Chương trước
Chương sau
- Ngao ngao!
Kim Cương có chút không phục, dùng sức nện lên ngực của mình, ý bảo tiếp một lần nữa với Trang Duệ.
- Tiếp thì tiếp, ự...c! Cạc cạc!
Dù sao Trang Duệ cũng nhàm chán, thời điểm hắn đi xuống nước, chợt nghe phía chân trời xa xa, truyền đến một tiếng ưng kêu thanh thúy.
Ở trên hải đảo này, chỉ có chim biển tồn tại, nhưng thể tích của chúng không lớn hơn diều hâu, tối đa giống như con gà trống, tuyệt đối không thể phát ra âm thanh hữu lực như vậy.
Trang Duệ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một thân ảnh tối sầm đang dùng tốc độ cao bay về phía mình, từ trên không đáp xuống bãi cát.
- Kim Vũ! Là Kim Vũ!
Nghe được âm thanh quen thuộc này, nhìn lên bóng đen đang lao xuốn trên bầu trời, cảm xúc trong lòng Trang Duệ trăm mối ngổn ngang, hai đầu gối mềm nhũn, không tự chủ được quỳ gối trong nước biển.
- Ta có thể về nhà...
Trang Duệ dung hai tay che mặt, nước mặt tuôn ra, theo khẽ ngón tay mà chảy xuống mặt biển.
Năm nay mùa đông Bắc Kinh đặc biệt lạnh, tháng hai ở Bắc Kinh vừa qua được chín ngày, thở ra một hơi có thể đông thành băng.
Trong căn nhà cấp bốn của Trang Duệ, mái hiên đầy băng trắng dài.
Sáng sớm Hách Long đã cầm trường côn, lần lượt đi ra khắp mái hiên đánh rót băng xuống, bởi vì đồ chơi này vào thời điểm băng tan sẽ biến thành cây dao nhọn, nếu như rơi xuống, rất dễ dàng làm bị thương người ta.
Lão bà của Lưu Giang đã trở về Bành Thành, tháng trước sinh ra hài tử mập mạp, làm cho Lưu Giang nhịn không được cười lớn, khắp thế giới tìm kiếm Trang Duệ, bạn thân tốt nhất của hắn mất tích làm cho hắn không vui được nữa, nhưng dù tìm thế nào cũng không tìm được.
Âu Dương Quân cũng mang theo vợ con mình tới căn nhà cấp bốn này, hắn biết rõ chuyện Trang Duệ mất tích, ở lại trong căn nhà cấp bốn này, hắn luôn cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa sợ vợ nói lộ ra, cuối cùng dứt khoát đi về nhà.
Căn nhà cấp bốn vốn náo nhiệt, hiện tại trở nên quạnh quẽ, mà ngay cả Trương mụ và Lý tẩu không biết tình huống, cũng cảm giác được xảy ra chuyện gì đó, hào khí trong nhà cấp bốn, không hiểu thấu trở nên khẩn trương.
Mà các nàng xem ra, nữ chủ nhân Âu Dương Uyển vốn thân cận, hình như đối với việc ra ngoài ca hát khiêu vũ không còn hứng thú nữa, trừ đối mặt với con dâu là có khuôn mặt tươi cười ra, bình thường đều ngồi ngây ngốc một chỗ, còn có thể vô duyên vô cớ chảy nước mắt.
Mà Tần phu nhân đến từ Hồng Kông, cũng là như thế, Trương mụ và Lý tẩu cũng cảm giác được không đúng, mỗi ngày làm xong việc đều trở về trong phòng của mình.
Khoảng cách lễ mừng năm mới không còn bao nhiêu ngày, nhân vật nam chính không biết đi đâu, bình thường vào thời điểm này đều ở nhà chuẩn bị đồ tết, nhưng năm nay, không khí trong căn nhà cấp bốn này trầm lắng, hào khí trở nên áp lực.
...
- Mẹ, sinh ý của Trang Duệ đã thuận lợi chưa? Tại sao ngay cả thời gian điện thoại về nhà cũng không có được một lần nào cả thế?
Sắp tới lễ mừng năm mới, mà Tần Huyên Băng không thấy chồng trở về, Trang Duệ chẳng những không có trở lại, ngay cả điện thoại cũng không gọi về lần nào, làm cho Tần Huyên Băng rất là bất mãn.
