Chương trước
Chương sau
- Ai, Miêu cảnh quan, tôi là một người tuân thủ pháp luật, tôi thu được đồ đồng, cũng chỉ là một món đồ đồng nát vụn, cũng không biết là cổ vật cấp mấy, chắc quốc gia sẽ không truy cứu tôi chứ...
Trang Duệ biết rõ Miêu Phỉ Phỉ đang nói đến Định Quang Kiếm của mình, vội vàng mở miệng giải thích, nếu như vì việc này mà bị nhìn chằm chằm, một thanh kiếm tốt như vậy, nếu bị lấy đi, thì bản thân hắn cũng không tốt đẹp gì.
- Thôi, tôi không muốn mất thời gian nữa, anh nói đi, lần này có giúp hay không? Nếu không muốn giúp, tôi sẽ đi tìm người khác...
Dựa theo tư liệu trong tay Miêu Phỉ Phỉ, những người tiếp xúc với Dư Chấn Bình trong Phan gia viên, cũng không phải một mình Trang Duệ, Miêu Phỉ Phỉ cũng không biết vì cái gì mà tìm đến hắn đầu tiên, chẳng lẽ chỉ vì muốn nhìn thấy hắn?
- Không giúp, an toàn là trên hết, nói thật ra, tôi không thể tin cảnh sát các người, chuyện lần trước ở Thiểm Tây, nếu không phải Bạch sư cứu tôi, ai, nói ra thì ngài không thích nghe, những chuyện tôi nói là sự thật nha.
Trang Duệ lắc đầu từ chối, tục ngữ nói quân tử không ép người vào chân tường, hiện giờ Trang Duệ đã là người công thành danh toại, không cần phải đi làm công việc nguy hiểm nữa, quan trọng nhất, nguy hiểm này không có lợi gì.
Miêu Phỉ Phỉ nghe được lời này của Trang Duệ, nói ra:
- Vậy tùy anh, tôi vốn nghe nói anh muốn mở viện bảo tàng, nghĩ đến sau khi phá xong bản án này, sẽ giúp anh xin vài món cổ vật có liên quan tới vụ án, nếu anh đã không muón, vậy thì thôi, anh xuống xe đi, tôi phải đi về...
- Đợi một chút... Ngài nói cái gì? Những tang vật này có thể cho tư nhân?
Trang Duệ nghe được lời này của Miêu Phỉ Phỉ, sững sờ một chút, chỉ nghe nói qua tư nhân quyên tặng cổ vật cho quốc gia, chưa từng nghe nói quốc gia quyên cho tư nhân, chuyện này lạ à nha?
- Không phải cho tư nhân, mà là ký kết hiệp nghị với bảo tàng của anh, đặt ở trong phòng triển lãm, nhưng công dụng của chúng chỉ là triển lãm, anh không có quyền lợi mua bán hay quyên tặng, hiểu không?
Nếu Trang Duệ mà nghe không hiểu lời này, vậy hắn chính là đồ ngu, đãi ngộ như vậy chỉ có những bảo tàng quốc gia mới có thể hưởng thụ, không nghĩ tới dựa vào lời nói của Miêu Phỉ Phỉ, bảo tàng tư nhân của hắn cũng được hưởng đãi ngộ như vậy.
Đừng nhìn hiện giờ trong nước đã có hơn ba bốn trăm người có nhà bảo tàng, nhưng dựa theo quy mô, thân phận và định vị, pháp luật quy định rất rõ ràng, đại đa số nhà bảo tàng đều kinh doanh rất khó khăn, đều là nổ lực duy trì.
Nói ra lời này mọi người không thích nghe, thái độ đối đãi với tác phẩm nghệ thuật của người trong nước, hoàn toàn khác biệt với người nước ngoài, người sưu tập nước ngoài, thường xuyên được các nhà bảo tàng tư nhân và quốc gia quyên tặng cổ vật, hơn nữa đều là cực kỳ trân quý, ở nước ngoài, đây là một chuyện rất bình thường.
Nhưng chuyện như vậy ở trong nước rất ít xảy ra, tuy cũng có, nhưng số người đó có thể đếm hết trong một bàn tay, đại đa số mọi người là giữ kín không nói ra, sau đó đem những món đồ đó cất giữ trong phòng.
