Trang Duệ đang đánh giá người khác, mà Miêu Phỉ Phỉ thì đang nhìn chằm chằm vào Trang Duệ, giờ phút này nhìn Trang Duệ, Miêu Phỉ Phỉ cảm giác vưa quen thuộc mà lạ lẫm, hai năm trước người trẻ tuổi này còn non nót, hiện tại đã có thể đứng ở độ cao mà người thường khó mà với tới.
Loại cảm giác này đã làm cho Miêu cảnh quan có chút thất lạc, yên lặng ngồi trên ghế, nhìn những người ở đây.
...
- Các tiên sinh, các nữ sĩ, các vị lão bản, Ân... Xin cứ thoải mái như ở nhà, các vị ngồi ở đây là cha mẹ cơm áo của kẻ hèn này...
Bọn người Trang Duệ ngồi xuống, một âm thanh từ sân khấu vang lên, Trang Duệ nghe rõ ràng, bản thân Lý Đại Lực đích thân chủ trì, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Trong chợ đêm đấu giá, loại hiện tượng này tương đối ít, lão bản bối cảnh thâm hậu, đều giấu ở phía sau điều khiển tiến trình đấu giá, như vậy cho dù xảy ra vấn đề, cũng có thể dùng tiền mà bỏ toàn cho mình.
Buổi đấu giá có thể có đích thân lão bản tự mình chủ trì, chỉ nói rõ, trên đấu giá hội này có đồ vật trọng yếu.
Lý Đại Lực tuy rất ít lộ diện trong phòng đấu giá, nhưng người trong tràng điều biết rõ chân tường của hắn, số lượng không ít, sau khi Lý Đại Lực nói xong lời nói này, phía dưới vang lên tiếng cười khễ, hào khí hơi có chút ngưng trọng.
Khai quật lò gốm Từ Châu, đây là một lịch sử quan trọng trong gốm sứ, có thể đem nó bỏ vào túi, đối với gia môn của những chủ xí nghiệp này, đó là một chuyện rất mặt mũi.
- Chư vị lão bản đang tham gia buổi giao lưu trao đổi đồ cổ này, ta cũng không nói nhảm, sau đây là món đồ vật đầu tiên.
Lý Đại Lực nói lời này, làm cho đám người phía dưới cười to, ai cũng biết lần này tới là tham gia đấu giá, nhưng ở trong miệng Lý Đại Lực, biến thành giao lưu trao đổi đồ cổ.
Miêu Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh Trang Duệ, khóe miệng cũng có chút vểnh lên, đi theo Trang Duệ đúng là không uổng, tối thiểu nhất thuyết pháp giữa hắn và người chủ trì không khác nhau.
- Tốt, kiện đầu tiên hôm nay chính là một món hàng mỹ nghệ, đây là tranh chữ của Hoàng Tân Hồng thời cận đại. Mà bức tranh Nguyệt Hãn Hải Xuân Phách đấu giá lần trước, cũng là một tác phẩm của Hoàng tiên sinh, nó được bán ra với giá bốn trăm ba mươi tám vạn nguyên, bằng hữu nào có hứng thú xin lên đây xem.
Theo giới thiệu Lý Đại Lực, ở trên bàn trước mặt của hắn là một quyển trục, từ từ được mở ra, có ánh sáng mặt chiếu lên bức tranh này, cho dù là người ngồi hàng cuối cùng như Trang Duệ, cũng có thể nhìn toàn cảnh của bức tranh.
Đây là một bức tranh sơn thủy, sơn thể mạnh mẽ hữu lực, tung hoành kỳ tiễu, họa phong thanh dật, rất có ý cảnh của Hoàng Tân Hồng.
- Lão đệ, ngươi có thể đi lên xem một chút chứ?
Trang Duệ được Kim Bàn Tử hỏi, mà lúc này những tên sưu tập đồ cổ cũng tiến lên, đeo baom tay quan sát bức tranh này.
- Kim lão ca, tại sao ngài không đi lên?
Trang Duệ nghe vậy cười nói, cho dù không cần dùng linh khí dò xét, Trang Duệ cũng dám cam đoan, bức tranh này tuyệt đối là đồ dỏm.
