Chương trước
Chương sau
Những người quen biết với lão Từ, biết rõ hắn đã có lai lịch của tác phẩm, lập tức nói ra:
- Lão Từ, chúc mừng a, chắc nó là món mấy năm trước lão thu được a? Chỉ mấy năm sau, giá tiền của nó sẽ tăng cao cho xem.
- Ha ha, dù muốn bán nó, cũng không biết có người mua hay không...
Lão Từ khiêm tốn vài câu.
- Ngài muốn bán?
Trong lòng Trang Duệ khẽ động, nói ra:
- Vị này chính là Từ sư phụ a? Hiện tại tôi đang sưu tập các tác phẩm của họa sĩ cận đại, nếu ngài nguyện ý chuyển nhượng, tôi sẽ ra giá tiền công đạo, không biết ngài muốn bán hay không?
Nhà bảo tàng của Trang Duệ, hiện tại trưng bày tác phẩm cận tại, tuy rằng thanh danh của Tiêu Tuấn Hiền không đủ, nhưng họa phong lại phiêu dật trầm ổn, đại biểu cho tiêu chuẩn nghệ thuật tương đối cao.
- Ha ha, Trang lão sư, nếu ngài nhìn trúng, tùy tiện cho giá tiền a.
Bản thân lão Tề là người buôn bán, hắn là người chơi ngọc, sở dĩ sưu tập bức họa này, chính là muốn bán lấy tiền, Trang Duệ đã muốn mua, đương nhiên hắn không có đạo lý không bán.
Trang Duệ trầm ngâm một hồi, một bàn tay phải và ba ngón tay trái, khoa tay múa chân một chút, nói ra:
- Tám vạn, Tề sư phụ, nếu mang bức họa này đi đấu giá, cũng không bán ra giá cao hơn sáu vạn, tôi ra tám vạn, không biết ý của ngài thế nào?
- Tám vạn?
Lão Tề sửng sốt một chút, hắn vốn cho rằng Trang Duệ sẽ ra giá tiền bốn năm vạn, không nghĩ tới Trang Duệ há miệng ra, đã cao hơn giá của hắn, điều này vượt qua dự liệu của lão Tề.
- Tề sư phụ, nếu bức họa này ngài để thêm bảy tám năm nữa, có lẽ sẽ có giá bảy tám vạn, nhưng trước mắt thị trường tranh chữ không cao lắm, cái giá của tôi, đã là cao nhất.
Trang Duệ nhìn thấy lão Tề có chút dơ dự, vội vàng nói thêm vào, nếu tranh vào trong tay của hắn, không cần bảy tám năm, trong hai năm, Trang Duệ tuyệt đối có thể lăng xê giá tiền của nó, sinh ý lỗ vốn, Trang Duệ không bao giờ làm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Tốt, tôi bán, Trương quản lý, có giấy công chứng mua bán hay không?
Dù lão Tề không hiểu biết nhiều về tranh chữ, cũng không biết giá cả cụ thể của Tiêu Tuấn Hiền, nhưng hắn tin tưởng, ở trước mặt nhiều người như vậy, Trang Duệ cũng không dám ăn nói lung tung.
Chuyện mua bán đồ cổ, cũng không phải nói trong tay có cổ vật, thì nhất định sẽ bán ngay được, mà còn phải nhìn thiên thời đại lợi nhân hòa, mới có thể bán được giá cao, nếu như Trang Duệ đã đáp ứng mua giá cao, thì hắn cũng không có đạo lý không đáp ứng.
Không nói đến việc Trang Duệ đang bận rộn xem xét và giao dịch, ở chung quanh thành đồ cổ Trịnh Châu này, mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động, sau khi Tương Ngô nhận được tin nhắn, lập tức điều động cảnh sát Trịnh Châu, cho rất nhiều cảnh sát mặc thường phục, tiến vào trong thành đồ cổ.
Tương Ngô triệu tập nhân thủ giám sát và điều khiển chuyện ở thị trường đồ cổ, đương nhiên Trang Duệ không biết, Tương Ngô cũng không có nói cho hắn biết, cho nên trong lúc vô thanh vô tức, đã không chế toàn bộ phạm vi bên ngoài xung quanh thành đồ cổ.
Dựa theo phân tích của Tương Ngô, lòng nghi ngờ của Dư Chấn Bình rất nặng, biết rõ Trang Duệ ở thành đồ cổ, nhất định sẽ đến đây xem xét một chút, có lẽ bọn họ sẽ có được tăm hơi của Dư Chấn Bình ở đây, cho nên bọn họ phải ẩn giấu, cho nên không cần làm phiền Trang Duệ.