- Tiểu Băng, trở lại ta sẽ nói với nó, nó quá hư hỏng rồi, đúng rồi, Bành Phi không phải gọi điện thoại tới, nói điện thoại vệ tinh bị trộm sao? Cha con cũng nói, bảo tiểu Duệ đi Châu Phi làm cái gì đó hay sao?
Phương Di nghe được lời con gái nói, vành mắt thiếu chút nữa đã rơi lệ, che giấu trong khoảng thời gian này, đã làm nàng rất khó sống, nhưng suy nghĩ cho con gái và hai đứa cháu trong bụng, đành phải nghĩ tất cả biện pháp giấu diếm mà thôi.
Cũng may Tần Huyên Băng đem lực chú ý, đều dồn hết lên người hai hài tử sắp sinh, nếu không với việc Tần Huyên Băng cực kì thông minh, nhất định sẽ nhìn ra một ít mánh khóe.
Từ khi máy bay gặp rủi ro tới bây giờ, đã qua được hai tháng, không chỉ Tần gia, ngay cả Âu Dương gia cũng đã cam chịu chuyện Trang Duệ đã chết, mất tích trên biển thời gian dài như vậy, dù là ai cũng không tin Trang Duệ sẽ sống.
Đương nhiên, có lẽ vẫn còn người đang điều khiển du thuyền, du đãng trên đại dương, Bành Phi không phải nghĩ như vậy sao, không biết vì cái gì, Bành Phi vẫn tin chắc Trang Duệ còn sống.
Sở dĩ Bành Phi trộm một chiếc du thuyền mà và đi lênh đênh trên biển nước ngoài nhiều tháng như vậy, cũng là do Âu Dương Lỗi bàn giao nhắn nhủ với hải quân cung cấp lương thực và các nhu yếu phẩm cho hắn, nếu không thì chiếc du thuyền này cũng không còn dầu, chỉ để bài trí mà thôi.
- Đúng rồi, mẹ à, trong thời gian này con không thấy Kim Vũ a?
Theo thời tiết trở nên lạnh, thời gian Tần Huyên Băng đến trong sân càng ngày càng ít, nhưng vài ngày nay không nghe được tiếng kêu to của Kim Vũ, làm cho nàng có cảm giác kỳ quái.
- Đúng vậy a, con không nói thì ta cũng không nhớ, nhưng động vật đều có thiên tính hoang dã, ai biết nó bay đi đâu?
Phương Di thuận miệng trả lời, tâm tư của nàng hiện giờ làm gì để ý tới con diều hâu chứ? Đừng nói kim điêu, cho dù hai con chó Ngao Tây Tạng chạy đi mất, Phương Di cũng không quan tâm.
- Khó mà làm được, mẹ à, những con động vật này chính là mệnh căn của Trang Duệ đấy, chờ hắn trở lại không nhìn thấy, khẳng định sẽ gấp lên...
Tần Huyên Băng nghe mẹ nói như vậy, ngược lại có chút sốt ruột, Kim Vũ từ khi còn bé đã rất đáng yếu.
- Không có việc gì, con đừng vội...
Phương Di nhìn thấy con gái sốt ruột, vội vàng khuyên giải vài câu, nhưng Tần Huyên Băng vẫn đứng đậy, vịn eo đi ra ngoài cửa, không riêng gì muốn nhìn Kim Vũ có trở lại không có, Tần Huyên Băng cũng muốn nhìn đôi Bạch Sư kia như thế nào.
Sau khi tiến vào mùa đông, Bạch Sư và Tuyết Nhi cũng giảm bớt thời gian hoạt động bên ngoài, đương nhiên không chỉ vì nguyên nhân thời tiết, mà là chó Ngao Tây Tạng tiến vào mùa động đực.
Tuyết Nhi có lẽ đã mang thai, trong khoảng thời gian này đến nay, đều cho chúng ăn, đều mang thịt ra cửa cho chúng ăn, do Bạch Sư ngầm vào mồm, trừ Âu Dương Uyển và Tần Huyên Băng ra, bạch Sư cự tuyệt bất luận kẻ nào tiến vào trong phòng của nó.