Lý Đại Lực cũng không ngốc, hắn chắc chắn sẽ không dưới tình huống bị cảnh sát nhìn chằm chằm, xuất ra chính phẩm đến tiến hành đấu giá, cho nên hắn rất cẩn thận, cho nên dùng ba chữ hãng mỹ nghệ để nói.
Đối với thị trường đồ cổ, cũng có điều lệ tương quan quy định, tư nhân có quyền mua bán với nhau, mà hàng thuộc phạm trù mỹ nghệ cũng càng lớn, có người nguyện ý mua, quốc gia cũng không cách nào can thiệp.
Ở bên cạnh trò chuyện với Kim Bàn Tử, Trang Duệ vừa dùng linh khí đảo qua một vòng, quả nhiên là đồ nhái hiện đại, bên trong không có một tia linh khí tồn tại.
- Nếu như ta đi lên, sẽ đạp nát bát cơm của người ta!
Kim Bàn Tử tuy trông mà thèm, nhưng hắn biết rõ, chỉ cần hắn vừa lên đài, cái kia tuyệt đối sẽ biến thành chong chóng của những người sưu tập, thật giả chỉ quyết định bằng một câu của mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao thương nhân và những lão bản chợ đêm đều ra sức nịnh nọt những chuyên gia đồ cổ.
Nếu như bức tranh là đồ dỏm, Kim Bàn Tử nói thẳng, khẳng định đắc tội lão bản, nói dối, lại xin lỗi lương tâm, cho nên Kim Bàn Tử đối với tranh chữ, hắn hạ quyết tâm không xen vào trong đó.
- Kim lão sư, ngài đi lên xem một chút đi!
- Lão Kim, chúng ta cũng quen nhau mười năm rồi, đi lên xem giúp lão ca một chút!
- Đúng vậy a, Kim lão sư, ngài đưa ra lời bình đi, xem xét một chút đi mà, tranh chữ không ai có thể so với ngài cả!
Kim Bàn Tử đang ngồi sừng sững bất động, cho nên đám người sưu tập đều bao quanh hắn, chắp nối lôi kéo làm quen, nịnh nọt thổi phồng cũng không ít, nói ngắn lại, chính là muốn Kim Bàn Tử đi lên nhìn một cái.
- Chư vị, đừng làm khó ta có được hay không? Quay đầu lại Lão Kim mời khách, bồi tội cùng chư vị!
Kim Bàn Tử bị mọi người vây quanh đến đồ mồ hôi lạnh, người có thể nói chuyện với hắn, đều có chút thân phận địa vị, Kim Bàn Tử không đắc tội nổi, dứt khoát hai tay ôm quyền, làm con rùa rút cổ.
- Chư vị lão bản, bức tranh này do bằng hữu đưa tới, trên tay không có tiền, muốn chuyển nhượng ra ngoài, giá chuyển nhượng là hai mươi vạn nguyên (NDT),có bằng hữu nào thích, cứ dựa theo quy củ, người giá cao sẽ được.
Đợi đến lúc tất cả mọi người nhìn qua bức tranh và quay về chỗ ngồi, âm thanh của Lý Đại Lực cũng vang lên, từ đầu tới cuối, trong lời nói không nhắc tới hai chữ đấu giá, mà biến thành chuyển nhượng.
Tất cả người trong tràng cũng không phải mới lần đầu tiên tham gia chợ đêm đấu giá, đối với những kỹ xảo ngôn ngữ này rất hiểu, cũng không có vì lời nói của Lý Đại Lực mà thay đổi cách nhìn của mình.
- Ba mươi vạn, ta muốn bức tranh này!
Trong tràng trầm mặc một chút, một âm thanh vang lên, người nói chuyện cũng chính là vị Lưu tổng vừa bắt chuyện với Trang Duệ.
Phàm là người thành công, đều là là người cực kỳ tự tin, bọn họ cũng huấn luyện ra nhãn lực của mình, cũng lăn lộn trong giới đồ cổ, dựa vào lý giải về đồ cổ của mình, những người này thích nhất tùy tiện ra tay.
