Sở dĩ gian trưng bày gốm sứ của Trang Duệ có thể thuận lợi khai mở, toàn bộ nhờ Eze Kenner trợ giúp, không có mấy trăm món đồ sứ Minh Thanh của hắn, gian trưng bày gốm sứ của Trang Duệ cũng không có khả năng quy mô như hiện nay.
Hơn nữa trong thời gian này, bỗng nhiên giá cả gốm sứ trong nước tăng mạnh, Eze Kenner cũng không nói gì, từ trước đến nay Trang Duệ vẫn bảo trì quan hệ hài lòng, tính toán Trang Duệ còn thiếu nợ Eze Kenner một nhân tình rất lớn.
- Trang, vậy thì cám ơn ngài, ngày mai tôi sẽ có mặt, chúng ta có thể gặp mặt.
Eze Kenner nghe Trang Duệ nể tình như vậy, cũng thật cao hứng, nhưng thời điểm hắn muốn cúp điện thoại, đột nhiên hắn nhớ tới một việc, vội vàng nói:
- Đúng rồi, bằng hữu cũ, có một việc tôi phải nói với anh, có một số người có hứng thứ với bảo tàng của anh, có ít người có thái độ không hữu hảo.
- Cái gì? Tôi biết rồi, cảm ơn ngài, bằng hữu cũ.
Trang Duệ nghe vậy ăn cả kinh, hắn không nghĩ tới bảo tàng mình tìm được trên hoang đảo, lại có người tính toán mình?
- Mẹ kiếp, hiện giờ cũng không phải thời điểm liên quân tám nước, muốn chiếm tiện nghi cũng không phải là ai cũng làm được a!
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Trang Duệ hung hăng mắng một câu.
Đầu tháng tư Bắc Kinh cảnh xuân tươi đẹp, hoa lan nở rộ hai bên của bảo tàng, hoa trắng phi thường xinh đẹp, một cổ hương thơm lan tỏa trong không khí.
Sáng sớm bên ngoài bảo tàng Định Quang đã chật ních người, từ trong tràng cảnh này mà nhìn, hối hả rất náo nhiệt.
Những người này đều là phóng viên của các quốc gia khác, cũng có những chuyên gia học giả từ các nơi hẻo lánh trên thế giới tới đây, càng không thiếu những tên đạo tặc quốc tới đến đây để điều nghiên địa hình, còn vô số người dùng các loại thân phận tới đây!
Mà tin tức sau đó sẽ diễn ra hội nghị học thuật, nhà bảo tàng Định Quang báo cáo bộ văn hóa, bởi vì quốc gia suy nhược đã lâu, bế quan tỏa cảng không tiến bộ, hiện tại bảo tàng Định Quang có bảo tàng cấp quốc tế, đương nhiên quốc gia cực kỳ trọng thị.
Chuyện này đáng giá để tuyên dương, kỳ thật mấy ngày trước đó, bảo tàng cố cung đã bàn bạc với Trang Duệ, muốn thu mua mặt nạ vàng và mỏ neo vàng của Trang Duệ, nhưng lại bị Trang Duệ cự tuyệt.
Nói đùa gì vậy? Trang Duệ cửu tử nhất sinh mới đạt được đồ chơi này, câu đầu tiên là quốc gia thu hồi? Trang Duệ cũng không có giác ngộ cao thượng như thế, nếu đem những bảo bối này cất trong kho lưu trữ của bảo tàng quốc gia, còn không bằng lưu lại trong viện bảo tàng của mình, cung cấp triển lãm thu hút khách tham quan.
Cho dù sau này bên cố cung lui một bước, muốn cho dùng một đám bảo tàng hải tặc này mở gian trưng bày chuyên môn, thời gian là một tháng, Trang Duệ cũng không có đồng ý, bởi vì hắn lo ngại phương diện bảo vệ của cố cung, cũng không thế nào yên tâm, từ khi thành lập tới nay, cổ vật trong cố cung bị trộm cũng không ít hơn năm lần.
Vốn vị lãnh đạo đàm phàn với Trang Duệ, còn muốn gõ Trang Duệ mấy cái, nhưng sau khi nghe ngóng bối cảnh của Trang Duệ, lập tức rụt cổ về, đối ngoại bắt đầu trắng trợn tán dương Trang Duệ mở hội nghị học thuật có ý nghĩa sâu sắc.
Căn cứ vào nguyên nhân này, lần hội nghị học thuật này có cấp bậc cao nhất, tràng diện lớn nhất, liên quan đến nhiều quốc gia, không thua gì văn phòng bộ ngoại giao tổ chức đưa tin.
Mà bên ngoài bảo tàng, không ngừng có mấy chiếc xe cảnh sát và quân đội qua lại, một ít cảnh sát mặc đồng phục cầm súng canh gác, duy trì trật tự.
