Chương trước
Chương sau
Chỉ có nhân loại mới có khả năng làm nhà gỗ, chắc hẳn cũng đã tiếp xúc với người văn minh, nhưng bọn họ không có ở đây nữa, vậy cũng chỉ có lưỡng loại khả năng được tính đến, một loại là chuyển nhà đến hải đảo khác, một loại khác là, đã rời khỏi hòn đảo hoang này.
Nhưng bất kể là khả năng nào, đối với Trang Duệ mà nói, đều là một tin tức tốt, người khác có khả năng rời đi, đương nhiên mình cũng có thể rời đi.
Thuyền... Trang Duệ không làm ra được, nhưng chỉ cần có công cụ trong tay, chém cây tạo ghe độc mộc, Trang Duệ vẫn có nắm chắc.
Đến gần một gian nhà gỗ, Trang Duệ thò tay kéo cửa một cái, hắn dùng khí lực cũng không lớn, nhưng cánh cửa lại bị hắn kéo xuống, hơn nữa cái chuôi kéo cửa trong tay Trang Duệ, trực tiếp biến thành bột gỗ, theo kẽ tay rơi xuống đất.
Tình huống này làm cho Trang Duệ nhíu mày lại, nhà gỗ đã mục nát thành bộ dạng này, như vậy thời gian cũng phải mất ít nhất là hai ba trăm năm trở lên, mà mấy trăm năm trước, người ở đây cũng đã rời đi? Nguồn tại http://Truyện FULL
Bởi vì gỗ đã mục nát quá mức dữ đội, Trang Duệ không dám đi vào trong phòng, mà là chạy quanh thôn xóm này một vòng.
- Hẳn không phải là thổ dân.
Trang Duệ phát hiện, những căn nhà này đều do đinh đóng lại mà thành, mà phong cách kiến trúc vô cùng thành thục, có điểm giống với phong cách Phần Lan Bắc Mĩ, tuy đơn giản, nhưng cực kỳ thực dụng, hơn nữa bên ngoài thôn xóm cách khoảng hai mươi mét, còn có dấu vết một vòng hàng rào.
- Hẳn nơi này là hang ổ của hải tặc a!
Đột nhiên trong đầu của Trang Duệ xuất hiện suy nghĩ này, nhưng sau đó đã bị hắn bỏ qua.
Bởi vì Trang Duệ nhớ tới chuyện xưa trong các sách vở đã đọc được, những tên cướp biển này tung hoành trên đại dương, cho nên rất chú trọng hang ổ, từ trước đến nay đều tu kiến ở nơi dễ thủ khó công, không có khả năng đem hang ổ của mình kiến tạo ở một vùng đất bằng phẳng trên sườn núi thế này.
Cho dù là ở thế kỷ mười lăm mười sáu, nhưng tên hải tặc cũng kiến tạo hang ổ của mình như một tòa thành, chứ không đơn giản như thế này, nếu như gặp phải địch nhân, muốn chạy cũng không có nơi để chạy.
- Trước tìm xem có gặp đồ vật mà mình cần hay không a.
Tuy ở bên ngoài Trang Duệ có thân gia hàng tỉ, nhưng ở nơi này, hắn là một người thuộc giai cấp vô sản chân chính, đi WC cũng dùng lá cây a.
Chỉ cần là nhân loại đều cần đồ vật để sử dụng, hiện tạo trong mắt của Trang Duệ, chúng chính là bảo bối.
Mà những căn nhà gỗ tồi tàn này lại thuộc vào hàng di sản cổ đại cần được bảo vệ, Trang Duệ cũng không dám đi vào, tuy gõ ở phía bên ngoài đã mục nát, nhưng nện lên đầu và lên người cũng gây chết người.
Suy nghĩ một lúc, Trang Duệ đi về phía căn nhà gỗ bị sập, trần của căn nhà gỗ này, hẳn là dùng lá dừa phơi khô rồi lợp lên mái nhà, nhưng nhiên đại đã lâu, đã sớm biến thành tro tàn.
Trang Duệ cầm lao trong tay, đi đến đống gỗ đổ nát của căn nhà kia, sau khi nhấc thanh xà ngang đã gãy đổ ra, trên mặt đất chỉ còn lại một đống bụi gỗ cặn bã đã mục nát.
