Chương trước
Chương sau
- Đúng vậy, hôm nay thật trùng hợp, không nghĩ tới là có thể may mắn nghe được buổi tọa đàm của ngài.
- Ừ, Tiểu Trang lần sau có thời gian thì chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, ta còn có việc cần phải xử lý.
Vốn viện trưởng Chu còn muốn nói thêm vài câu với Trang Duệ, nhưng mà hai cảnh vệ viên đã đi tới bên cạnh hắn, sau khi thì thầm vài câu với viện trương Chu, thì hắn đành phải nói cáo từ với Trang Duệ.
Sau khi thầy giáo Chu rời khỏi, trong phòng trở nên yên tĩnh trở lại, Trang Duệ đi theo bạn học của Trương Mãnh, cũng rời khỏi viện y học để đi bộ đến học viện lịch sử.
Về phần một ít giày da và hai cái áo lót, cũng được thầy giáo bố trí học sinh nhặt lên, thống nhất giao cho một giảng viên nào đó, có lẽ là để cho những học sinh bị mất đồ thì đến đó lĩnh.
Có lẽ mấy đôi giày da này thì vài ngày sau cũng sẽ có người lấy, nhưng mà hai cái áo lót kia, chỉ sợ cũng sẽ trở thành nghi án.
- Tiểu Lý, chúng ta lưu lại số điện thoại đi, khi nào tôi còn đến thăm Trương Mãnh, tiểu tử này là người không tệ.
- Được!
Trang Duệ đi theo ban học của Trương Mãnh đến chỗ học viện lịch sử, biết được bọn họ là sinh viên năm thứ ba của viện y học trường Kinh Đại. Bởi vì nghĩ đến việc dùng châm cứu để che mắt mọi người, Trang Duệ đã trao đổi số điện thoại với vị nam sinh kia, như vậy không có việc gì cũng có thể tới dự thính.
Hơn nữa Trương Mãnh theo học chính là ngành đông y chuyên nghiệp, năm nay vừa đúng lúc muốn học tập châm cứu, Trang Duệ chuẩn bị nhờ hắn dạy cho một ít châm pháp, không có việc gì thì lấy Âu Dương Quân ra biểu diễn, sau này mình có thể quang minh chính đại dùng linh khí để trải chuốt thân thể cho người thân rồi.
- Được, anh Trang, nếu không có việc gì chúng tôi sẽ tới học viện văn bác tìm anh.
Cậu nam sinh tên là Tiểu Lý kia cũng đồng ý, theo suy nghĩ của hắn và những học sinh này, khảo cổ là một chuyện tình cực kỳ thần bí, quen biết Trang Duệ rồi thì không có việc gì cũng có thể đến chơi, cảm thụ một chút không khí cổ đại.
- Chính mình vẫn còn là một nghiên cứu sinh hồ đồ.
Đứng ở cửa học viện văn bác của trường Kinh Đại, Trang Duệ lắc lắc đầu cười khổ, hiện tại hắn mới biết được, buổi dạy lịch sử khảo cổ học không phải tổ chức ở trong học viện lịch sử, mà là tổ chức ở trong học viện văn bác.
Học viện văn bác là một vài tòa nhà trắng hồng bên trên có lợp ngói lưu ly, ở trong mỗi một tòa nhà đều có hành lang màu đỏ thẫm quanh co uốn khúc, khiến cho cả khu nhà mang một hơi thở hết sức cổ điển. Trong sân còn có một cái ao nhỏ, ven bờ ao còn có mấy cây liễu rủ, hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh.
Trang Duệ từ cửa chính đi vào, chứng kiến một số hình ảnh và giới thiệu vắn tắt trên tường, lúc này hắn mới hiểu biết về lịch sử của học viện văn bác.
Tuy rằng từ năm 1952, trường Kinh Đại liền xây dựng khoa khảo cổ chuyên nghiệp, nhưng mà khoa này luôn luôn là nằm bên trong hệ lịch sử, cũng không phải là một cái ngành học hoàn toàn độc lập, chẳng qua chỉ là một cái ngành học chuyên nghiệp trong hệ lịch sử.
