Chương trước
Chương sau
- Tiểu Trang, chỗ này có thể.
Trang Duệ theo ánh đèn nhìn lại, chỗ này quả thật không tệ, nằm sát sườn núi, địa thế bằng phẳng, mặc dù đất trống không lớn nhưng mà đủ để mình dựng một cái lều.
- Được, ở chỗ này đi.
Trang Duệ để ba lô trên lưng xuống, đem lều lấy ra, Gia Thố thì nhẹ nhàng cầm xẻng đập lớp băng cứng để cố định lều. Trên núi gió lớn, không giống như trên thảo nguyên chỉ cần cắm xuống đất, ở đây nhất định phải gia cố.
- Gia Thố đại ca, đi, đệ tiễn mọi người đi một đoạn.
Hơn mười phút đồng hồ sau, lều đã dựng tốt, Trang Duệ đem balo của mình thả vào trong, sau đó cầm một chiếc đèn pin buộc trên lều. Cứ như vậy khi mình trở lại có thể tìm tới lều, hơn nữa cũng không có động vật nào ngu xuẩn mà xông tới.
Trở lại chỗ đám người Chu Vĩ, Gia Thố chỉ cho bọn họ mang theo thức ăn cùng dây thừng, các trang bị leo núi ra các vật khác cũng đem vất hết ở đây, đợi ngày mai để cho mấy người trong thôn đến lấy.
Triệu Quân chân không thể đi được, Gia Thố dùng dao găm xé một cái lều, sau đó dùng dây thừng buộc các góc tạo thành một cái cáng đơn giản.
Bởi vì lều vải bạt này khá dày nên cáng không cần phải nâng mà đi, có thể để trên mặt đất mà kéo, người đi trước chỉ cần chú ý tránh va phải đá, nham thạch là ổn rồi.
Sau khi công tác chuẩn bị hoàn thành, Trang Duệ tiễn đưa bọn họ tới độ cao bốn ngàn thước so với mặt biển mới quay người lên núi. Không có người ngoài, Trang Duệ động tác nhanh hẳn, lúc nãy tốn mất hơn ba giờ mới xuống được đoạn kia nay leo lên Trang Duệ chỉ dùng nửa giờ.
Đến khi Trang Duệ trở về nằm trong trướng bồng của mình thì lúc đó cũng đã hơn 12 giờ đêm rồi.
Bạch sư hơn nửa thân thể nằm trong trướng bồng, chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài, mặc dù nhiệt độ hiện tại đã xuống dưới âm 10 độ C nhưng đối với bạch sư mà nói vẫn có thể chịu đựng được.
...
Ngày thứ hai sáng sớm, Trang Duệ đột nhiên bị một tiếng hú làm cho thức tỉnh, mở mắt phát hiện ngoài trời sắc đã sáng mà bạch sư vốn nằm ngủ bên cạnh mình nay cũng không thấy tăm hơi đâu.
- Ta kháo, bạch sư, đây là ngươi vồ được?
Trang Duệ mới vừa chui ra lều liền giật mình, bởi vì ở ngoài lều trên mặt tuyết có một con sơn dương dài hơn một thước.
Ở nơi cổ họng sơn dương có dấu vết cắn xé, khắp mình có vết máu chảy thành một vệt máu kéo dài hơn 100m từ phía hồ nhỏ kia.
- Tiểu tử ngươi thật đúng là không thể sống ở chỗ này, nếu không chả biết có bao nhiêu động vật bị ngươi làm hại.
Trang Duệ sờ thân thể sơn dương kia một chút, vẫn ấm, xem ra chỉ mới bị bạch sư cắn chết, chắc là sáng sớm đang lúc uống nước bị bạch sư ám toán.
"Ô...ô ô" Bạch sư ủy khuất gầm gừ nhẹ một tiếng, sau đó dùng miệng cắn cổ sơn dương kéo về phía Trang Duệ một chút.
- Được rồi, biết tâm ý của ngươi rồi.
Trang Duệ nở nụ cười, hắn biết đây là thức ăn bạch sư đưa cho mình.
Bất quá Trang Duệ cũng không có tài lột da xẻ cốt, chỉ có thể quay người vào lều lấy ra một cái đại đao, bất chấp da lông sơn dương trực tiếp cắt một cái chân sau. Lúc này bạch sư mới đem thịt dê còn lại kéo sang một bên bắt đầu bữa sáng của mình.
Trang Duệ mang bếp rượu cồn đun một nồi nước, đem thịt dê cắt thành miếng bỏ vào, đợi nước sôi thì căn bản thịt cũng đã chín, ăn tạm cho qua bữa sáng.