- Đây là...
Đột nhiên Trang Duệ dùng lao lấy ra một món đồ vật, thứ này có hình bầu dục, phía trên nhô lên cao, trước sau nhếch lên, nhưng không giống như bằng vải bố, nếu không cũng không có khả năng bảo tồn tới bây giờ.
- Mũ?
Đột nhiên trong đầu của Trang Duệ hiện ra từ này, đây không phải là mũ của những người sống trong thế kỷ mười sáu mười bảy trên điện ảnh hay sao? Mà nhìn thế nào thì hình vẽ mắt thâm quằng cũng giống như đúc mũ của hải tặc.
Dùng lao nâng thứ đồ vật đó lên trước mặt, đúng là một cái mũ, phía trên dính đầy tro bụi nếu dùng ngôn ngữ trong nghề đồ cổ, thì cái mũ này, chính là đồ cổ nhiều năm.
Trang Duệ cầm mũ run lẩy bẩy, hắn cũng không nhìn ra chất liệu da làm thành cái mũ này, rất là cứng cỏi, trải qua hơn trăm năm mưa gió, nhưng không bị biến hình.
- Ta phải thu thứ này.
Trang Duệ cầm mũ lên nhìn, trơn bóng không tì vết, dứt khoát đột lên đầu, dù sao mỗi sáng sớm sau khi đứng lên, đều phải chà sát muối trên đầu tóc, Trang Duệ cũng không sợ làm dơ đầu.
- Ơ, đây là cái gì?
Sau khi đội mũ lên đầu, Trang Duệ cầm lao vạch những thứ hỗn đọn dưới đất ra, đột nhiên xuất hiện một vật thể màu xám trắng xuất hiện ở trước mặt, Trang Duệ vội vàng ngồi xổm xuống, dùng tay bởi vụn gỗ ra, nâng vật đó lên.
- Ta kháo, không nên dọa người như thế a!

Trang Duệ cầm vật mới phát hiện kia lên, đây là sọ người, thời điểm hắn nâng lên, trông thấy hai hốc mắt tối om, vừa vặn đối mặt với Trang Duệ, dọa Trang Duệ sợ tới mức hất nó văng ra.
- Ba...
Sau khi đầu lâu lăn trên mặt đất, một con bò sát dài hai tắc từ trong hốc mắt lóe ra, hình như đối với hành vi quấy rầy giấc ngủ của nó của Trang Duệ, rất bất mãn.
- Người không biết không tội, ngài đại nhân có đại lượng, chớ trách, chớ trách...
Trang Duệ nhìn về phía đầu lâu, chắp tay trước ngực thở dài, miệng lẩm bẩm nói vài lời.
Thời điểm vừa rồi nhìn về phía hai hốc mắt tối om đó, làm cho Trang Duệ kìm lòng không được nhớ tới trong phim Pirates Of The Caribbean, nhớ tới những tên hải tặc bị nghiền rủa kia, không khỏi có chút sởn hết cả gai ốc.
- Cái mũ này không phải của hắn chứ?
Trang Duệ sờ tìm manh mối trên chiếc mũ, vốn cũng muốn ném đi, nhưng ngẫm lại bây giờ mình hai bàn tay trắng, tích góp thân gia từng tí một cũng không dễ dàng, nên vẫn lưu lại.
Dù sao Trang Duệ đồng học cũng là nhân sĩ trong giới đồ cổ, những đồ cổ quý báu kia, có cái nào không phải được vô số người chết vuốt ve qua?
Hơn nữa hiện tại có thân phận nghiên cứu sinh khảo cổ học, trải qua kinh hoảng lúc ban đầu, Trang Duệ cũng trấn định trở lại, bước lên vài bước nhặt đầu lâu lên, cầm ở trong tay.
Nói cho đúng, đây chỉ là nửa bộ hài cốt, bởi vì cái cằm cũng không còn, chỉ còn lại ba lỗ thủng là hốc mắt và mũi.
Trong khảo cổ học, lịch sử tiến hóa của nhân loại cũng là một chương trình học quan trọng, các chuyện gia khảo cổ học phải nắm giữa thi côt khi khai quật mộ táng, để phán đoán độ tuổi đại khái khi còn sống của người chết, giới tính và nguyên nhân tử vong...
