Gia Thố không có đi theo quốc lộ mà dẫn theo dám người Trang Duệ đi vào đại thảo nguyên, theo như lời hắn nói đi theo con đường này, ít nhất có thể tiết kiệm được hai ngày.
- Gia Thố đại cai, sao lại dừng lại?
Sau khi bọn họ đi trên đại thảo nguyên được hơn một giờ, Trang Duệ liền thấy chiếc xe phía trước chạy chậm dẩn, rồi ngừng lại.
Gia Thố đẩy cửa xe ra, nhìn về bầu trời phía trước, nói:
- Sắp có giông bão, không có cách nào đi tiếp được, chờ sau khi mưa xong thì tiếp tục đi.
Trang Duệ khó hiểu nhìn theo ánh mắt Gia Thố, bầu trời vẫn xanh thẳm như cũ, ngoại trừ một đám mây rất lớn đang bay ra, dường như không có dấu hiệu mây đen đầy trời như khi sắp có giông bão.
- Gia Thố đại ca, khí trời rất tốt mà.
Quá trưa, ánh mặt trời chiếu khắp đại thảo nguyên, tản mát ra vô hạn sức sống, đồi núi và tuyết đọng ở trên tuyết sơn lại càng được bao phủ trong một mảng quang mang màu vàng, nhìn như thế nào cũng đều không có một chút dấu hiệu sắp có bão.
- Không sai đâu, Tiểu Trang chúng ta chạy xe đến bên dưới chỗ đồi núi phía trước kia, tìm một chỗ dừng chân ở đó.
Gia Thố hung hăng rít một hơi, điếu thuốc lá chỉ còn lại đầu lọc bị hắn vứt xuống mặt đất, sau khi dùng chân di tắt lửa thì bước lên xe.
Tác Nam từ trên chiếc xe đầu tiên nhảy xuống, vỗ vỗ bả vai Trang Duệ, cười nói:
- Chú em, Gia Thố nói không sai đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dong/1834243/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.