Phải biết rằng, trong lần hội nghị này có trung bày hai kiện trân bảo có giá trị liên thành, công tác an toàn phải đặt lên hàng đầu.
- Trang tổng, hôm nay tổng cộng có phóng viên của chín mươi ba quốc gia tới, đại tràng diện ah...
Trong phòng họp của bảo tàng, đang ở trong phòng hợp công tác nhân viên quan sát, trên mặt của Hoàng Phủ Vân có chút ít kích động, hôm nay tin tức là do hắn ban bố, không thể nghi ngờ, lần này qua đi, danh tiếng của bảo tàng Định Quang tuyệt đối sẽ vang vọng thế giới.
Với tư cách là người quản lý bảo tàng Định Quang, ngày sau Hoàng Phủ Vân trong giới bảo tàng, cũng có một chỗ cắm dùi, bảo tàng có được mặt nạ vàng và tác phẩm của Picasso, cho dù thế nào cũng được xếp vào hàng nhất lưu của giới bảo tàng.
- Hoàng Phủ huynh, ngươi cũng không đọc bảo thảo sao, ta thấy sẽ có phóng viên hỏi đấy!
Trang Duệ bất mãn nhìn Hoàng Phủ Vân, trong nội tâm cũng có chút khẩn trương, hắn vốn không muốn xuất đầu lộ diện tham gia hội nghị, nhưng bởi vì hắn là người phát hiện, chỉ có thể do hắn trả lời các phóng viên, người khác cũng không có trả lời thay được.
Hôm nay Trang Duệ ăn mặc long trọng, âu phục thì không nói, ngay cả gương mặt cũng cho người trang điểm sơ qua.
Bên trong không thiếu người biết chuyện, đối với giá trị của những tiền vàng này, đều đưa ra bán đoán trước tiên.
Bảo tàng Klaus xuất thế, làm cho tràng diện nóng bỏng lên, cũng chỉ có trên trăm phóng viên là quan tâm tới Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân, đều cầm máy chụp ảnh, từ các góc độ chụp liên tục.
Mà cái mỏ neo vàng kia, cộng thêm mặt nạ vàng thần bí, không thể nghi ngờ chính là tin tức chính của lần này.
Trên mặt của mỗi người đều hiện ra thần sắc cuồng nhiệt, thậm chí có suy nghĩ tiến lại gần quan sát bảo tàng Klaus, nếu không phải hiện trường có cảnh sát vũ trang ngăn cản, chỉ sợ đám người này đã sớm lao về phía mấy cái tủ.
Tràng diện hỗn loạn không chịu nổi, thẳng đến khi một đám cảnh sát vũ trang tiến vào, trật tự mới từ từ khôi phục, về phần Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân, cũng từ trong đám người đi ra, giờ phút này mới trở về đài chủ tịch.
- Tốt rồi, tất cả mọi người đã nhìn thấy bảo tàng của Vua Hải Tặc Klaus, về phần những vật này là thật hay giả, sau đó sẽ có hội nghị của các chuyên gia, tự nhiên sẽ cho ra đáp án. Bây giờ là thời gian phỏng vấn, Trang tiên sinh tổng cộng sẽ trả lời mười vấn đề, thỉnh mọi người nghĩ kỹ vấn đề rồi hỏi!
Hoàng Phủ Vân cầm microphone ho khan vài tiếng, theo tiếng của hắn, hiện trường dần dần an tĩnh lại, những ký giả này đều có kinh nghiệm lâm trận, làm cho Hoàng Phủ Vân vừa dứt lời, vô số cánh tay đều giơ cao lên.
- Thỉnh vị tiểu thư này đưa ra vấn đề!
Hoàng Phủ Vân nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn thấy một thân ảnh nóng bỏng tóc vàng trong đám người, một thân quần áo chuyên nghiệp, dáng người uyển chuyển dụ người, rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng tới nữ nhà báo tài ba!
Trang Duệ tức giận liếc nhìn Hoàng Phủ Vân, bạn thân thưởng thức đúng là quá tục khí a? Nhưng nữ nhân này lớn lên đúng là không tệ, nhớ rõ các động tác trong phim của Âu Mỹ, nữ nhân này đều là nhân vật sắm vai thư ký.
- Trang tiên sinh, tôi tới từ báo New York Times, tôi muốn biết, cái mặt nạ vàng này đến từ cổ Ai Cập, ngài có ý định đem nó trả lại cho chính phủ Ai Cập hay không?
Nhưng câu hỏi cửa vị nữ phóng viên xinh đẹp này, làm cho Trang Duệ tỉnh táo lại.
Cái tờ báo New York Times này là một tờ báo nổi tiếng của nước Mỹ, trở thành phóng viên tin tức của tờ báo này, chính là mộng tưởng của rất nhiều người, Trang Duệ cũng không nghĩ tới, phóng viên của tờ báo này, lại có loại nữ phóng viên chân dài không não a?