Đương nhiên Trang Duệ không có bổn sự này, nhưng hắn cũng nhìn ra đôi chút, chủ nhân cái đầu lâu này khi còn sống, cũng không phải là thổ dân địa phương, mà là người phương Tây.
Dựa theo tri thức sách vở Trang Duệ học được trong trường, mũi của thổ dân lún xuống, mà phía trên vành mắt hở ra, nhưng cái đầu lâu này xương mũi cao thẳng, vành mắt cũng bình thường, so sánh rất phù hợp với sinh lý đặc thù của người phương Tây.
Khảo cổ và phá án cũng giống nhau, đều là quá trình tìm thông tin, các nhà khảo cổ học thì căn cứ vào vật dụng thực tế, để phán đoán ra chuyện đã xảy ra cách đây mấy trăm năm mấy ngàn năm, cầm cái đầu lâu này, Trang Duệ cũng lâm vào trầm tư.
Từ màu sắc của cái đầu lâu này, từ trắng chuyển sang ố vàng, hẳn là cách nay thật lâu, vào mấy trăm năm trước, những người phương Tây này tới đảo để làm gì? Bọn họ rời khỏi đây bằng cách nào?
Tương đối mà nói, Trang Duệ càng quan tâm tới nan đề phía sau hơn, sau khi Trang Duệ quan sát một tuần nay, bốn phía hải đảo, đều bị đá ngầm bao quanh.
Đừng nói là ca nô có thể tích nhỏ, cho dù là du thuyền khổng lồ, khi va phải đá ngầm cũng phải chìm nghỉm, Trang Duệ không biết, tại sao những người này rời đi? Lại các nào để vượt qua đá ngầm?
Sau khi khổ tư suy nghĩ ngây ngốc suốt nửa ngày trời, Trang Duệ lắc đầu, chỉ dựa vào đầu lâu của người nay, thì không cách nào suy đoán ra cái gì, hơn nữa trên đầu lâu này không có bất kỳ vết thương nào, không cách nào nhìn ra nguyên nhân cái chết.
Sau khi cung kính đặt cái đầu lâu này xuống đất, Trang Duệ lại tiếp tục tìm trong đám mảnh gỗ vụn chung quânh, nhưng động tác lần này nhẹ hơn nhiều, cơ hồ là dung phương thức khảo cổ tiến hành, muốn vạch trần nguyên nhân người này chết, cần phải có thể vật chứng.
Trang Duệ cố gắng không có uổng phí, sau khi trải qua hai tiếng đồng hồ thanh lý, tìm ra một bộ xương nguyên vẹn, hiện ra trước mặt của hắn.
Tuy bởi vì căn nhà sụp đổ, cho nên hình thành phá hư nhất định đối với hài cốt, nhưng Trang Duệ vẫn nhận ra được, người này tuyệt đối không phải tử vong bình thường, là bị mưu sát mà chết.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, bởi vì khung xương ở xương sườn, có một miếng sắt gỉ sét loan lỗ mắc kẹt lại.
Sau khi Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân quen biết nhau, đối với vũ khí lạnh của nước ngoài, cũng có nghiên cứu ít nhiều, nếu như Trang Duệ không nhìn lầm, đây là một thanh kiếm kỵ sĩ vào thế kỷ mười sáu mười bảy.
Cầm lấy chuôi kiếm kỵ sĩ và miếng che tay đã gỉ sét này vào trong tay, vết gỉ sét loan lỗ đã bị phong hóa, Trang Duệ ngồi xổm xuống, sau khi nhìn kỹ một hồi, trong đầu xuất hiện hình dáng đại khái của thanh kiếm.
Người này hẳn là dưới tình huống không lưu ý, bị người ta từ sau lưng đâm một kiếm xuyên tim mà chết, bởi vì từ phần che tay mục nát của thanh kiếm, nằm ở phía sau thi cốt, nói cách khác, người nọ đã bị ám toán mà chết.
Nhưng không biết vì cái gì, hung thủ giết người không có rút thanh kiếm ra, mà lưu lại trong cơ thể người chết, chính vì điều này đã làm Trang Duệ không cách nào lý giải được.
