Chương trước
Chương sau
- Được rồi, anh đã rõ, nhưng lão đệ, cũng nên trả tiền công cho anh nha, ca ca đang cần tiền mua đao kiếm, không có rất khó xử nha.
Hoàng Phủ Vân gật đầu đáp ứng, cười nói đùa giỡn với Trang Duệ.
Hai người đang tán gẫu, một đội tuần tra bốn người đi tới trước mặt Trang Duệ, bọn họ ăn mặc đồng phục khác với bảo an trong nước, đều là âu phục màu đen, bên tai treo vô tuyến và tai nghe, xem ra rất có tinh thần làm việc.
Đây cũng là lần đi nước ngoài Trang Duệ học được, những tên trộm dám đến bảo tàng để ăn trộm, chắc chắn không phải những bảo an bình thường có thể dọa được, hơn nữa Trang Duệ ngại những quần áo đó rất khó coi, cho nên mới đầu tư như vậy.
- Trang tổng hảo, Hoảng Phủ phó tổng hảo!
Thời điểm thủ lĩnh mặc âu phục đi tới bên cạnh Trang Duệ, gật đầu, chào hỏi Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào các tủ trưng bày, bộ dáng thập phần chuyên nghiệp.
- A, Cnia, không cần khẩn trương như vậy, hiện tại cũng không có nhiều cổ vật, thế nào, có quen không?
Trang Duệ cười nói chào hỏi người thủ lĩnh, tên tiếng Trung của người này là Dương Kiếm, tên tiếng Anh là Cnia, là chiến hữu của Hách Long, cũng là tổng thanh tra phụ trách an toàn cho bảo tàng.
Dương Kiếm khác với Hách Long, hắn sinh ra trong một gia đình võ thuật, tục ngữ nói nghèo văn giàu võ, gia cảnh Dương Kiếm khá giả, sau khi tốt nghiệp đại học liền đi theo Âu Dương Lỗi nhậm chức sư trưởng đặc chủng. bởi vì biết tiếng Anh, năm thứ ba được đặc cách lên chức Úy, được cho đi nước ngoài, tham gia gìn giữ hòa bình.
Tên tiếng Anh của Dương Kiếm là Cnia.
Mà ở nước ngoài, Cnia dùng đoản kiếm và dao găm rất tốt, bởi vì hắn chơi dao đến độ xuất thần nhập hóa, cho nên được thành viên quân đội nước khác đặt là Cnia, từ từ gọi thành như vậy. Truyện được copy tại Truyện FULL
Trang Duệ lần đầu nghe chị dâu gọi Dương Kiếm, đều gọi tên tiếng Anh của hắn, cho nên mới gọi theo.
Thời điểm ở nước ngoài, Dương kiếm đã từng thành công ngăn cản dân chạy nạn tập kích quân doanh, hơn nữa có lần còn giải cứu một nữ phóng viên trẻ tuổi của Mỹ, được liên hiệp quốc trao tặng huân chương.
Theo đạo lý mà nói, sự phát triển của Dương Kiếm khá hoàn mỹ, ngây ngốc ở nước ngoài vài năm, khi trở về nước nhất định hắn sẽ trở thành nhân tài được bồi dưỡng trọng điểm.
Nhưng quá trình phát triển sau này, từ từ rời khỏi quỹ đạo, không biết vì mê chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, hay là vì mê Dương Kiếm quá đẹp trai? Mà Dương Kiếm cũng khá điển trai, làm cho nữ phóng viên Jessyca được cứu, điên cuồng theo đuổi Dương Kiếm.

Vốn Dương Kiếm một mực trốn tránh vị nữ phóng viên này, nhưng bất đắc dĩ là lãnh đạo tuyên truyền bộ đội Trung Quốc chuyên duy trì phong thái quân đội, đã cho Dương kiếm và nữ phóng viên kia tiếp xúc, thường xuyên qua lại, dù Dương Kiếm có là cây dao làm bằng sắt thép, cũng bị sa vào ôn hương nhu nhuyễn của nữ phóng viên kia.
Nếu loại chuyện không đặt trong quân đội, thì chuyện này không tính là gì, bởi vì đây là chuyện người tình ta nguyện, người khác quản được sao?
Nhưng để duy trì tác phong bộ đội Trung Quốc, loại chuyện này trái với kỷ luật quân đội, nói theo cách nói của lãnh đạo quân đội là: tư tưởng của đồng chí không đủ vượt qua thử thách.
Nhưng vị lãnh đạo kia hồn nhiên quên đi, lúc trước chính là hắn đã để cho Dương Kiếm tiếp xúc với nữ phóng viên này.