Đương nhiên, nhà bảo tàng tư nhân trong nước, trong bộ sưu tập của họ, toàn bộ cổ vật đều thuộc sở hữu tư nhân, nhưng nhà bảo tàng ở nước ngoài tới thời điểm thích hợp, rất nhiều người chọn thông qua việc chuyển đổi tài sản tư nhân thành tài sản xã hội, thành lập ban giám đốc hoặc mượn nhờ ngân sách với tư cách là cơ cấu trực thuộc quốc gia, là tài sản xã hội hóa.
Loại biện pháp này có thể hóa giải áp lực cho tư nhân, bất quá hậu quả là cổ vật vốn thuộc tư nhân, đều biến thành đồng sở hữu, chắc hẳn những người mở bảo tàng tư nhân trong nước, không có mấy ai có phách lực như vậy. Text được lấy tại Truyện FULL
Người khác không nói, Trang Duệ chắc chắn sẽ không quyên tặng ra ngoài, bằng không hắn hắn còn mở bảo tàng làm gì? Trực tiếp đem bảo vật của mình quyên tặng cho bảo tàng ở cố cung, chẳng phải xong việc sao?
Nhà bào tàng thuộc về quốc gia, có tài chính chính phủ giúp đỡ, có đồ cổ sau khi khảo cổ khai quật ra bổ sung vào, đương nhiên là không có áp lực, nhưng bảo tàng tư nhân, không được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, không có nghe nói nhà sưu tập mở bảo tàng tư nhân nào được quyên tặng cổ vật, chỉ có thể cắn răng đau khổ duy trì.
Người sưu tập, không nhất định đều là kẻ có tiền, rất nhiều người đến thời điểm quẫn bách, ngay cả khả năng thuê nhà và ăn cơm còn không có, mà những thứ triển lãm trong phòng, lại có giá trị mấy ngàn vạn, chẳng khác gì cho ăn mày trông coi hủ vàng.
Người mở bảo tàng tư nhân cũng như thế, thường xuyên có người giữ tài sản bạc triệu, nhưng trên người không có đồng nào, nguyên nhân trong đó, chính là không nỡ bán những thứ mà mình sưu tập được.
Bản thân mình đã quyết định mở bảo tàng tư nhân, trước kia Trang Duệ cũng đã biết những chuyện này, trong các nhà bảo tàng tư nhân trong nước, đều dựa vào vé vào cửa mà kiếm thu nhập, cơ hồ là thu không đủ chi.
Nếu muốn trở thành một nhà bảo tàng thành công, thì ít ra cũng phải thành lập bảo tàng như Mã tiên sinh, nhưng hình thức bảo tàng của ông ta, người bình thường khó mà phục chế.
Bởi vì dùng danh vọng của Mã tiên sinh, ông ta là nhà sưu tập đệ nhất, ông ta dùng nó để tác động lên xã hôi, cộng với tích lũy văn hóa dày đặc, tụ tập rất nhiều nhân tài sưu tập, hình thành một chế độ hội viên.
Mà Mã tiên sinh sẽ trợ giúp giám định và thưởng thức, lúc các hội viên không thể tìm thấy các đồ quý giá, thì có thể câu thông hội viên với nhau, hiện tại có rất nhiều người sưu tập không tìm thấy đồ mà mình cần, thường xuyên gặp phải thứ không vừa ý, muốn chuyển nhượng, nhưng lại không gặp được người mua.
Cho nên nhà bảo tàng của Mã tiên sinh vận hành, chính là phục vụ cho các nhà sưu tập, bởi như vậy mới cùng có lợi, chẳng khác gì nhà bảo tàng có thêm rất nhiều người quyên tặng, người muốn tham gia, nhất định phải giao phí sinh hoạt, những người không có nhiều tiền sẽ không hưởng nhiều đãi ngộ và sự phục vụ như vậy.
Không chỉ những nhà sưu tập tại Bắc Kinh, mà là khắp cả nước, nhà bảo tàng sẽ biến thành nơi phục vụ hội viên, tống số lượng nhà sưu tập trong nước là một con số rất lớn, cho nên vận hành bảo tàng tuyệt đối không thành vấn đề.
Trang Duệ đã từng căn nhắc qua loại hình hoạt động này, nhưng sau đó suy nghĩ lại, tuy hiện giờ hắn có chút danh tiếng, nhưng trong hội các nhà sưu tập chỉ là người mới, nhân mạch và danh vọng không thể nào sánh bằng Mã tiên sinh đã tích lũy hơn hai chục năm, muốn làm hình thức này, là việc không thể nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.