- Mẹ kiếp, lão tử đào bảo cũng không phải từ người Mỹ các ngươi, các ngươi quản làm gì chứ?
Trang Duệ đối với câu hỏi của phóng viên tới từ nước Mỹ này rất bất mãn, cái này kim nhãn tóc màu biếc xinh đẹp nữ phóng viên nhìn như hỏi một rất tùy ý vấn đề, nhưng lại cho Trang Duệ tiếp theo bộ đồ, lại để cho hắn rất khó trả lời.
Với tư cách là một quốc gia có cổ vật bị xói mòn nghiêm trọng, trong những năm gần đây, trong nước có một ngành riêng biệt, một mực hiệp thương với các quốc gia có cổ vật, thu hồi lại hàng trăm cổ vật bị xói mòn.
Cho nên lúc nữ phóng viên này đưa ra vấn đề, dụng ý của hắn trở nên hiểm ác, nếu Trang Duệ nói đồng ý trả lại, thì chẳng khác nào dùng giỏ trúc múc nước, chính phủ Ai Cập sẽ cảm tạ nữ phóng viên nước Mỹ này.
Nhưng nếu Trang Duệ nói không đồng ý, bọn họ sẽ trắng trợn lăng xê, người trong nước không muốn trả quốc bảo của nước khác, sau này thời điểm ngành thu hồi cổ vật trong nước, khẳng định bị người khác nói lời từ chối trả lại.
- Vị tiểu thư này, nghe nói nước Mỹ ở New York có nhà bảo tàng Metropolitan, ở Luân Đôn nước Anh có nhà bảo tàng Burgh House, Paris nước Pháp có cung Louvre, ở Nga có bảo tàng Russia St. Petersburg, tất cả đều là nhà bảo tàng danh tiếng, không biết cô có biết hay không?
Trang Duệ không có trả lời thẳng vấn đề, mà đi hỏi ngược lại vị nữ phóng viên kia.
- Đây là đương nhiên, ở nước Mỹ của tôi có bảo tàng Metropolitan, đây là nơi quy tụ nhiều tác phẩm nghệ thuật trân quý của các quốc gia trên thế giới, nhưng Trang tiên sinh, chuyện này và chuyện ngài có trả lại mặt nạ vàng, không có liên quan gì tới nhau cả a?
Nữ phóng viên này cũng không phải bình hoa, lập tức đoán được ý đồ của Trang Duệ, lập tức kéo chủ đề trở lại.
- A, không, không, tôi có nghe nói trong nhà bảo tàng Metropolitan có không ít trân bảo, ở trong đó có cổ mộ của cổ Ai Cập, không biết nó so sánh với mặt nạ vàng của tôi, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn đây? Mặt khác các tác phẩm nghệ thuật của Hoàng Đình Kiên, Mễ Phất, Lý Công Lân, Triệu Mạnh Bức, đều là các tác phẩm đỉnh cấp của quốc gia tôi, cũng có không ít ở trong bảo tàng Metropolitan của nước Mỹ a? Tôi muốn hỏi một câu, các vị làm sao có được? Mà các vị, có ý định hoàn trả lại hay không?
Trang Duệ nói rất chậm rãi, nhưng ngữ khí khi nói tới phần sau thì cao giọng hơn.
Nhìn thấy nữ phóng viên này còn muốn nói chuyện, Trang Duệ lại nói tiếp:
- Mặc khác, bình sứ Loni Aus của Hy Lạp có niên đại rất lâu, hình như các vị cũng lấy được bằng cách không quan minh chính đại a? Thử hỏi một quốc gia như vậy, có tư cách gì đi chỉ trích vấn đề nước khác? Đúng rồi, tôi nói lạc đề, tôi không vẫn chưa trả lời của cô, ta muốn nói là, nếu như quý quốc có thể đem cổ mộ trả lại cho Ai Cập, những bức tranh chữ cho quốc gia của tôi, còn trả lại các tác phẩm lấy được bằng cách không quan minh chính đại cho các quốc gia khác, với tư cách tư nhân, tôi phi thường nguyện ý trả lại mặt nạ vàng cho chính phủ Ai Cập mà không có bất cứ ràng buộc nào!
Trang Duệ nói đến đây liền dừng lại, liếc mắt nhìn vị nữ phóng viên kia, giống như cười mà không phải cười nói ra:
- Các vị bằng hữu đang ngồi ở đây với tư cách là nhân chứng, những lời tôi nói trong lúc sinh thời, vẫn còn hữu hiệu!
Trang Duệ được bước bình sứ Loni Aus của Hy Lạp, là một món đồ cổ trân quý của Hy Lạp, có thâm niên cực lâu, bị bảo tàng Metropolitan dùng cách không quan minh chính đại lấy được, mà giá của nó, chỉ có bốn đô la!