- Đi thôi, ngươi cần đánh hơi, tìm bạn đời phải dựa chính ngươi a.
Bữa tiệc ban sáng tiêu tốn hơn hai giờ của Trang Duệ, thu thập lều xong, Trang Duệ để cho bạch sư dẫn đường tiếp tục bò lên cao.
Càng đi lên, độ dốc của núi càng lớn, có nhiều chỗ cho dù là Trang Duệ cũng phải đóng đinh trên nham thạch rồi móc dây thừng vào để đề phòng vạn nhất có gì xảy ra.
Đến lúc này Trang Duệ mới cảm thấy mình như leo tường, thân thể dán chặt trên sơn nham, xoay người xuống dưới là vách đá cao trăm mét, thỉnh thoảng có cục đá rơi xuống trên đây vẫn nghe thấy tiếng rơi vang.
Có một đoạn cao hơi ba mươi thước khiến cho Trang Duệ hao hết sức lực mới leo lên được, tuy thân thể không có cảm giác mệt mỏi nhưng tinh thần đã sơm uể oải rồi. Phải biết rằng, lúc gió núi thổi qua, Trang Duệ cảm thấy mình như phiêu diêu trước làn gió.
Vậy mà bạch sư bò lên khá nhẹ nhàng, với bốn móng vuốt sắc bén kia độ dốc như vậy căn bản không làm khó được nó, thân thể to lớn vậy mà nhanh nhẹn vô cùng. Đôi khi, Trang Duệ vô cùng hoài nghi bạch sư nên xếp chung cùng loại họ mèo mới đúng.
Gần lên đến đỉnh núi, tuyết đọng càng đầy, khắp xung quanh một màu trắng xóa, thôn trang dưới chân túi bé như bàn tay, trên đỉnh đầu thì bầu trời xanh thẳm.
- A! A...A...A.
Trải qua gần bốn giờ leo núi, Trang Duệ rốt cục lên tới đỉnh núi, xung quanh bát ngát làm Trang Duệ không nhịn được hét lớn lên một tiếng, từng đợt âm thanh vọng lại còn kèm theo tiếng bạch sư gầm.
Mặc dù không cao hiểm trở như Everest hay không nổi tiếng như núi tuyết Mai Lý, nhưng khi đứng nơi đỉnh núi này Trang Duệ lại có cảm giác như đứng trên đỉnh của kim tự tháp, nhìn các dãy núi nhỏ mà trong lồng ngực phập phồng sự kích động hào hùng.
Đỉnh núi ước chừng rộng 400 mét vuông, đỉnh núi được bao trong vòng tròn, nhìn các bình dưỡng khí mà người đi trước vứt lại Trang Duệ mới biết mình không phải là người sớm nhất chinh phục ngọn núi này.
Sau khi Trang Duệ nghỉ ngơi một lúc mới bắt đầu làm cơm nước. Leo núi tiêu hao khí lực rất lớn, mặc dù có linh khí bổ xung nhưng Trang Duệ vẫn muốn ăn cơm, huống chi còn có bạch sư ở đây.
Nấu một khối thịt dê lớn ném cho bạch sư, Trang Duệ hỏi:
- Bạch sư, bạn đời của ngươi ở đâu?
"Ô ô" bạch sư ngẩng đầu, hướng về phía sau núi gầm nhẹ một tiếng.
- Ở bên kia?
Trang Duệ hướng phí đối diện nhìn lại, không khỏi nheo mắt, mặc dù núi bên kia không cao nhưng trùng trùng lớp lớp, nhiều đỉnh núi hợp lại, nếu như muốn tìm thấy chỉ sợ mất không phải một hai tháng mới xong.
- Được, nếu không tìm thấy ta quyết không trở về, đúng không ?
Trang Duệ cắn miếng thịt chấm muối còn đang nửa chín nửa sống, hung hăng nói. Dù sao cũng không thể chỉ lo cho bản thân mà để bạch sư cô độc, thật không dễ dàng khi biết tin tức của một con Tuyết Ngao khác nay nó đã sắp hiện ra trước mắt, Trang Duệ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.
- Ha ha, vậy lưu lại chút kỉ niệm đi.
Sau khi cơm nước xong, Trang Duệ dùng dao găm cắt một khối bạt vải viết lên trên dòng chữ:" Trang Duệ cùng bạch sư đã tới đây một lần". Sau đó cột vào một cây gậy cắm trên đỉnh núi tuyết giống như cột cờ vậy.
Khi Trang Duệ đang làm việc này, bạch sư ở một bên lắc mình đi, từ cổ họng gầm gừ một tiếng nhỏ tựa hồ khinh bỉ hành động của Trang Duệ.