Có lẽ trôi qua một tháng nay, thành viên trong nhà Trang Duệ, sẽ có thêm vài gia hỏa hoạt bát đáng yêu.
- Mẹ, không có việc gì, con nào có yếu ớt như vậy, ai ôi!
Tần Huyên Băng vịn eo vừa đi tới cửa, trong bụng đột nhiên truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt.
- Ai ôi! Đau, đau chết ta, mẹ, con giống như... Giống như... Muốn sinh...
Trong khoảng thời gian này mẹ và mẹ chống đều biết Tần Huyên Băng sắp sinh hài tử, Tần Huyên Băng cảm giác lần đau bụng này không giống với trước kia, vội vàng hô lên. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- À? Tiểu Băng, không có việc gì, đừng hoảng hốt, mẹ sẽ đi gọi bác sĩ.
Phương Di là người từng trải, nhìn thấy con gái bộ dáng về sau, vội vàng chạy ra sân nhỏ, la lớn:
- Bác sĩ, y tá, mau lại đây nhìn xem, khả năng muốn sinh, bà thông gia đâu này? Mau lại đây...
Tiếng la của Phương Di làm kinh động mọi người trong nhà, Âu Dương Uyển mấy ngày nay đều trở về căn nhà cấp bốn, nhưng không biết nàng tin phật từ lúc nào? Cả ngày lúc ở bên cạnh Tần Huyên Băng đều cầm theo một cuốn kinh phật mà lẩm bẩm.
Về phần bác sĩ và y tá, là Âu Dương Lỗi sợ em dâu nằm viện không thấy được Trang Duệ mà không vui, cố ý trong bệnh viện quân y điều tới, những ngày này một mực ở bên trong căn nhà cấp bốn này.
Gian phòng đỡ đẻ và trang thiết bị, sáng sớm đã chuẩn bị tốt, mấy người ba chân bốn cẳng đem Tần Huyên Băng mang vào trong gian phòng kia, nấu nước nóng, lập tức bận rộn.
Bạch Sư một mực ở trong phòng của mình, hình như cảm thấy được cái gì đó, từ trong phòng chạy tới, đứng ở trước cửa phòng sanh, giống như cảnh vệ thủ hộ.
- Oa...
Một tiếng hài nhi khóc, vang vọng cả sân nhỏ, vào thời khắc lạnh buốt của mùa đông, cũng trở nên ôn hòa, sinh mạng chính là kỳ tích trên đời, làm cho căn nhà cấp bốn đã lâu vắng tiếng cười, tràn ngập sinh cơ.
- Ô ô...
Nghe được tiếng hài nhi khóc, trong miệng Bạch Sư phát ra âm thanh gào rú trầm thấp, ngẩng đầu nhìn về phía tổ chim, có lẽ nó cảm thấy kỳ quái, không biết tiểu gia hỏa bay đi nơi nào?
- Là nam hài, đầu tiên là nam hài! (DG: trong các bản dịch trước tác giả nói là hai bé gái sinh đôi, dịch theo ý tác giả)
Trong phòng chuyển ra âm thanh của bác sĩ.
- Tiểu Tần, chịu đựng, dùng sức, lại dùng lực, tốt, ra rồi là tiểu mỹ nữ a...
Bác sĩ đỡ đẻ rất có kinh nghiệm, là bác sĩ được đào tạo rất bài bản, lúc trước Từ Tình sinh nở, chính là nàng đở đẻ, sau khi Tần Huyên Băng cảm giác đau bụng, hai hài tử xuất thế, cũng chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
- Cho tiểu Tần nghỉ ngơi thật tốt, trước ngủ một giấc, sau đó húp chút nước, đúng rồi, thân thể mỏi mệt như vậy, đi lại trong phòng như vậy, sẽ không chịu nổi.
Sau khi sinh hài tử, bác sĩ đối với Âu Dương Uyển và Phương Di bàn giao nhắn nhủ vài câu, sau đó liền rời đi, đương nhiên có nữ hộ sinh sẽ căn thể trọng và tắm rửa cho hài tử.
- Băng nhi, con ngủ một chút đi, tỉnh ngủ ta sẽ mang bảo bảo tới cho con, ngươi yên tâm, lũ tiểu gia hỏa đều rất tốt, một bảy cân tám lượng, một sáu cân ba lượng, đều rất béo tròn...
