Chương trước
Chương sau
Trang Duệ ở Paris và Luân Đông đều đã đi thăm rất nhiều viện bảo tàng, hắn phát hiện ở những viện bảo tàng này đều bán ra các đồ lưu niệm phỏng chế theo các tác phẩm nghệ thuật của mình.
Nhưng mà ở Trung Quốc, phần lớn các viện bảo tàng đều là của nhà nước, nên có rất nhiều hoạt động miễn phí, dựa vào quốc gia chi tiền mà duy trì, cho nên cũng không cần đến cái này.
Thực ra đừng coi thường những đồ vật nhỏ này, sau khi làm xong chẳng những có thể lấy được lợi nhuận, còn có thể tạo thành quảng cáo vô hình cho viện bảo tàng, đề cao hình tượng cho viện bảo tàng.
- Trang tổng, tôi hiểu rồi, trên mặt mấy thứ này còn có thể ghi tên viện bảo tàng của chúng ta lên, sáng mai tôi sẽ đi liên hệ với cửa hàng mỹ nghệ, tranh thủ bán ra trong thời gian sớm nhất.
Hoàng Phủ Vân nghe thấy vậy thì đôi mắt sáng ngời, vội vàng lấy giấy bút ghi lại lời nói của Trang Duệ.
- Ừ, phần trăm trích cho cơ quan du lịch bên kia cần quyết toán cho bọn họ sớm một chút, tranh thủ để cho bọn họ giới thiệu thêm các đoàn cho chúng ta. Nếu có vấn đề, anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi tìm người nói chuyện cho.
Doanh thu của viện bảo tàng, chủ yếu dựa vào lợi nhuận của vé vào cửa. Viện bảo tàng nằm ở bên cạnh một cái ngã ba đường, đây là tuyến đường mà mỗi một đoàn du lịch đều phải đi qua.
Dù sao các du khách đến Bắc Kinh chính là du lịch tiêu phí, tiền này phí hoài ở một số cửa hàng, thì không bằng đóng góp vào viện bảo tàng, để phát huy truyền thống văn hóa của Trung Quốc.
Trang Duệ tự đánh giá, viện bảo tàng Định Quang tuy rằng không bằng viện bảo tàng Cố Cung, nhưng mà mấy món đồ trấn quán bi bảo này,
Cũng không phải là chỉ có hư danh, các du khách nhìn thấy hẳn là sẽ cảm thấy đáng giá.
- Tôi biết rồi, Trang tổng, ngày mai tôi sẽ quyết toán rồi giao cho bọn hắn.
Vân Man gật đầu đồng ý, nàng hiểu được ý tứ của Trang Duệ, dựa vào hợp đồng viện bảo tàng đã ký kết với cơ quan du lịch, thì mỗi tháng cần quyết toán một lần, nhưng Trang Duệ đưa trước cho bọn hắn một khoản, thì bọn hắn sẽ phải giới thiệu thêm du khác tới viện bảo tàng.
Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm, tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi, anh Hoàng Phủ mấy ngày này còn phiền anh chú ý đến viện bảo tàng. Tôi muốn tiếp đãi các vị khách quý đến Bắc Kinh lần này.
Trang Duệ nhìn cái đồng hồ trên tay một chút, cũng đã mười giờ tối rồi, nhanh chóng ăn xong chén cơm rồi đứng đậy. Viện bảo tàng mở cửa đại cát, coi như là hắn đã có thể thở phào được rồi.
Nhưng mà đám người chú Đức, vẫn cần bản thân Trang Duệ phải tự mình tiếp đón.
Chuyện tình ở viện bảo tàng, chỉ có thể nhờ Hoàng Phủ Vân chú ý mà thôi.
Sau khi gọi người của nhà hàng mang mấy suất cơm đặt biệt cho mấy người bảo vệ trong viện bảo tràng, Trang Duệ tiếp nhận quà mừng của Hoàng Phủ Vân và Vân man thì mới hướng đến chỗ cái ô tô đi tới.
- Khi nào thì mới có thể đến mùa xuân hoa nở, để đi ra ngoài biển chơi vài ngày?
Sau khi lái xe đến cái ngõ nhỏ ở gần tứ hợp viện, Trang Duệ chứng kiến có thật nhiều người đang ngồi ở bên ngoài tứ hợp viện, ngồi ở dưới ánh đèn đường đánh bài hóng mát, điều này làm cho Trang Duệ rất hâm mộ trong lòng.