Thu thập xong đồ đạc, Trang Duệ đeo balo to nửa người kia lên, theo chân bạch sư bắt đầu tìm đến một ngọn núi khác.
Ở bên nay núi địa thế bằng phẳng hơn rất nhiều, đứng ở phía trên là có thể thấy rõ ràng, không có dốc đứng chót vót, hơn nữa tuyết đọng so với nơi khác cũng ít đi rất nhiều, ở giữa sườn núi đã có thể thấy các lùm cây thấp bé.
Trên đường xuống núi, không phải gà tuyết thì cũng là thỏ tuyết trên cao nguyên bị bạch sư quấy nhiễu phải chạy ra ổ. Trang Duệ có chút hối hận khi không mang súng đến, nhìn đầu gà tuyết trên này nếu bắt được đem nấu canh sợ rằng mùi vị không thua gì "Phi Long" ở rừng núi phía Đông Bắc.
Bạch sư lúc này đã ăn no rồi nên không có vồ bắt, chẳng qua chỉ rượt đuổi ham chơi thôi. Bởi vậy khiến cho đám động vật như gà thỏ trên cao nguyên này hoảng sợ hết hồn.
Lúc trước ở trên núi thì còn có thể thấy nhiều dấu vết con người, nhưng đến phía sau núi mới chính là nơi ít người lui tới, dây leo lùm cây mọc khắp nơi, ở nơi hoang vu tuyết sơn này toát lên sức sống bền bỉ cùng ương ngạnh.
Lúc đi tới giữa sườn núi, khí trời cũng không lạnh, gió núi thổi vào người khiến sảng khoái mát mẻ.
-Ô ô
-Ô ô ngao... Ô ô ngao.
Đột nhiên, một tiếng gầm dã thú truyền đến, âm thanh cách chỗ Trang Duệ không xa, đang lúc Trang Duệ lắng nghe xem tiếng kêu ở đâu, bạch sư bỗng gầm một tiếng, bộ lông trắng trên đầu dựng đứng lên, thân thể như một mũi tên phóng đi.
- Bạch sư, đợi ta một chút.
Đợi đến khi Trang Duệ phản ứng kịp thì bạch sư đã lao đi được hơn 10m rồi, thoáng cái đã khuất sau một tảng đá khổng lồ.
Từ balo rút ra đại đao, thuận tay đem máy quay lấy ra, Trang Duệ vội vàng đuổi theo, lúc này tiếng xé gió truyền tới tai, Trang Duệ có thể khẳng định, lúc này song phương tranh đấu hẳn bên kia chính là con Tuyết Ngao trong truyền thuyết.
- Cái này... có phải quá khoa trương không?
Đợi đến khi Trang Duệ chạy đến sau tảng đá thì chiến đấu đã kết thúc, tình cảnh hiện lên trước mắt hắn làm Trang Duệ có chút kinh ngạc.
Một con Tuyết Ngao nhỏ hơn bạch sư một chút cả người lông trắng, giờ đây trên người nó dính đầy máu tươi nằm gục một bên, mà ở bên cạnh nó, bạch sư đang uy phong lừng lẫy dùng móng vuốt cào xé một con báo tuyết dài chừng một thước hai.
Con báo tuyết kia trông như một con mèo to, thân thể màu xám trắng ban đen, trên lưng lốm đốm mấy vết chấm đen, tứ chi mảnh khảnh màu đen, ngoài tứ chi ea thì chỗ khác đều màu xám trắng.
Lúc này khi đang cắn xé với bạch sư, trên khóe miệng có chùm râu đen trông như là một con mèo to lớn xinh đẹp.
Mặc dù báo tuyết ở trên núi tuyết này có thể mà ông vua không ngai nhưng khi đối mặt với bạch sư đang say máu lúc này thì thân thể nó như một đứa trẻ con vậy
Đầu bị bạch sư vỗ mạnh một cái, báo tuyết yếu ớt giãy dụa, bạch sư nhân cơ hội cắn tới cổ họng con báo tuyết.
- Đừng cắn chết nó, bạch sư, mau nhả ra.
Đang lúc cầm máy quay, Trang Duệ vội vàng lên tiếng ngăn bạch sư lại, một con báo tuyết xinh đẹp như vậy nếu như chết trong tay bạch sư thật sự là có chút đang tiếc.
Phải biết rằng, loại động vật này số lượng trên thế giới đã thuộc mức lâm nguy, hiện tại bất quá chỉ có hơn bốn năm ngàn con. Hơn nữa còn giảm bớt theo từng năm, Trang Duệ mặc dù không có tâm tư bảo vệ động vật hoang dại nhưng cũng không nhẫn tâm để con báo tuyết này chết ngay trước mắt mình.