Mãi đến năm 1983, ban lãnh đạo của trường tổ chức hội nghị thường vụ đã quyết định, ngành khảo cổ chuyên nghiệp và hệ lịch sử sẽ được phân tách độc lập ra. Xây dựng một hệ khảo cổ riêng, hệ khảo cổ bao gồm khảo cổ học và viện bảo tàng học. Hai ngành học này nghiên cứu về viện bảo tàng, văn vật bảo hộ, kiến trúc cổ đại tứ phương.
Tới năm 2000, hệ khảo cổ học và cục văn vật quốc gia hợp tác mở trường, đổi tên thành " Kinh đại khảo cổ văn bác viện", học viện khảo cổ văn bác hiện có mười chín vị giáo đầu, trong đó có mười sáu vị giảng viên là tiến sĩ, ngoài ra phó giáo sư có mười hai người, chín người là giảng viên.
Học viện Kinh Đại khảo cổ văn bác, mỗi năm đều nhận từ ba mươi đến bốn mươi sinh viên trong nước chưa tốt nghiệp, có khoảng mười lăm đến hai mươi người là thạc sĩ nghiên cứu sinh. Tiến sĩ nghiên cứu sinh thì có khoảng tám đến mười người, du học sinh ở nước ngoài có khoảng mười người.
Mặc khách học viện văn bác hàng năm còn nhận bồi dưỡng ba đến năm người giáo viên, học giả phỏng vấn từ ba đến năm người, thời gian tuyển nhận cũng khác so với thời gian thu học sinh của trường đại học. Hiện tại số học sinh không kể trình độ có khoảng hơn hai trăm người.
Mà Trang Duệ theo giáo sư Mạnh, không chỉ là người hướng dẫn các tiến sĩ trong học viện văn bác, mà còn kiên luôn cả chức vụ viện trưởng của học viện văn bác. Sau khi tới học viện băn bác, Trang Duệ mới biết được người khác muốn vào vị trí nghiên cứu sinh của hắn thì khó khăn như thế nào.
Thử nghĩ, trước tiên không nói chuyện nước ngoài, ngay cả trong nước hàng năm đều có hơn vạn sinh viên chưa tốt nghiệp tới dhi danh làm nghiên cứu sinh ở trường Kinh Đại, mà học viện văn bác chỉ tuyể nhân mười lăm đến hai mươi người, loại xác suất này chỉ cso thể là một phần ngàn, thậm chí là một phần vạn.
Trang Duệ vốn là đang cảm giác thấy mình dùng tài thực của mình để thi vào, nhưng mà hiện tại có chút chột dạ, việc này tám chín phần mười là do giáo sư Mạnh giúp đỡ hắn.

- Anh Trang, không phải là anh nói sáng nay sẽ tới nghe giảng sao? Như thế nào mà hiện giờ mới tới vậy?
Trang Duệ đang nhìn những bức ảnh giới thiệu vắn tắt ở trên tường thì bên tai truyền đến thanh âm chào hỏi. Quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra thì Ngô Triệu đang cầm một cái bút, từ trong hành lang tiến vào chỗ này.
Từ sau hôm ăn cơm với Trang Duệ, đám người Ngô Triệu đã chạy đến chỗ thầy giáo để hỏi thăm về Trang Duệ, sau khi nghe ngóng được mọi chuyện, không nghĩ tới Trang Duệ không chỉ có một cái viện bảo tàng tư nhân mà chính hắn còn là một người đứng đầu trong hiệp hội Ngọc Thạch, chuyên xử lý các công việc khó khăn, có thể nói hắn chính là một chuyên gia.
Cái này cũng chưa tính là gì, khi giáo sư Mạnh nói ra việc Trang Duệ ở trong nghề ngọc thạch còn có danh hiệu là "Phỉ Thúy Vương", điều này khiến cho vài vị tiến sĩ kinh ngạc trong lòng, không còn có ý tứ coi khinh Trang Duệ nữa.
Phải biết rằng đị vị của Trang Duệ ở trong giới ngọc thạch phỉ thúy, hoàn toàn không thua gì địa vị của thầy giáo bọn hắn ở trong giới khảo cổ, tuy rằng ngành học của hai người khác nhau nhiều, nhưng mà như vậy cũng đều biểu hiện ra năng lực của một người mạnh hay yếu. Nếu Trang Duệ không có tài năng thực sự thì sao có thể được mọi người tôn làm " Phỉ Thúy Vương"
Những người này tuy rằng là nhóm thiên chi kiêu tử, tuy rằng trong lòng có ngạo khí, nhưng mà bọn hắn đối với những người có học vấn hơn hắn mình thì cũng sẽ thật tâm bội phục. Cho nên Ngô Triệu gọi một tiếng anh Trang cũng đúng là cam tâm tình nguyện, nếu không phải vì Trang Duệ cũng là học sinh của giáo sư Mạnh, chỉ sợ Ngô Triệu sẽ hô lên ba chữ Trang lão sư.