- Móa, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Bạn thân cũng khong phải đang khảo cổ...
Trang Duệ liếc nhìn đồng hồ, đã là hơn mười một giờ buổi sáng, đối với hắn mà nói, hắn phải tìm một ít đồ thực dụng, còn thực dụng hơn xa so với việc cởi bỏ nguyên nhân tử vong của người này.
Sau khi chuyển thi cốt qua một bên, Trang Duệ nhanh chóng thanh lý, sau nửa giờ, vẻ mặt Trang Duệ vui mừng vì tìm được trong đống phế tích một cái nồi sắt.
Tuy mũi tai của nồi sắt bị đứt gãy, trên thân nồi cũng đầy vết rỉ sét, nhưng cũng không có phá hư, chỉ cần dùng hạt cát đánh bóng một chút, có lẽ còn có thể dùng được.
Mà phát hiện này, làm cho Trang Duệ kích động không thôi, có cái đồ chơi này, có ý nghĩa hắn có thể uống súp, nghĩ đến nồi súp cá tươi đậm đặc, nước miếng của Trang Duệ thiếu chút nữa chảy ra.
Trong một góc phòng, Trang Duệ còn phát hiện vài cây xẻng, chỉ là phần cán gỗ của xẻng bị mục nát, mà phần xẻn cũng bị rỉ sét, nhưng sau khi Trang Duệ tìm được cây thay thế phần cán gỗ,vẫn có thể sử dụng.
Nhìn thấy nhiều đồ vật như vậy, làm cho Trang Duệ nhiệt tình mười phần, buổi trưa nhịn đau mang miếng bánh bích quy cuối cùng ra ăn, lại hoa phái hai tiếng đồng hồ sau, mới thanh lý xong căn nhà gỗ này.
- Móa, chẳng lẽ đây là sự thật, là hang ổ của hải tặc?
Nhìn thấy những thứ bày ở trước mặt loạn thất bát tao, Trang Duệ nhíu mày, mặc dù nói hiện tại những vật này nếu bày ở trước mặt một ít chuyện gia khảo cổ học, nhất định sẽ cao hứng nhảy lên, nhưng tác dụng đối với Trang Duệ, lại không lớn.
Hơn mười miếng tiền vàng bị ô xy hóa biến đổi màu sắc, một cái chén bạc phong cách thời La Mã, một thanh chủy thủ nạm bảo thạch, cán chủy thủy được tơ vàng bạc quấn quanh mà thành, phi thường hoa lệ, nhưng trải qua tuế nguyệt(thời gian) ăn mòn, phong hóa chẳng khác gì khối sắt gỉ.
Còn có một khôi giáp của kỵ sĩ, hộ đầu không tìm thấy, chỉ có một kiện nửa khôi giáp, vải vóc đã hoàn toàn hư thối, nhưng vẫn có lá sắt làm tấm che ngực, vẫn hoàn hảo không hao tổn gì.
Từ những vật này Trang Duệ có thể nhìn ra, ở nơi đây đã từng có người sinh sống, chỉ sợ cũng không phải loại thiện lương gì, vô cùng có khả năng chính là một đám hải tặc tung hoành biển cả.
Nhưng lại làm Trang Duệ cảm thấy khó hiểu là, tại sao những tên hải tặc này lại tu kiến hang ổ trên hòn đảo hoang vu này? Mà từ bộ hài cốt trên mặt đất, khi còn sống là người nào? Tại sao lại bị người ta giết chết? Chẳng lẽ hải tặc sống mái với nhau?
Nhìn trước những vật trước mặt, Trang Duệ cũng không cách nào suy đoán ra chuyện của mấy trăm năm trước, đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ phải đợi thanh lý toàn bộ những căn nhà gỗ ở đây, mới có thể đưa ra kết luận.
Nhìn thấy sắc trời đã tối, hiểu rõ nếu tìm kiếm những căn nhà gỗ khác, khẳng định không thể trong nhất thời nửa khắc mà hoàn thành, Trang Duệ cầm cây lao đi chung quanh một vòng, hắn chuẩn bị buổi tối nghỉ lại ở gần nơi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.