- Đầu gỗ, trước tiên cậu đừng kích động, nghe tôi nói hết đã.
Lưu xuyên nhìn thấy tư thế của Trang Duệ. Dường như là muốn chạy ngay tới Tây Tạng, liền nói:
- Tôi đã sớm gọi cho đại ca Nhân Thanh Thố đi tìm người dân du mục kia, nhưng mà thời gian phát sinh chuyện này đã là hơn hai tháng, hiện tại con chó ngao Tây Tạng kia cũng đã không biết chạy tới nơi nào rồi.
Những người dân du mục ở đây cũng vẫn còn duy trì truyền thống trên thảo nguyên. Một lần đến thời gian thích hợp thì sẽ dựng trại nghỉ đông, rất nhiều người dân du mục đều dựng lều tập trung lại một chỗ, hình thành một nơi tụ hội. Mà người dân nhìn thấy con tuyết ngao kia cũng là trong lúc nghỉ đông, nhìn thấy ở gần chỗ tập trung.
Nhưng mà thiên tính của chó ngao Tây Tạng là thích rét lạnh, thời gian mùa đông có thể sẽ lang thang ở trên đại thảo nguyên kiếm ăn, nhưng mà nếu trời nóng nực, rất có thể chúng nó sẽ chui vào sâu bên trong tuyết sơn, tìm những chỗ hiếm có người qua lại.
- Đại Xuyên. Ý của cậu là, đợi cho đến mùa đông thì chúng ta lại đi?
Kiên nhẫn nghe hết lời nói của Lưu Xuyên xong, Trang Duệ liền mở miệng hỏi. Cao nguyên Thanh Tàng về mua đông Trang Duệ tuyệt đối là không muốn đi. Cái địa phương giá rét kia, cho dù là đi tiểu thì cũng bị đóng thành băng. Mặc dù là ở tháng này, thì chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng làm cho người ta không thích ứng.
- Đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dong/1834152/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.