Chương trước
Chương sau
- Dựa vào cái gì? Tôi nói Tương tổ trưởng, tôi chỉ giúp các vị, còn chuyện tiền bạc thì tôi không có nghĩa vụ phải đóng góp nha.
Vì chuyện này mà hôm nay đi Hải Nam chụp ảnh cô dâu, đã bị chậm trễ lại, còn muốn lấy tiền của ta, không có cửa đâu cưng.
Trang Duệ nghe lời này của Tương Ngô, lập tức nóng lên, hôm qua hắn đã bị chửi rất nhiều.
Bởi vì Miêu Phỉ Phỉ rời khỏi tổ chuyên án, cho nên không người nào nhấc tới vấn đề cung cấp cổ vật cho bảo tàng của Trang Duệ triển lãm, ngay cả Thanh Đồng Tước cũng bị bọn họ thu hồi, giao nộp lại, điển hình cho câu qua sông đoạn cầu, Trang Duệ vì chuyện này mà nghẹn một bụng.
Tương Ngô nghe Trang Duệ nói như thế, sắc mặt tối lại, nói ra:
- Tiểu Trang, đây là vì công việc, hi vọng anh có thể hiểu cho, phối hợp công tác với chúng ta đi...
- Xin lỗi, Tương tổ trưởng, đó là công tác của ngài, không phải của tôi, tôi không có chút quan hệ nào trong đó cả, công dân cũng không có nghĩa vụ công cấp tiền cho các vị làm công tác, nói đi thì cũng phải nói lại, hình như các vị còn thiếu tiền của tôi đấy?
Trang Duệ cũng không để cho Tương Ngô nói hết, cho nên chen ngang, hai cái Thanh Đồng Tước bị tổ chuyên án thu hồi, bảo là thiếu mình mười vạn, sau đó cảnh sát không có đả động gì tới chuyện này, hiện giờ, nghe Tương Hạo nhắc tới năm mươi vạn đô la cho Dư Chấn Bình, liền nhắc lại mười vạn trước đó.
- Cái này... Cái này... Tiểu Trang, anh yên tâm, khi vụ án kết thúc, tiền sẽ trả lại cho anh, nhà nước cũng không tham ô tiền của tư nhân a.
Tương Ngô bị lời này của Trang Duệ làm á khẩu, việc này thì hắn đuối lý, vốn muốn lấy lui làm tiến, chuyện này nói với lãnh đạo, nhưng được trả lời là lúc đó Trang Duệ tự tiện hành động, cho người hiềm nghi vay tiền, ảnh hưởng đến quá trình phá án, cho nên giữ lại số tiền đó.
Nhưng cũng không phải là không trả cho Trang Duệ, chỉ tạm thời giữ lại mà thôi, nhưng chỉ giữ lại hơi nhiều tháng thôi, mà chuyện này Tương Ngô cũng quên đi mất.
- Tương tổ trưởng, ngài không cần phải nói, việc này có chút quá đáng, tôi phải chịu nhiều nguy hiểm khi trợ giúp các vị, nhưng vì không tìm được người hiềm nghi, cho nên trút giận lên đầu tôi, thiếu tiền của tôi không trả, hiện tại lại đi mượn tiền, ngài nói xem, có đạo lý như vậy sao?
Trang Duệ rất bực tức, chủ yếu nhất là, hắn đã giúp rất nhiều rồi, ngay cả đi chụp ảnh cưới cũng bỏ qua, dù thế nào cũng phải cho hắn một câu trả lời thuyết phục chứ?
- Chuyện này...
Trong lòng Tương Ngô rất phiền muộn, nếu đổi thành người khác, hắn đã sớm phát lệnh gọi hắn đi tới cục cảnh sát, nhưng không thể làm thế với Trang Duệ, hắn đúng là không chút chút biện pháp nào cả.
Cảnh sát phá án, cũng phải nhìn người, đừng nói đây là Bắc Kinh, cho dù một huyện nhỏ, nếu bắt một dân chúng rất dễ dàng, có thể bắt mà không cần trát tòa án cũng được. Nhưng phải xem người bị bắt là người nào, nếu cảnh sát thật sự bỏ qua mọi chuyện mà bắt người, sẽ làm cho rất nhiều người khó chịu, nhưng đây chính là sự thật đang tồn tại.
Bản thân của Trang Duệ không có gì, hắn chỉ có chút tiền, nhưng bối cảnh của hắn, nhưng ở trong phạm vi trăm vạn km vuông này, người dám động tới hắn, đúng là không nhiều lắm, hôm qua chỉ có việc báo cáo giám sát điện thoại của Trang Duệ, đại bộ phận là cấp cha chú tự phê duyệt.