Kết quả không cần nhiều lời, hắn bị điều về nước, cưỡng chế xuất ngủ, nhưng điều làm cho Dương Kiếm cảm thấy vui mừng chính là, nữ phóng viên kia đã từ nước ngoài đi vào trong nước, vẫn luôn bất ly bất khí.(Không lìa xa)
Nhưng sau khi xuất ngũ, vấn đề nằm ở đây, Dương Kiếm là người Sơn Đông, truyền thống gia tộc, không cách nào tiếp nhận con dầu là người Âu Mỹ, làm cho Dương Kiếm có nhà mà không thể về, trong suốt nữa năm, Dương Kiếm không có công việc, cho nên dựa vào vợ mình nuôi sống.
Đối với một nam nhân dựa vào nữ nhân mới sống được, chắc chắn trong lòng không thể nào chịu nổi, cho nên sau khi Dương Kiếm nhận được điện thoại của Hách Long, lập tức mang theo vợ đi tới Bắc Kinh.
Dương Kiếm làm việc cự kỳ chuyên nghiệp, hơn nữa lúc trong quân đội, có thừa năng lực quản lý, thân thủ thì không cần phải nói, đã từng so chiêu với Bành Phi, đều là cân sức ngang tài, Trang Duệ biết mình đã kiếm được nhân tài, cho nên mời về làm tống thanh tra bảo an, tiền lương ba vạn.
Mà vợ của Dương Kiếm, được một trường đại học, mời về làm giáo sư, hai người ở tạm trong căn phòng mà Trang Duệ cung cấp, sinh hoạt xem như ổn định.
Dương Kiếm đối với công tác ở bảo tàng này rất hài lòng, sau khi nhậm chức gần một tháng, đã đem mười thủ hạ từng là bộ đội đặc chủng biến thành dễ bảo, hơn nữa còn nhắm vào khâu bạc nhược yếu kém nhất của bảo tàng, đưa ra không ít đề nghị, thanh trừ rất nhiều tai họa ngầm.
- Thói quen, cảm ơn Trang tổng, nếu có thể thì gửi lời cảm ơn của tôi đến Hách Long, nửa tháng nay không gặp tên tiểu tử này rồi.
Tính tình của người tập võ rất hào sảng, Dương Kiếm ở trước mặt Trang Duệ cũng không có cảm giác câu thúc, không giống như đám chiến hữu của Hách Long, nhìn thấy Trang Duệ là luống cuống tay chân.
- Thói quen là tốt, Dương Kiếm, mấy ngày tới tôi phải đi ra ngoài một chuyến, anh có chuyện gì thì đến tìm Hoàng Phủ Vân thương lượng, công tác bảo vệ an toàn phải làm tốt, dùng nhiều tiền cũng không thành vấn đề.
Trang Duệ chỉ bàn giao với Dương Kiếm vài câu, bởi vì món Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn và thanh Định Quang Kiếm, đây là những thứ độc nhất vô nhị, đừng nói là bị đánh cắp, cho dù ai sờ vào một chút, lòng của Trang Duệ đau như bị cắt từng khúc.
- Trang tổng, ngài yên tâm, nếu có những chuyện này mà làm không được, tôi không còn mặt mũi nào nhận tiền của ngài.
Dương Kiếm cười cười, hắn cho Trang Duệ ăn một viên thuốc an thần, cái khác không nói, chỉ cần nghe lời này, trong lòng của hắn yên tâm hơn không ít.
- Tôi nghe, Dương Kiếm, anh đi đi, mấy ngày nay có thể thả lỏng, nhưng mấy ngày sau sẽ khai trương, lúc đó mới là lúc bận rộn.
Điện thoại trong túi của Trang Duệ vang lên, lấy ra nhìn số máy, Trang Duệ nói với Dương Kiếm vài lời, lúc này mới nhấn nghe.
- Hầu tử, hiện giờ có học thuộc lòng những lời thuyết minh không vậy? Nếu tới ngày khai trương mà ngươi làm hư, thì biết tay tôi.
Điện thoại là Hầu tử gọi tới, một thời gian trước, Trang Duệ ném cho hắn vài cuốn sách, bảo Hầu tử học thuộc chúng, sau này trừ công tác tại Tuyên Duệ Trai, rảnh rỗi không có việc gì, thì đi tới bảo tàng làm xướng ngôn viên.
Trang Duệ vốn muốn điều Hầu tử tới, nhưng được Hoàng Phủ Vân khuyên nhủ, công việc giải thích, tốt nhất nên để cho những cô gái trẻ đẹp làm, thứ Hầu tử nên làm, chính là mặc quần áo cổ trang, để cho du khách đến xem cho rằng đây là đại nội tổng quản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.