- Đừng nói nữa, tôi lại bị lạc đường.
Trang Duệ cười khổ nói cho Ngô Triệu một lần chuyện hắn lạc sang viện y học, thiếu chút nữa khiến cho Ngô tiến sĩ nghe thấy mà choáng váng, mình ở trường Kinh Đại năm sáu năm, cũng chưa từng gặp được chuyện như vậy, Trang Duệ mới tới đây có hai ngày, chuyện là hắn gặp phải cũng không ít.
Sau khi Ngô tiến sĩ nghe lời nói của Trang Duệ xong, nói:
- Anh Trang, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước, khi về tôi sẽ giúp anh làm chứng minh xuất nhập xe, ngài đi một vài lần là sẽ quen đường.
- Được, vậy thì cám ơn cậu, tôi cũng đang nghĩ tới việc này.
Trang Duệ vội vàng gật đầu, sau đó hắn lại cùng với Ngô Triệu ăn mộ bữa cơm, không có biện pháp thẻ học sinh hắn cũng chưa có, phỏng chừng phải đợi ba bốn ngày nữa mới có thể lấy được.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Ngô Triệu đi lo việc làm cho Trang Duệ một cái chứng nhận lái xe vào, mà Trang Duệ thì lại chạy đến học viện văn bác, nghe bài giảng chuyên ngành của các sinh viên vừa mới vào trường.
Trang Duệ phát hiện, số lượng những sinh viên chưa tốt nghiệp ở đây vượt xa ba bốn mươi người, tuy rằng ái phòng học này không lớn, nhưng mà cũng đã chật kín người, hẳn là không dưới tám mươi người.
Nhìn những học sinh mới hai mươi tuổi vừa mới ra đời kia, trong lòng Trang Duệ cũng thầm than, khi hắn còn học ở trong trường đại học, cái trường kia cũng có khoa khảo cổ chuyên nghiệp, nhưng mà số học sinh cũng ít đến đáng thương, những học sinh trong ngành đó luôn bị các học sinh ở ngành khác trêu chọc, đi học cũng phải đi cùng nhau.
Cũng chính là sau năm 2000, cơn sốt đồ cổ mới bắt đầu nổi lên, tiếp theo đó thì ngành khao cổ cũng lọt vào trong tầm mắt của mọi người, những học sinh không phân biệt được đồ cổ và khảo cổ cũng tới ghi danh vào ngành khảo cổ nhưng ong vỡ tổ. Đó cũng là thời kì mà ngành khảo cổ mới được phổ biến rộng rãi trong dân chúng.
Tương đối mà nói những người đăng kí theo học ngành khảo cổ, tiếp nhận chính là quy trình giáo dục cao đẳng chính quy của quốc gia, các loại tri thức lý luận chuyên nhiệp cực kỳ vững chắc, cũng hiểu biết rất nhiều về lai lịch văn vật của các triều đại.
Nhưng mà nếu so sánh với việc học tập xem xét đồ cổ của các chuyên gia thì học viện rõ ràng không thể so sánh được.
Đầu tiên chính là xem xét các đồ vật thức tế, ở trong học viện cũng có cơ hội, cho xem xét những đồ cổ có giá trị thấp, dựa theo tri thức trong sách vở để vận dụng vào việc xem xét thực thế, đó hoàn toàn là muốn vòi tiền học phí.
Hơn nữa sở học của những chuyên gia xem xét đồ cổ trương đối hỗn tạp. Bọn hắn xem xét đồ cổ là tiến hành xem xét từ mọi phương diện và góc độ khác nhau. Truyện được copy tại Truyện FULL
Nói một cách khác, xem xét một món đồ sứ, thì bọn họ sẽ xem chất liệu của nó, tạo hình, ho văn ở trên mặt và nhiều phương diện khác. Những việc này đòi hỏi giám định sư phải uyên bác về rất nhiều các ngành học. Chất liệu của đồ vật đồi hỏi phải có tri thức về gốm sứ chuyên nghiệp, mà tạo hình và hoa văn thì phải yêu cầu giám định sư có hiểu biết về mặt làm đẹp.
