Chương trước
Chương sau
- Ai, ta nói Hoàng Phủ ca, đúng là đã làm xong mà, thời gian trước em có gửi video trong phòng đấu giá, được người có quan hệ nhìn thấy, cho nên bật đèn xanh, việc này em không có lừa dối đâu.
Trang Duệ nghe thấy Hoàng Phủ Vân không tin, không thể không giải thích thêm vài câu, nhưng những mối quan hệ kia cũng không có nói ra làm gì.
- Kháo, bản thân anh muốn mở bảo tàng đao kiếm, cầu gia gia báo nãi nãi đều làm không được, mà em thì...
Sau khi nghe lời này của Trang Duệ, Hoàng Phủ Vân cũng tin tưởng, may mắn Trang Duệ không có nói cậu nhỏ của mình làm lãnh đạo phương diện văn hóa, nếu không Hoàng Phủ Vân sẽ nói hắn thiên vị.
- Sau này chờ anh mang đồ về, mở bảo tàng đao kiếm cũng không muộn, trước tiên phải làm xong chuyện trao đổi này đã.
Trang Duệ nghe vậy liền cười, thế đạo hiện giờ là thế, đó là có tiền không bằng có quyền, đương nhiên, nhưng muốn làm chuyện gì mà không có tiền không có quyền, thì đúng là khó như lên trời, Hoàng Phủ Vân dựa theo pháp luật của Mỹ, chỉ khâu báo cáo thẩm tra, cũng tốn ba năm năm, không phải là không được.
- Còn nữa, em báo cho anh vài món cổ vật, cũng không phải là bảo vật của gia tộc Freyr và đồ của cung Louvre quyên tặng, nhưng nhất định phải đổi, mặt khác Hoàng Phủ Vân, anh không ngại tuyên truyền một chút, Eze Kenner tiên sinh của nước Anh, đã quyên tặng cổ vật cho bảo tàng tư nhân của em.
Trang Duệ đem chuyện này chuyển cáo cho bảo tàng Murs, tuy Anh Pháp từ trước đến nay đều có quan hệ mật thiết, nhưng có một chút chuyện, không có đồng quan điểm.
Trang Duệ muốn Hoàng Phủ Vân biểu đạt một ý tứ khác, đó là tư nhân của nước Anh còn có thể quyên tặng nhiều cổ vật như vậy, mà nhà bảo tàng của Pháp, nếu như ra tay không chịu hào phóng một chút, không khỏi quá mức keo kiệt a?
Hơn nữa Picasso sống hơn nửa đời người ở Paris, nước Pháp chẳng khác gì cố hương thứ hai của hắn, người Pháp cũng tán thưởng tác phẩm của Picasso rất cao, bảo tàng Murs có khát vọng đối với tác phẩm của Picasso, có lẽ vượt xa Eze Kenner, cho nên phải lợi dụng điểm này để cò kè mặc cả.
- Hắc hắc, lão đệ, chú cứ yên tâm đi, bảo tàng Murs có nhiều cổ vật Trung Quốc như vậy, cũng phải hơn ba vạn món, bày ra ngoài chỉ hơn một vạn món mà thôi, anh sẽ từ từ bàn với họ. nguồn TruyenFull.vn
Trong điện thoại Hoàng Phủ Vân cười lên, Trang Duệ có thể từ trong tay Eze Kenner gõ nhiều đồ quyên tặng như vậy, nếu bản thân bảo tàng Murs không móc ra vài trăm món cổ vật Trung Quốc, vậy thì quá mất mặt.
- Hôm nay thật cao hứng, hôm nay thật cao hứng.
Sau khi cúp điện thoại với Hoàng Phủ Vân, trong lòng Trang Duệ như bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống, ca hát đi vào vườn.
- Trang Duệ, làm gì mà cao hứng như vậy? Có phải mấy ngày nay em ở cùng với chị dâu, thì anh ở một mình rất tự tại?
Vừa mới vào trong nhà, Trang Duệ đã nhìn thấy Tần Huyên Băng tức giận nhìn mình chằm chằm, bên cạnh còn có Từ đại minh tinh đang cười trộm.
- Ai, anh còn oan hơn cả đậu nga a!
Trang Duệ vội vàng kêu oan, nói tiếp:
- Là anh giải quyết xong chuyện giấy phép mở nhà bảo tàng, sau này em là bà chủ, còn không cao hứng sao?

Tần Huyên Băng nghe vậy liền cao hứng không biết bao nhiêu mà nói, mà Từ Tình vừa cười trộm liền nhíu mày, nói ra:
- Trang Duệ, vậy Tứ ca của em đâu? Vừa rồi hắn còn điện thoại nói với chị là đang bận đi lo giải quyết việc mở bảo tàng của em mà...
