là tiếng xấu lan xa cũng không kém bao nhiêu, đoán chừng sau này ngay cả đấu giá chợ đêm cũng không cần làm nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.