Nhưng đám người sưu tập nghiệp dư lại không biết, hành vi này của bọn họ, thật sự là tối kỵ của đồ cổ, đồ cổ cần phải đi xem xét, chú ý xem phẩm chất, xem thật giả, chứ không ai tùy tiện đoán định như vậy.
- Bốn mươi vạn, lão Lưu, trên tay ngươi có không ít tranh chữ danh nhân, bức tranh này để lại cho ta đi!
Một thanh âm theo sau Lưu tổng vang lên.
- Năm mươi vạn, thứ tốt không sợ nhiều!
Lưu Tổng không cam lòng yếu thế, cũng ra giá, Trang Duệ nghe được mà lắc đầu, trách không được Lý Đại Lực nương tựa theo đấu giá chợ đêm mà có thân gia như vậy, thì ra là nhờ những người ngốc nhiều tiền trong truyền thuyết.
Tuy phòng đấu giá chính quy cũng không thiếu đồ dỏm, nhưng so sánh với đấu giá chợ đêm, tương đối muốn quy phạm hơn rất nhiều, tối thiểu nhất sẽ có giám định sư xem xét và cấp giấy chứng nhận, cũng không dựa vào cảm giác như lúc này.
- Sáu mươi vạn!
- Tám mươi vạn!
Kêu giá vẫn còn tiếp tục, mà lúc ban đầu tới giờ chỉ có hai người, hai người bọn họ rất tâm lý.
Dù sao tranh sơn thủy của Hoàng Tân Hồng, rất nổi danh trên quốc tế, chỉ cần bắt được trong phòng đấu giá, ít nhất cũng có giá khởi điểm hai trăm vạn.
Sau mấy lần ra giá kịch liệt, cuối cùng nhất vẫn bị Lưu tổng giành được với giá một trăm hai mươi vạn, nhìn thấy vị Lưu tổng này giương giương đắc ý, Trang Duệ có chút dở khóc dở cười.
Mua được đồ giả mà có biểu lộ đắc chí giống như nhặt được chí bảo này, đoán chừng cũng chỉ xuất hiện trong nghề đồ cổ này mà thôi, biểu hiện của những lão bản này, giống như đang ở trong cửa hàng, đấu khí nhiều hơn lý trí.
Theo tiếng của Lý Đại Lực, tiếp tục tiến hành đấu giá, lần này là hai cái khay được mang lên, là hai món đồ sứ hầm lò quan diêu Hàm Phong.
Mọi người đều biết, hoàng đế Hàm Phong triều nhà Thanh là một hoàng đế không may, khởi nghĩa nông dân lớn nhất Trung Quốc chính là Thái Bình Thiên Quốc cũng rơi vào hắn, cường quốc phương tây xâm lấn cũng rơi vào trên người của hắn, hỗn loạn cũng là hắn.
Hoàng đế Hàm Phong là hoàng đế cực khổ nhất trong số những hoàng đế của triều Thanh, cả đời ngắn ngủi, ném gian khổ, tao ngộ chiến tranh nha phiến lần thứ hai đả kích, rốt cuộc hoàng đế Hàm Phong sụp đổ, chỉ mới ba mươi tuổi đã bỏ mình.
Yêu thích lớn nhất của hoàng đế Hàm Phong chính là chơi đùa và nữ nhân, đối với những tổ tông yêu thích tranh chữ và gốm sứ không màng tới, cho nên gốm sứ trong năm của Hàm Phong, rất là thưa thớt.
Tục ngữ nói vật hiếm là quý, giá trị hàng tinh phẩm trong năm Hàm Phong trị vì, cũng không thua kém gì Khang Hi, Ung Chính và Càn Long.
- Lão đệ, đi, đi lên xem một chút!
Bởi vì lần này không phải là nhìn tranh chữ, cho nên Kim Bàn Tử muốn nhìn một chút.
- Tốt!
Trang Duệ gật đầu, đi lên sân khấu với Kim Bàn Tử. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Ai ôi!!! Nhường một chút, trước hết để cho hai vị lão sư nhìn đã.