Mà người bán chính là Robert Heck bị cảnh sát Italy truy nã đặc biệt, mà trong suốt ba mươi năm đó, Italy một mực yêu cầu bảo tàng Metropolitan trả lại tang vật, nhưng bảo tàng Metropolitan một mực từ chối, đến bây giờ vẫn chưa trả lại, cho nên thanh danh của bảo tàng này trên giới cực kém.
Trang Duệ nói lời này có ý tứ rõ ràng, ta với tư cách tư nhân, đều nguyện ý chịu được tổn thất, đem tác phẩm nghệ thuật giá trị liên thành mà trả lại, ta còn làm được, mà quốc gia ngươi dùng thủ đoạn phi pháp cướp đoạt được không trả lại, có tư cách gì nói người khác?
Trang Duệ nói ra những lời như thế này, đừng nói nàng không có tư cách làm ra quyết định, cho dù có tư cách, cũng không dám đáp ứng Trang Duệ. Nguồn tại http://Truyện FULL
Với tư cách một là một quốc gia có lịch sử mấy trăm năm, nước Mỹ không có lịch sử và văn hóa của riêng mình, đồ cất giữ trong bảo tàng của họ, đều là dùng thủ đoạn không đàng hoàng mà có được.
Nếu như bảo tàng Metropolitan nguyện ý trả lại các tác phẩm nghệ thuật kia, chỉ sợ cái bảo tàng này sẽ lâm vào cục diện đóng cửa.
Trang Duệ nói ra lời này làm chi hội trường an tĩnh lại, với một người của quốc gia có cổ vật bị xói mòn nghiêm trọng, mà trong bảo tàng của một người còn lại, cổ vật trong viện bảo tàng đều dùng thủ đoạn phi pháp có được, có gì để nói?
Nếu như dựa theo tư duy của Trang Duệ, chỉ sợ những quốc gia liên minh năm đó, trong bảo tàng của các quốc gia hiện tại là Anh quốc, nước Pháp, nước Đức, Nga, nước Mỹ, Nhật Bản, Italy, áo hung đế quốc ( nay Áo cùng Hungary ),đều trở nên trống rỗng.
Đương nhiên, trong một số quốc gia khác cũng có cất chứa những cổ vật này, nhưng bọn họ và Trang Duệ không có xung đột lợi ích, đương nhiên không đứng ra nói chuyện.
Mà phóng viên đến từ Ai Cập, cũng không nói gì, dù sao nói linh tinh về cổ vật của người ta, cũng không có sức thuyết phục, câu đầu tiên của Trang Duệ đã chặn đường nói chuyện của bọn họ, cổ vật Ai Cập xói mòn trong bảo tàng của Anh Mỹ rất nhiều, tại sao các ngươi không đi đòi lại?
Vị nữ phóng viên bị Trang Duệ nói là đỏ cả mặt, nhưng không cách nào mở miệng phản bác, người Mỹ cũng chỉ muốn đi cầu của người khác, chưa bao giờ nhìn xem bờ mông của mình sạch sẽ hay chưa, lúc này bị Trang Duệ nói thế làm cho nhục nhã.
- Tốt rồi, ta nghĩ vị tiểu thư này, đối với câu trả lời của Trang tiên sinh rất hài lòng, ngài trước tiên có thể trở về tiến hành hội đàm với chính phủ của mình, nếu như có thể dựa theo Trang tiên sinh nói, chúng tôi nhất đinh sẽ trả lại, chúng tôi sẽ vô điều kiện trả mặt nạ vàng lại cho chính phủ Ai Cập.
Hoàng Phủ Vân tuy công tác ở nước Mỹ nhiều năm, nhưng đối với bản chất bên trong của nước Mỹ cũng không hài lòng, trong lòng suy nghĩ một lát, đối với vị nữ phóng viên bị tổn thương kia, lại hung hăng giẫm lên một cước.
- Vị tiên sinh này, xin ngài đưa ra vấn đề...
Hoàng Phủ Vân lại chỉ một người.
- Tôi là phóng viên của báo The Times, tôi muốn hỏi Trang tiên sinh, ở thế kỷ mười bốn, là liên quân hạm đội của Anh và Đức liên hợp lại, bắt được Vua Hải Tặc Klaus, nói cách khác, tang vật của Klaus, hẳn là do nước Anh và Đức phân phối, không biết Trang tiên sinh có ý kiến gì về vấn đề này?
Tên phóng viên đeo mắt kính cao gầy này, trực tiếp đặt nghi vấn về vấn đề quyền sở hữu, muốn nói da mặt của những phóng viên này thật dày, chuyện này cũng cầm ra nói, có bản lĩnh các ngươi năm đó đi đào bảo tàng đi?