- Ô ... Ngao ô
Tựa hồ bất mãn Trang Duệ ra lệnh, bạch sư quay đầu đi hướng về phía Trang Duệ gầm một tiếng, như đang muốn nói:"Người anh em thật không giảng nghĩa khí gì cả, đã thấy hết sự tình rồi sao không để ta xử lý nốt".
- Tiểu tử ngươi muốn làm phản sao, có phải nhìn trúng con báo tuyết này không vậy?
Trang Duệ cười mắng một câu, trực tiếp đi tới ôm cổ bạch sư kéo ra đem con báo tuyết trên người kéo xuống, từ lúc nuôi bạch sư bé bằng bàn tay đến nay Trang Duệ chưa bao giờ lo sợ nó cả.
Vừa rồi tư thế bạch sư cung con báo tuyết kia thật là có chút ái muội, thân thể to lớn bạch sư đem báo tuyết nhỏ bé đem áp dưới thân trông giống như đang làm sự kiện gì vậy.
Gắt gao đem bạch sư còn muốn lao lên kéo ra, Trang Duệ lúc này mới thở một hơi quan sát hiện trường lúc này.
"Biết điều một chút, cả hai cũng không phải là người hiền a". Truyện được copy tại Truyện FULL
Thấy vết thương trên người con Tuyết Ngao cùng báo tuyết Trang Duệ phải giật mình.
Con Tuyết Ngao kia so với chó ngao Tây Tạng có lớn hơn đôi chút nhưng lại nhỏ hơn bạch sư khá nhiều, giờ phút này nó đang gục trên mặt đất. Trên bụng lộ ra vết thương dài hơn hai mươi centimet đang không ngừng chảy máu, bộ lông màu trắng ở bụng lúc này bị nhuộm một màu đỏ tươi.
Mà con báo tuyết kia cũng không kém gì, chân trước nó chảy khá nhiều máu, bị kéo một mảng thịt lớn cơ hồ đã thấy xương. Trên mặt lại bị bạch sư cào một mảng xước da xước thịt, toát lên vẻ dữ tợn.
- Mẹ , thật là tàn nhẫn.
Trang Duệ lắc đầu, nếu như mình cùng bạch sư không chạy tới đây, để cho hai đứa tiếp tục chiến đấu chắc chắn kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương, chưa chắc có thể sống tiếp.
Bởi vì với những vết thương trên người như thế này, cho dù có thể khỏi hẳn cũng không thể nào săn mồi được, sợ rằng sẽ chết vì đói mất.
- Kháo, tiểu tử ngươi thật đúng là yêu ghét rõ ràng a?
Đang lúc Trang Duệ đánh giá hai con mãnh thú tạm thời mất đi năng lực hành động, bạch sư đã hấp tấp chạy tới bên cạnh con Tuyết Ngao, lè lưỡi liếm vết thương trên người nó, lại còn tranh thủ lúc cháy nhà hôi của thân lên mặt con Tuyết Ngao kia một chút.
Trang Duệ biết, động vật sau khi bị thương thường liếm vết thương của mình, bởi vì trong nước bọt động vật có khả năng một là thanh tẩy vết thương, giảm bớt tính lây nhiễm, thứ hai khiến cho vết thương nhanh chóng khép lại.
Nằm bên cạnh con báo tuyết ánh mắt phát hàn quang, một bên cảnh giác nhìn bạch sư một bên liếm liếm vết thương ở chân, mấy lần nó muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng vết thương quá nặng khiến vừa đứng lên đã té ngã xuống mặt đất.
- Đừng sợ, ta tới trị bệnh cho ngươi.
Trang Duệ thu hồi máy quay, chầm chậm đi tới chỗ con báo tuyết.
Nhưng khi cách con báo tuyết còn 4-5m nó liền gầm lên một tiếng "Ngao ô", chân sau chống đỡ lên mặt đất tựa hồ chỉ cần Trang Duệ dám lại gần một chút nữa nó sẽ nhào lên.
- Bình tĩnh, bình tĩnh.
Trang Duệ cũng không quản đối phương có nghe hiểu hay không, trong miệng lẩm nhẩm nhưng cũng không dám tiến lên nữa, ánh mắt nhìn về phía vết thương con báo tuyết, rất nhiều tia tử kim sắc linh khí chữa trị vết thương ở chân của nó, bằng mắt thường có thể thấy vết thương đang nhanh chóng khép lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.