- Aaaa!
Trang Duệ chỉ lo giải thích cho Tần Huyên Băng, lại quên đang có bà cô này ở đây, cái đầu lập tức lớn lên, nhưng không có cách, nếu không giúp Âu Dương Quân che lấp đi, chỉ sợ sau này đừng hòng nhờ thiếu gia làm việc nữa.
- Chị dâu, là em nhờ Tứ ca đi hỏi Bạch ca bên kia ra tay giúp đỡ một ít đồ cổ, chị cũng biết, bảo tàng của em bây giờ là hai bàn tay trắng, không đủ hiện vật để trưng bày, cho nên em nhờ Tứ ca ra tay giúp đỡ.
- Thật sao?
Từ Tình nghe có chút đạo lý, nhưng nàng biết quá rõ tính tình của chồng mình, vẫn có chút không thể tin được.
- Đương nhiên là thật, không tin em gọi điện cho.
Trong lòng Trang Duệ kêu khổ, trên mặt mũi còn có chút gượng gạo, vừa nói chuyện vừa lấy điện thoại ra, giả vờ giả vịt muốn gọi.
Từ Tình khoát khoát tay, ngăn động tác của Trang Duệ, nói ra:
- Được rồi, hắn đang đi làm công việc, chắc buổi tối cũng phải uống rượu xong mới trở về.
- Ai! Nói không chừng Tứ ca đang uống rượu đấy...
Khi Trang Duệ đang nói chuyện, điện thoại cầm trong tay vang lên.
- Ân, lão Triệu, thế nào, muộn thế này, còn muốn đi vào tiệm? Chị dâu, em có chút việc, lát nữa nói sau...
Trang Duệ tiếp điện thoại xong, liền nhân danh đại chưởng quỷ Triệu Hàn của Tuyên Duệ Trai, Trang Duệ vội vàng chào hỏi Từ Tình và Tần Huyên Băng, đi qua một bên.
- Hắc, lão Triệu, ngươi điện thoại tới thật kịp lúc, tìm tôi có chuyện gì?
Trang Duệ hoàn toàn không có một chút giác ngộ của lão bản, hắn đã hơn nửa tháng không tới của tiệm, há mồm liền hỏi chuyện gì.
- Ngài làm lão bản, chậc chậc, tôi chỉ là tiểu nhị, không thể gọi điện thoại cho ngài à?
Triệu Hàn cười trong điện thoại, Trang Duệ biết rõ chắc là không có đại sự gì, trả lời:
- Được rồi, những thứ hàng tồn trước kia đã bán sạch sẽ, hiện tại lợi nhuận của ngài không ít a.
- Lão Triệu, chuyện gì, tôi vừa trở về Bắc Kinh a.
Trang Duệ còn băn khoăn chuyện của Âu Dương Quân, dù thế nào cũng phải cho vị kia đi thông khí. Bằng không thì, ở đầu giường đánh nhau, cuối giường hòa, nhưng đại minh tinh nhất định sẽ nhớ hận.
- Cũng không có đại sự gì, nhưng mà, Hầu tử thường xuyên đi ra ngoài, mấy ngày hôm trước còn dẫn người đến tiệm, cầm đến vài món đồ đồng, tôi nhìn thì thấy đúng là nhiều năm, nhưng ngài cũng biết, tôi đã chịu nhiều thiệt hại rồi, cầm không được, nghĩ tới chắc mấy ngày nay ngài đã trở về, liền điện thoại cho ngài, để ngài nhìn một chút.
Thân gia của Triệu Hàn hiện giờ có mấy trăm vạn, đều ném vào việc đúc Thanh Đồng Bồ Tát, vốn có người đến chào hàng, nhưng đều không có sắc mặt tốt, nhưng Hầu tử là người Trang Duệ mang đến, lại là phụ trách châu báu đồ cổ trong tiệm, cho nên bản thân hắn không nói thêm cái gì.
Cộng thêm lần trước trong tiệm Trang Duệ thu mua một cái nghiên mực quý báu, điều này nói rõ người cầm đồ tới tiệm đồ cổ, đồ chơi không nhất định là giả, cho nên mới gọi điện cho Trang Duệ.
- Tứ ca, điện thoại của anh bị làm sao thế, sao gọi không được?
Trang Duệ ra khỏi nhà, liền chóng gọi điện cho Âu Dương Quân, nhưng điện thoại của đối phương không ngừng phát ra lời nhắc nhở, thẳng đến Phan gia viên, Âu Dương Quân mới khởi động máy lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.