Trịnh Châu, là tỉnh lị của Hà Nam, vùng đất này là một thành phố có lịch sử văn hóa lâu đời ở Trung Quốc, Trịnh Châu nằm trong nội địa Trung Nguyên, là đầu mỗi, cũng là nơi hiểm yếu, là con đường giao thông then chốt của cả nước, cũng là đầu mối thông tin và năng lượng.
Trịnh Châu nằm ở phía bắc Hoàng Hà, phía nam là Tung Sơn, phía tây là hàng xóm với cố đô Lạc Dương, phía đông là hàng xóm với Khai Phong, phía nam là hàng xóm với cố đô Hứa Xương thời Tào Ngụy, mà bản thân Trịnh Châu, cũng là một trong tám cố đô của Trung Quốc.
Có lịch sử lâu đời như vậy, tài nguyên du lịch của Trịnh Châu rất phát triển.
Là quê cũ của Hiên Viên hoàng đế, có di chỉ văn hóa Lý Cương, có di chỉ Đại Hà Thôn, có di chủ Dương Thành, là đầu mối du lịch Hoàng Hà, di chỉ Đại Thôn, cũng có lăng mộ triều Tống, có Thiếu Lâm Tự nổi danh khắp Trung Quốc, ở Tung Sơn có rất nhiều công viên và thẳng cảnh ở Tung Sơn cũng rất nổi tiếng, tất cả đều làm tăng mị lực cho Trịnh Châu.
Cảm giác ở nơi này hoàn toàn khác với Bắc Kinh, vừa đến Trịnh Châu, Trang Duệ có cảm giác nơi này dày đặc hơi thở văn hóa Trung Nguyên, cũng là nơi truyền thừa văn hóa tám ngàn năm lịch sử, đã từng thai nghén ra Bạch Cư Dị, Đỗ Phủ, Lý Thương Ẩn là các nhân vật danh chấn cổ kim, có được văn minh và văn hóa đặc biệt của mình.
Đương nhiên, Trang Duệ tới đây, cũng không phải để nghiên cứu văn hóa, cũng không phải đến ngắm cảnh du lịch, sở dĩ hắn ngồi phi cơ đi suốt đêm tới Trịnh Châu, đó là vì nhận được điện thoại của Dư Chấn Bình.
Sau khi nhận được cuốc điện thoại này, không chỉ có Trang Duệ đi máy bay suốt đêm tới Trịnh Châu, mà cả tổ chuyên án, cũng bận rộn gà bay chó chạy, thông qua đủ loại phương tiện giao thông, hội tụ ở Trịnh Châu này.
Xuất phát từ tính bí mật, tổ chuyên án chỉ báo cho trung đoàn trinh thám, cũng không kinh động cảnh sát địa phương, đây là sợ đánh rắn động cỏ.
Tuy đã biết rõ Dư Chấn Bình đang ở trong phạm vi của Trịnh Châu, nhưng Trịnh Châu lớn như vậy, ngư long hỗn tạp, muốn tìm một người trong đó, không khác gì mò kim đáy biển, nói đi cũng phải nói lại, vạn nhất kinh động Dư Chấn Bình, hắn lại chạy trốn đến thành phố khác, vậy thì càng khó bắt được.
- Tương tổ trưởng, vừa rồi Dư Chấn Bình gọi điện tới, nói là tối ngày hôm sau mới dẫn đi xem hàng, thế nào? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vừa mới tiến vào khách sạn Quốc Mậu của Trịnh Châu Trang Duệ đã nhận được điện thoại của Dư Chấn Bình, sau khi nói mình đang ở khách sạn, Dư Chấn Bình báo với Trang Duệ ngày mai có việc, buổi tới mới có thể dẫn Trang Duệ đi xem hàng.
Dư Chấn Bình điện thoại báo xong liền cúp máy, Trang Duệ cũng không thể làm gì, chỉ có thể thông Báo cho Tương Ngô.
Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc một lúc, mới truyền ra âm thanh, nói:
- Theo phân tích của chúng tôi, Dư Chấn Bình sợ buổi sáng có người theo dõi, muốn quan sát có nguy hiểm hay không, như vậy, chúng tôi sẽ không an bài người đi theo anh, nhưng tiểu Trang, có thiết bị truy tìm, anh nhất định phải mang theo cẩn thận, có biến thì lập tức liên hệ với chúng tôi.
Tương Ngô hiện giờ đang ở khách sạn khác, tuy đội trinh sát của tỉnh làm công tác tiếp đãi rất tốt, nhưng bọn họ không dám buông lỏng chút nào, thoái thác tiệc rượu của đám trinh sát, sau khi Tương Ngô nghe được lời này của Trang Duệ, nói ra:
- Được rồi, ngài mai tôi sẽ đi dạo quanh Trịnh Châu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.