- Đúng vậy a, lão Hứa, ngươi lách ra một bên, ngươi xem hiểu sao?
- Đến rồi, Trang lão sư, các vị hảo, ngài nhìn đi!
Trang Duệ và Kim Bàn Tử vừa mới đi lên, cái bàn vồn chật như nêm cối, được những người sưu tập kia tự giác mà nhường một con đường, hôm nay người tham gia đấu giá quá nhiều, tràng diện này có chút hỗn loạn.
- Kim lão ca, ngài nhìn trước đi!
Trang Duệ nhìn Kim Bàn Tử nói ra.
- Đừng, gốm sứ ta không có bằng người, nơi này có hai kiện, chúng ta một người xem một kiện...
Kim Bàn Tử liên tục khoát tay, tục ngữ nói thuật có chuyên tấn công, chuyên gia càng lợi hại, cũng chỉ chuyên vào một loại, mà có thể giống như Trang Duệ chuyên về đồ đồng, tranh chữ, ngọc thạch và gốm sứ đều có kiến thức thì đúng là hiếm thấy.
- Được, vậy thì mỗi người xem một món!
Đây vốn là một cái bình trà bảy mày, nước men bốn lớp, phía trên vẽ lên cánh sen, có ba lá xanh, khác với những bình trà khác, trên thân nó có màu kim sắc, mà cả thân bình đều trang trí hoa sen, có nhụy sen, vân sen, tất cả đều hiện rõ trên thân bình.
Cả cái bình có màu sắc kiều diễm, hình dạng và cấu tạo đặc biệt, cộng thêm đồ gốm thời Hàm Phong có hai trăm năm lịch sử, nếu cái bình này là thật, có thể trở thành đồ vật truyền thế của mỗi gia đình.
Trang Duệ nghiên cứu đối với gốm sứ nhà Thanh tương đối ít, chỉ dựa vào nhãn lực thật đúng là không tìm ra dấu vết gì cả, nhưng dùng linh khí quan sát thì không có một tia linh khí nào, sau khi nhìn cái bình một lần, hắn nhíu mày lại, dùng con mắt nhìn qua Lý Đại Lực đang đứng bên cạnh, Lý Đại Lực nháy mắt.
Mà cái kết quả này làm cho Trang Duệ cảm thấy buồn bực, không nhìn ra một tia linh khí nào, hắn tự mình giám định và biết rõ thật giả, nhưng hắn có thể nói rõ sao?
Lý Đại Lực cũng không ngốc, hôm nay là bố cục, cũng là vì Trang Duệ mà xử lý, đương nhiên hắn muốn lợi dụng thân phận chuyên gia của Trang Duệ, cho nên muốn vơ vét tiền bạc.
- Ân, đồ sứ Hàm Phong đúng là hiếm thấy, hơn nữa trải qua nhiều năm như vậy, có thể giữ nguyên màu sắc, cũng thuộc hàng hiếm thấy, nếu như là chính phẩm, giá quy định thấp nhất cũng là năm mươi vạn a!
Trang Duệ nghe hiểu ý tứ của Lý Đại Lực, nếu đổi thành nơi khác, hắn nhất định sẽ không mở miệng nói ra những lời này.
Nhưng ở chỗ này đều là những người nghiệm dư, cho dù mua về cũng chỉ là so đấu tiền bạc với nhau mà thôi.
Tuy những người này tồn tại làm cho thị trường đồ cổ phồn vinh, nhưng cũng mang lại nhiều nhân tố bất lợi cho sự phát triển của thị trường đồ cổ, cho nên Trang Duệ cũng không ngại làm bọn họ xuất chút máu.
Nói xong lời này hăn quay trở lại, Trang Duệ nói ra lời này là giả dối, nếu giá quy định là năm mươi vạn, mà phải ghi rõ là chính phẩm, mới có thể đáng giá đó, mà Trang Duệ từ đầu đến cuối, cũng chỉ nói về màu sắc, hình dáng và hoa sen của cái bình mà thôi.
- Lão Lưu, ngươi không được tranh giành với ta đâu đấy!
- Dựa vào cái gì chứ, ngài có thể mua, ta không thể mua à?