Trước kia chưa bao lâu, Trang Duệ, Lưu Xuyên và đám người Nhất Bang Tử cũng thường hay tụ tập ở khu đường cái hình vòng cung ở Bành thành như thế này. Những ngày đó dường như cũng trôi qua rất vui vẻ.
Hiện tại có nhiều tiền hơn, nhưng thời gian cũng thiếu rất nhiều, ngay cả đi chụp ảnh cưới với vợ cũng phải sắp xếp thời gian, khiến cho Trang Duệ thoáng có chút hoang mang.
Trang Duệ không biết những người làm ăn lớn hơn nữa thì sẽ còn được bao nhiêu thời gian đây? Nguồn tại http://Truyện FULL
Chính mình chẳng qua chỉ là dựa vào kinh nghiệm của bản thân để mở một cái viện bảo tàng, đã giống như con thỏ cha nhảy vội vàng trên mặt đất. Mà nếu như là gia chủ của Nhà họ Lý, chưởng quản tài chính hơn một ngàn tiệu, chẳng phải là thời gian ăn ngủ cũng không hề có sao?
- Nếu không có tiền thì sao có thể ở tòa nhà lớn như thế này được.
Trang Duệ cuốn cái rèm cửa trong xe lên, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh hơn. Có được thì có mất, chỗ tốt trên đời này đâu phải là một người có thể giữ hết được.
- Niếp Niếp, đừng có giành, đều có, đều có phần, tiểu tử kia còn không đi học đi.
Vừa mới từ ga ra đi vào hậu viện, Trang Duệ chợt nghe thấy ở trung viện truyền tới một trận ồn ào.
Lớn giọng nhất chính là Lưu Xuyên, khiến cho Trang Duệ cảm thấy cực kỳ thân thiết, vội vàng bước nhanh hơn, vừa mới đi vào trung viện đã bị bạch sư xô ngã xuống đất.
Hiện tại bạch sư cũng càng lúc càng lớn, khi đứng thẳng bốn chân trên mặt đất cũng đã cao khoảng một thước rồi.
Trang Duệ còn cân thử thể trọng của nó, vậy mà nó có thể đạt được 180kg cái này đã vượt qua cả sức nặng của hùng sư trưởng thành rồi, thậm chí còn so sánh với Ấn Chi hổ và Tô Môn hổ, cũng không hơn kém bao nhiêu.
Trước kia khi chơi đùa với bạch sư, Trang Duệ còn có thể vật nó ngã xuống đất, nhưng mà hiện tại cũng chỉ có thể bị nó xô xuống đất, sau khi bị bạch sư rửa mặt cho, Trang Duệ mới bò được dậy. Bộ dáng của hắn hết sức chật vật khiến cho mọi người trong viện phá lên cười ha ha.
Ngày hè mọi người đều đi ngủ muộn, cái điều hòa trong phòng vì để quá lâu cũng đã có chút không tốt, cho nên toàn bộ mọi người nhà Âu Dương, còn có Lưu Xuyên, Lôi Lôi, cùng với đám người Bành Phi đều ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm, mấy đứa trẻ nhỏ thì lại càng chạy nhảy đầy sân.
- Bạch sư, lần sau đổi lại phương thức chào hỏi có được không?
Trang Duệ có chút buồn bực, mặc kệ lúc nào mình vào sân chỉ cần bị bạch sư nhìn thấy thì sẽ phải mang quần áo ra tiệm giặt. Nếu như bạch sư còn không có chừng mực, chỉ sợ quần áo cũng phải đổi lại thành kim loại.
- Chồng à, đây chính là đặc quyền của anh, trừ anh ra, bạch sư cũng không chịu thân thiết với người khác như vậy.
Tần Huyên Băng cười hì hì chào đón, đưa cho Trang Duệ một cái khăn lau, rồi lại sửa sang một chút quần áo bị nhăn nhóm. Từ sau khi hai người lấy giấy đăng ký kết hôn, Tần Huyên Băng cũng đã thân mật với Trang Duệ ở trước mặt mọi người.
- Bạch sư thật ra vẫn không hề thay đổi, chỉ tại mọi người không dám thôi?
Thể hình của bạch sư càng lúc càng lớn cũng khiến cho mọi người trong viện, trừ bỏ Âu Dương Uyển cùng với Niếp Niếp và Tần Huyên Băng ra thì đều tránh xa nó ba thước. Trước kia Bành Phi và Chu Thụy còn có thể khoa tay múa chân vài cái với bạch sư, hiện tại chỉ sợ cũng không có bản lĩnh kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.