Đương nhiên, lúc trước Trang Duệ bàn điều kiện, cũng không cần phải làm.
Tâm tư của Trang Duệ lúc này không có đặt lên người của Dư Chấn Bình nữa, hắn còn đang suy nghĩ, làm cách nào đem Sơn Cư Đồ tới tay, sau đó lăng xê cho nó một chút.
Hình thức lăng xê giá cả của đồ cổ và việc buôn bán, kỳ thật không có gì khác nhau quá lớn, rượu Mao Đài tám mươi hai năm có thể bán được hơn một vạn một chai, mà rượu xái tám mươi hai năm, tại sao chỉ bán được cao nhất là một trăm? Không phải là hiệu quả của lăng xê hay sao?
Dựa theo quy luật thị trường mà nói, có lăng xê, tất nhiên sẽ có vắng vẻ, mà Trang Duệ nhìn ra, thị trường đối với tác phẩm của Tiêu Tuấn Hiền, chính là vắng vẻ, hơn nữa rất lạnh lẽo.
So sánh bản thân bức họa và phẩm chất của rượu Mao Đài, nhưng so với giá cả rượu xái, tiềm lực tăng giá của nó rất lớn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Trang Duệ nguyện ý mua với giá cao, cũng là nguyên nhân chủ yếu cho việc hắn quyết định phải có được.
Đối với Trang Duệ hiện tạo mà nói, tiền đã không còn là thứ trọng yếu nhất, nếu không có biến cố lớn xảy ra, thì tiền của hắn càng ngày càng nhiều, cho nên chỉ cần có thể tìm được đồ thích hợp, Trang Duệ dùng nhiều hơn một chút để mua cũng không sao cả.
Dù sao hắn có nhà bảo tàng, cũng không phải mở một hai năm rồi đóng cửa, chân lý của đồ cổ, nằm ngay ở chữ "Cổ", cho dù mình không lăng xê, qua ba năm tám năm, hiện tại dùng giá cao để mua, đến lúc đó có khả năng giá cả sẽ tăng cao gấp đôi lúc này.
Có lẽ sẽ có người không rõ, biết rõ thứ này sẽ tăng giá, thế tại sao lại bán ra vào lúc này? Những người bán chúng ta là người ngu ngốc, đúng không?
Đạo lý này kỳ thật rất đơn giản, thời điểm bọn họ cần tiền mua đồ, trong tay lại có nhiều vật, tất nhiên muốn kiếm thứ tốt cho mình, và thấy giá tăng cao thì bán đi.
Nói trắng ra, chơi đồ cổ cũng giống như chơi cổ phiếu, thấy cổ phiếu tăng giá, muốn bán đi, sau đó tìm cổ phiếu có tiềm lực tốt hơn, bằng không mọi người cứ mua đồ và nắm trong tay, thị trường đồ cổ đã sớm không còn hàng hóa lưu thông nữa.
Sau khi bàn tốt chuyện giá cả với lão Tề, Trang Duệ bảo Bành Phi đưa lão Tề ra ngân hàng, hơn nữa dặn dò Bành Phi lấy nhiều tiền về, hôm nay là cơ hội khó có được, bởi vì những lão bản đồ cổ này, có thể xuất ra thứ tốt, Trang Duệ tuyệt đối có thể thẳng lợi trở về.
- Trang lão sư, ngài xem xét thứ này của tôi là vật gì?
Vừa bàn xong với lão Tề, đằng sau lập tức có người mang đồ vật đi tới, đặt ở cái bàn trước mặt Trang Duệ.
Thứ này, có chút cổ quái, nhìn món đồ đồng trước mặt của mình, hai mắt Trang Duệ tỏa sáng, nhưng sau khi rót linh khí vào trong đồ vật, lông mày hắn lập tức nhăn lại.
Hình thể của món đồ đồng này không lớn, cao chừng mười cm, đường kính khoảng bảy tám cm, phía dưới thân đỉnh có ba chân, thân hình tròn, màu cổ đồng phía trên của nó, không có vẻ gì là bị con người xử lý qua, đột nhiên nhìn về phía trên, hẳn là vật để khai môn.
Nhưng Trang Duệ thông qua quan sát bằng linh khí, thì cái đỉnh đồng tràn ngập linh khí màu tím, nhưng có thể cảm giác rất rõ ràng, tử khí bên trong nó đang bị xói mòn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.