- Có chút đáng xem, chút nữa phải ra giá mới được, Trang lão sư cũng đã nhìn vật này rồi.
- Đúng vậy a, đồ sứ nhà Thanh đều là Khang Hi và Càn Long chiếm đa số, mà đồ sứ năm Hàm Phong lại có phong cách riêng, có giá trị đầu tư.
Nghe được mọi người nói lời này, những người vây quanh ở bên cạnh, nhao nhao nhỏ giọng nghị luận.
Lần đấu giá này không giống như lần trước, cũng không chỉ có hai người như trước, rất nhiều lão bản đều không có mang theo giám định sư tiến vào trong này được, vật phẩm thật giả do chính mình cân nhắc, cho nên Trang Duệ nói ra lời này, đã làm trong lòng những ngươi sưu tập này có chút ít ngọn nguồn.
- Nói không chính xác, từ phong cách và màu sắc của món đồ sứ này, hẳn là Hàm Phong đời Thanh, ta không mua nổi a.
Kim Bàn Tử nói khách quan, cho ra đáp án lập lờ, nhưng cũng đủ làm cho Lý lão bản vui mừng quá đổi, chỉ cần các chuyên gia không nói là giả, vậy thì sẽ có người ra giá.
- Cái đồ sứ kia là thật hay giả?
Trang Duệ trở lại chỗ ngồi của mình, Miêu cảnh quan khó nhịn được mở miệng hỏi.
Trang Duệ nhìn chung quanh, không có người chú ý tới hắn, hé miệng khoa tay múa chân, nói ra:,
- Giả!
- Đúng là gian thương!
Miêu cảnh quan bĩu môi.
- Thôi đi... Nếu là thật chẳng phải lưu lại cho cảnh sát các vị mượn cớ hay sao?
Trang Duệ đối với Miêu cảnh quan cũng không cho là đúng, giả gọi là hàng mỹ nghệ, đây là chuyện đánh lận con đen, cho dù là cảnh sát cũng không thể quản, nhưng nếu là đồ thật, đó chính là phạm pháp.
Sau hơn mười phút đồng hồ, một ít người tự nhận mình là những lão làng có chút tạo nghệ trên phương diện gốm sứ, đã bắt đầu đấu giá những món này, dưới sự chủ trì của Lý Đại Lực, bắt đầu tiến hành đấu giá.
Nhưng có chút vượt qua dự liệu của Lý lão bản, sau khi hắn hô ra giá quy định, lại không có người ra giá.
- Ta ra mười lăm vạn!
Mà một lão bản lạ mặt ngồi phía trước Trang Duệ, mở miệng ra giá phá vỡ yên tĩnh của tràng đấu giá.
- Hai mươi vạn!
Có người dẫn đầu, lập tức sẽ có người tiếp theo, trong mắt người trong nước, không bị người tranh đoạt và bán với giá tiện nghi, đều không phải đồ tốt, càng có nhiều người đoạt, đó mới có thể nói rõ là vật trân quý.
- Lão Vu, vật này đáng tin cậy không?
Ở phía trước vang lên một âm thanh.
- Ta nhìn rồi, màu sắc sáng ngời, hơn nữa từ trên màu sắc của nó, đúng là vật nhiều năm.
Thời điểm lão bản kia ra giá hai mươi vạn, một bộ dáng tin tưởng tràn đầy, Trang Duệ ngồi phía sau nghe được liền im lặng.
Trong đồ cổ, không sợ người không hiểu, không hiểu hắn không dám ra tay, nhưng chỉ sợ trình độ không được tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại biết rõ một ít người chơi, những người hiểu biết thì ít, mà những người mới lại là chủ lực của thị trường đồ cổ, đương nhiên, phải gọi là coi tiền như rác mới đúng.
Mà vị bạn thân này không biết, cho nên hắn bị Trang Duệ xếp vào loại người ngốc nhiều tiền.