Âu Dương Uyển nhìn thấy vẻ mặt suy yếu của con dâu nằm trên giường, nhưng lại không chịu nghỉ ngơi, vội vàng nói tình huống hài tử cho nàng biết.
- Ân, cám ơn mẹ, làm liên lụy mẹ rồi, ai, Trang Duệ đúng là không biết làm gì, nếu bây giờ hắn nhìn thấy hài tử, sẽ cao hứng biết bao nhiêu a.
Tần Huyên Băng người nói vô tâm, mà hai người nghe thì hữu ý, trong nội tâm lúc này vô cùng khó chịu.
Hai bà mẹ an ủi Tần Huyên Băng vài câu, tương đối yên lặng đi ra khỏi phòng, Tần Huyên Băng nói câu này làm cho hai người hồi tưởng tới Trang Duệ, đã hòa tan vui mừng cháu nội ngoại vừa ra đời trong lòng.
...
Tuy Trang Duệ cũng trải qua không ít chuyện thần kỳ, có rất nhiều chuyện mà khoa học không cách nào giải đáp được, nhưng hắn cũng không cách nào nghĩ tới, bản thân mình bị vây trên đảo hoang, mà Kim Vũ đã tới giải cứu.
Về phần Kim Vũ làm như thế nào có thể vượt qua vạn dặm tìm tới chỗ của mình, Trang Duệ không biết, cũng không muốn biết, ý niệm duy nhất trong lòng của hắn, chính là mình sẽ nhanh chóng được trở về nhà.
Tục ngữ nói một câu tất cả đều có thiên ý, trong tối tăm đều có quan hệ tới nhân quả không thể nắm lấy, chính mình thu dưỡng Kim Vũ, hiện tại Kim Vũ tìm được Trang Duệ, có lẽ đây là nhân quả mà Phật gia nói tới.
Nhìn thấy Kim Vũ không ngừng bay tới gần, Trang Duệ đứng dậy, học theo Kim Cương, đột nhiên nện vào ngực, trong miệng phát ra âm thanh gào thét không rõ, giống như chỉ có như vậy, hắn mới có thể phát tiết buồn khổ trong nội tâm.
- Ngao ngao NGAO...
Kim Cương là còn tương đối đơn thuần, nhìn thấy Trang Duệ cao hứng, nó cũng theo đó mà ngửa mặt thét dài, nhưng Kim Cương lại khác, nắm đấm nện lên ngực không chút nào giả dối, đó là âm thanh rung động thùng thùng.
- Ự...c!
Trang Duệ đã rất lâu không nhìn thấy Kim Vũ, hiện tại nó như điện lao tới, thời điểm cách đỉnh đầu Trang Duệ mười mét, bỗng nhiên nó xoay người ổn định thân hình, hai cái móng vuốt sắc bén chộp tới bả vai của Trang Duệ.
- NGAO!
Kim Vũ vàTrang Duệ hưng phấn đều không có phát hiện, thời điểm Kim Vũ chộp tới bả vai Trang Duệ, đột nhiên Kim Cương ở bên cạnh mắt lộ hung quang, vung cánh tay dài của mình lên, một cái tát đánh về phía Kim Vũ.
- Cạc cạc...
Tuy nhiên Kim Vũ phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị cánh tay của Kim Cương quét tới, trong miệng phát ra âm thanh gào thét, thân thể cao hơn một mét rơi xuống nước.
Nhưng Kim Vũ cũng không phải ăn chay, mở cánh ổn định thân hình, một đôi mắt ưng lập tức nhìn chằm chằm vào Kim Cương, muốn vỗ cánh bay lên.
- Kim Cương, dừng tay, Kim Vũ, ngươi đi qua bên kia, dựa vào, làm cái gì thế này?
Trang Duệ phiền muộn, thời điểm hắn nhìn thấy Kim Cương muốn đánh về phía Kim Vũ, hắn liền ôm cổ Kim Cương.
Nhưng Trang Duệ không nghĩ tới, Kim Vũ thừa cơ hắn leo lên sau lưng, một đôi móng vuốt đã trảo lên cánh tay Kim Cương, huyết nhục mơ hồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.