Mặt khác còn có một chút hiểu biết về thưởng thức, những cái này đều là do kinh nghiệm tích lũy, mà các giáo phải lý luận ở trong học viện rất khó có thể dạy được những thứ này.
Đây cũng là vấn đề chung của rất nhiều người sau khi tốt nghiệp hệ khảo cổ. Sau khi đi ra ngoài xã hội, muốn lợi dụng những tri thức học được để mua đồ cổ, những lần ra tay thì đều có thể bị mắc mưu. Ngay cả giáo sư Mạnh, ở trên thị trường đổ cổ cũng đã phải giao ra không ít học phí.
Khi đang nghe giảng, Trang Duệ nhân được điện thoại của Ngô Triệu bảo hắn ra lấy giấy thông hành để lái xe ra vào trường, hắn nhìn lại, thấy cửa không khóa liền tự mình rời đi, thật ra ở đây đã có vài vị tiến sĩ muốn chỗ ngồi của Trang Duệ, hiện tại thì đã có cơ hội rồi.
Vàu ngày sau đó, Trang Duệ đều là ở trong tứ hợp viện và trong trường học, cuộc sống cũng trở nên có quy luật, cực kỳ phong phú, ban ngày thì đọc sách, buổi tối về nhà thì trêu chọc cháu gái, ở bên cạnh người nhà, dường như Trang Duệ đã tìm thấy cuộc sống mà mình mong muốn.
Trong khoảng thời gian này, tiểu kim điêu dường như là mỗi ngày một bọ dáng, móng vuốt trên ngón chân cũng trở nên càng ngày càng dài, càng ngày càng bén, kể cả cây đại thủ ở tron viện thì thiểu tử kia cũng có thể dùng móng vuốt để kéo xuống một khối vỏ cây.
Ở trên đầu tiểu Kim Vũ cũng phát sinh biến hóa, lông tơ màu trắng ban đầu hiện tại đã biến thành lông vũ màu vàng kim, cái mỏ cũng ngày càng cong xuống, giống như là cái móc vậy
Không biết có phải là do Trang Duệ dùng linh khí để chải chuốt thân thể của nó hay không, mà lông trên cánh của tiểu kim điêu không phải là màu vàng đất giống như cha mẹ của nó mà là màu vàng kim nhàn nhạt, hai cái cánh xòe ra gần như là dài khoảng một mét.
Mỗi buổi sáng khi mà kim điêu bay quanh tứ hợp viện, ánh nắng mặt trời chiếu vào người của nó thì sẽ phản xạ ra quang mang màu vàng.
May mắn là quốc gia không đưa ra quy định về việc nuôi nhốt sủng vật loài chim, nếu không loại ác điểu cở lớn giống như Kim Vũ này, nhất định sẽ không được phép sinh sống ở trong thành thị.
Thời gian cuối tuần đã tới, Trang Duệ nhận được điện thoại của Lý Đại Lực, lần này hắn không dẫn bạch sư và mấy tiểu tử kia đi cùng, mà cầm một bộ bát gốm màu đời Đường, để cho Bành Phi lái ô tô đi đến chỗ ga tàu siêu tốc, Lý Đại Lực đã sớm chờ ở chỗ này rồi.
Nhìn thấy Trang Duệ hướng tới chỗ mình xua tay, Lý Đại Lực lập tức bước tới đón, nói:
- Trang tổng, tôi cứ lên xe của ngài trước, chẳng mấy mà ngài sẽ gặp Từ lão bản, vừa lúc này nói cho ngài nghe một chút.
Lý tổng ở Bắc Kinh mấy ngày nay chính là vui quên đường về, thiếu chút nữa thì không muốn trở về Hà Bắc, những tiểu minh tinh ở trong hội sở Kinh Giao kia so với nước còn mềm mại hơn, khiến cho Lý tổng hận mình không thể đổi nghề sang giới giải trí.
Đương nhiên túi tiền của Lý Đại Lực mấy ngày nay cũng vơi đi không ít, gần nhất là trao đổi cảm tình một đêm với một vị tiểu minh tinh trên TV khiến cho hắn phải rút hơn hai trăm vạn ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.