Sau khi đấu giá bốn năm món, Lý Đại Lực ho khan một tiếng, nói ra:
- Tốt rồi, tiếp tục tiến hành trao đổi, kế tiếp chính là đồ sứ khai quật được từ trong di chỉ gốm sứ Từ Châu, sau khi trải qua xem xét của chuyên gia nổi tiếng Tiết lão sư, đây chính là đồ sứ tiến cống hoàng cung triều Tống ngày xưa.
- Lý tổng, đây có phải là gốm sứ Từ Châu thật hay không, chuyện này chưa được khảo chứng a!
Lý Đại Lực chưa dứt lời, đã có tiếng người chen ngang.
- Đúng vậy, nhưng không thể phủ nhận, từ những mảnh sứ khai quật được trước kia, từ những món chúng ta có thể nhìn thấy trong nội cung, đều nói rõ hầm lò gốm sứ Từ Châu đã tốn tại, nhưng chưa khai quật ra mà thôi. Nhưng tới ngày hôm qua, đã trở thành lịch sử, bởi vì hai kiện dụng cụ này từ gốm sứ Từ Châu, sau khi trải qua chuyên gia xem xét, cũng đã khai quật không ít mãnh vỡ gốm sứ Từ Châu trên cơ bản có thể kết luận đây là đồ sứ Từ Châu.
Lý Đại Lực khoát khoát tay, sau khi nhận được hai món này trong tay Trang Duệ, bị người ta ôm lên mặt bàn, lập tức biến thành điểm thu hút ánh mắt của người ta.
Mà những lão bản khách nhân mặc âu phục ngồi ở hàng trên cùng chưa bao giờ ra giá trên, trên mặt cũng lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Hai món đồ vật này là Bạch Địa Hắc Hoa Văn Phượng Văn Tứ Hệ Bình, những đồ vật này là đồ tiến cống cho hoàng cung triều Tống, mãnh vỡ của chúng đều đã được tìm thấy trong những di chỉ khai quật được từ trước đó, cho nên nhìn thấy hai món này mọi người đều có thể so sánh đôi chút.
Lý Đại Lực giới thiệu lai lịch của hai món đồ vật này, đem thời gian còn lại cho mọi người đi lên tìm hiểu, mà những người Nhật Bản kia cũng đã đi lên xem xét chúng, có thể không mắc câu sao?
Cũng bởi vì Trang Duệ đưa chúng cho Lý Đại Lực, mà Lý Đại Lực cũng nhọc công tìm kiếm một chỗ di chỉ khai quật được từ đám trộm mộ, sau đó truyền ra tin tức vừa khai quật được chúng ra bên ngoài.
Phía sau Lý Đại Lực lại thông qua một ít quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài mang tin tức này truyền bá ra ngoài, mà những tin tức này lọt vào tai của người Nhật Bản, có thể nói trừ hắn và Trang Duệ ra thì không có người nào có thể nhìn ra bố cục tinh tế đã bài sắn này.
Thời điểm âm thanh của Trang Duệ vừa dứt, sáu bảy người ngồi ở hàng ghế đầu, trước tiên tiến lên xem xét hai món đồ sứ này.
- Shanma Atshusi các ngươi là gia tộc chuyên làm ghề gốm sứ, hơn nữa ta nghe nói công ty các ngươi đầu nhập một số tiền khổng lồ để nghiên cứu gốm sứ, ta muốn biết các ngươi có thể nhìn ra thật giả của hai món đồ sứ này không?
Một người mặc âu phục màu xanh đen, là một người Nhật Bản ước chừng năm mươi tuổi ở bên cạnh mở miệng hỏi một thanh niên ba mươi tuổi.
- Nếu Dã Hợp tiên sinh muốn ta xem xét một phen, gia phụ là người có nghiên cứu về gốm sứ Từ Châu sâu sắc nhất đã tạ thế, đúng là đáng tiếc thật, nếu như lão nhân gia có thể đích thân tới đây, có lẽ đã kết luận ra đây có phải là gốm sứ Từ Châu hay không.
Người tuổi trẻ kia ăn mặc một thân âu phục bên ngoài, bên trong áo sơ mi và cà vạt cũng là màu đen, thanh niên này tên là Sơn Mộc Thanh Niên Gia, mà hắn cũng là người nói cha của hắn vừa mất là người có am hiểu sâu nhất về gốm sứ Từ Châu.
Nhật Bản là quốc gia chịu ảnh hưởng của Nho giao từ Trung Quốc, cho nên trong nhiều chỗ lễ tiết có nhiều tương đồng với Trung Quốc, nhưng cũng có chỗ rườm ra hơn, vốn tang phục để tang là máu trắng, nhưng Nhật Bản biến thành màu đen.
- Ai, ta nói tại sao lại là hai người Nhật Bản thế này? Lý lão bản ngài có nói giỡn hay không thế?
Người ở đằng sau, nghe ra ngôn ngữ của Nhật Bản, sau đó ở trong tràng la lớn lên, sau đó quay đầu mâu chỉ về phía Lý Đại Lực.
Tuy người trong nước biết lần đấu giá này không hợp pháp, nhưng cũng không cho rằng sẽ bán đồ cổ cho người Nhật Bản, nếu như tin tức này truyền ra bên ngoài, rất dễ dàng khiêu khích sự công phẫn của quần chúng.
Bởi vì trong lịch sử hai nước và cả Châu Á đều có rất nhiều quốc gia bị Nhật Bản xâm lược, cho nên luôn có đánh giá không tốt về Nhật Bản. Mà những lão bản ở nơi đây cũng không thích người Nhật Bản, cho nên bắt đầu quát lớn.
Lần trước ởTây Tạng, thời điểm những người bắt cóc biết bên trong có người Nhật Bản cho nên giam giữ thật lâu, Lý Đại Lực lần này ra tay đánh bạc giúp Trang Duệ, cho nên cũng phải đứng ra nói thay.
- Khục khục, xin mọi người an tĩnh một chút, trước tiên yên lặng lại, hãy nghe ta đánh giá một câu!
Lý Đại Lực nhìn thấy tràng diện có chút không khống chế được. Vội vàng nháy mắt ra hiệu cho hơn mười tên thủ hạ khỏe mạnh đi ra, lập tức đứng xung quanh những người Nhật Bản kia, tách hai đoàn người ra khỏi nhau.
- Lý lão bản có gì để nói? Chúng ta đóng cửa lại đánh những người Nhật Bản này, có được hay không?
- Chẳng lẽ cổ vật của quốc gia chúng ta năm đó bị xói mòn không ít, nếu không giữ lại, chẳng lẽ để người khác xâm lược văn hóa sao?
Nếu không có đưa ra lời giải thích hợp lý, e rằng mấy người Nhật Bản này không thể đi ra ngoài.
Tuy mấy nhà sưu tập trong nước bị tách ra khỏi đám người Nhật Bản, nhưng xúc động và phẫn nộ vẫn đang ồn ào nghị luận, đặt nghi vấn về động cơ của Lý Đại Lực.
Lúc này lại có người bắt đầu liên tiếng gây xích mích với những người Nhật Bản, hòng phá phách cướp bóc một phen, những người này e sợ thiên hạ không loạn.
Sau khi nghe những người này lên tiếng mắng một phen, Lý Đại Lực vội vàng nói ra:
- Chư vị, chư vị trước nghe ta nói đã, đánh giá nghệ thuật không phân biệt biên giới a!
- Cái rắm chứ đánh giá, nếu nói như người thì những người Nhật Bản này đi mua đồ cổ của Trung Quốc làm gì?
Đổ mồ hôi lạnh, Nhật Bản có đồ cổ sao?
Lý Đại Lực chưa nói xong câu này, đã bị những người bên ngươi chen ngang, hắn cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này, cho nên cầm khăn tay lau mồ hôi lạnh, quăng ánh mắt cầu xin về phía Trang Duệ.
Việc này Trang Duệ nhất định phải xuất đầu, lập tức đứng dậy đứng trên ghế và la lớn:
- Mọi người trước đứng cãi nhau, chúng ta nghe Lý lão bản này nói xong rồi hãy bàn tiếp được không?
- Nghe Trang lão sư nói thế nào đã!
Trang Duệ đưa ra đánh giá mọi người lập tức an tĩnh trở lại.