Chương trước
Chương sau
Hôm nay Tần Huyên Băng, đúng là chói lọi, hơn nữa cao một thước bảy, phối họp với dáng người có lồi có lõm của bộ sườn xám, càng lộ vẻ đẹp động lòng người, ánh mắt không ít người, đều nhìn chằm chằm vào chỗ xẻ tà của bộ sườn xám, nhìn cái đùi trắng nõn như ẩn như hiện.
- Cảm ơn, nhưng tôi càng hi vọng món châu báu này, do người yêu của tôi đeo lên.
Tần Huyên Băng nhã nhặn mở miệng từ chối thỉnh cầu của người chủ trì, đem ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ.
- Shit! Vì sao tên nam nhân này không phải là ta chứ?
- A! Mỹ nhân đến từ phương đông, tôi muốn đi phương đông tìm kiếm tình cảm chân thành!
- Tình cảm chân thành? Vậy vợ của ngài ở nhà thì sao?
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Trang Duệ đi qua, lấy món châu báu từ trong tủ trưng bày ra, đeo lên trên cổ của Tần Huyên Băng, trang bị màu tím cộng với làn da trắng nõn, đã lộ ra ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn.
- Hôn nàng!
- Hôn môi nàng!
- Thân ái, ngươi là người độc nhất vô nhị!
Đám người xem ở phía dưới đã ồn ào lên, Trang Duệ hôn lên hai gò má của Tần Huyên Băng, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay, mà lần khai mạc hội chợ này, tiếng vỗ tay đã mở màn triển lãm.
...
- Tiểu thư, Trang tiên sinh, đây là sảnh triển lãm châu báu của Châu báu Tần Thị chúng ta, xin xem xét còn cần sửa chữa gì nữa hay không, tôi sẽ lập tức sai người chỉnh đốn và sửa lại.
Sau khi khai mạc kết thúc, Trang Duệ và Tần Huyên Băng dưới sự dẫn dắt của nhân viên Châu báu Tần Thị, đi vào sảnh châu báu thuộc về Tần thị.
Bởi vì Tần Hạo Nhiên đã cố ý thông báo, lần triển lãm châu báu này, sẽ lấy ý kiến của Trang Duệ làm chủ, cho nên nhân viên công tác đến từ Hồng Kông, đều cực kỳ cung kính với Trang Duệ.
- Rất tốt, các vị cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành, tôi và Huyên Bằng còn chuyện khác phải làm.
Trang Duệ nhìn sơ qua một chút, những quầy thủy tinh triển lãm châu báu, phần lớn là từ lần đánh bạc vật phẩm hồng phỉ của Myanma.
Đem những món ngọc này chế tạc thành châu báu, tuy từ phẩm cấp mà nói, chỉ có thể được coi là hàng hạng A, nhưng không thể đạt tới trang sức đỉnh cấp, nhưng đối với nữ nhân mà nói, từ trước đến nay đều thiên về màu đỏ, mà ở bên cạnh những món châu báu này, có không ít người đứng nhìn, có người hỏi về giá cả của các món trang sức.
- Huyên Băng, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi phải không?
Trang Duệ và Tần Huyên Băng ngồi nhàn nhã trên ghế sa lông trong quầy, có chút nhàm chán hỏi, tâm tư của hắn, đã sớm chạy đến mấy gian triển lãm tác phẩm nghệ thuật, đối với sinh ý bên này, Trang Duệ không có nhiều hứng thú.
- Ân, chuyện sau đó, cha đã có an bài, chúng ta không cần làm gì cả.
Tần Huyên Băng gật gật đầu, nàng cũng không phải ưa thích loại chuyện này, nếu không phải vì sinh ý gia tộc, nàng sẽ không xuất đầu lộ diện.
- Được rồi, đã không có việc gì, em về phòng thay quần áo, sau đó chúng ta đi dạo khắp nơi, đến mai anh sẽ đi ước hẹn với Eze Kenner, bàn bạc xong chúng ta sẽ quay về Bắc Kinh.
Trang Duệ nói xong liền đứng dậy, nhưng chuyện đầu tiên chính là phải đưa Tần Huyên Băng trở về thay quần áo, nữ nhân của mình mặc trang phục khiêu gợi như thế, sẽ bị mọi người nhìn chằm chằm, trong lòng Trang Duệ hận không thể ngay lập tức dùng ga giường mà bao Tần Huyên Băng lại thật chặt.
Nói đi cũng phải nói lại, cái vòng cổ mà Tần Huyên Băng đang đeo có giá trị hơn trăm triệu, đeo vào cũng không an lòng, trên thế giới này, có những tên trộm chuyên đánh cắp châu báu, nhìn chằm chằm vào những món trang sức đắt giá, Tần Huyên Băng đeo vòng cổ đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng đó là căn nguyên của mối họa.
Sau khi trở về gian phòng, Trang Duệ đem vòng cổ giao cho Bành Phi, có hắn và Bạch sư ở đây, đoán chừng trên thế giới này không có tên trộm nào có thể trộm vòng cổ mang đi.
- Bang!
Trong một gian phòng xa hoa ở nhà đấu giá Paris, truyền tới một tiếng thủy tinh bị vỡ nát.
- Khốn nạn, điều tra không ra? Rốt cuộc là ai làm?
Richard với thân thể ục ịch, phát ra tiếng rống thật lớn, có thể so với âm thanh nam cao nhất thế giới, đập vỡ cái ly thủy tinh trước mặt, mà cái gạt tàn thuốc trên mặt bàn, cũng không tránh được tội ngũ mã phanh thây, mảnh vỡ rơi loạn xạ trên sàn nhà.
- Lão bản, chúng ta tra được thời điểm đoạn video này xuất hiện ở đâu sớm nhất, đó là một công ty truyền ra, mà công ty này không có bất cứ liên quan gì đến chúng ta, không có khả năng làm ra loại chuyện này
Đứng ở trước mặt của Richard, chính quản lý PR Bart Capra của nhà đấu giá, có một ít công việc đối ngoại đều do hắn giải quyết, nhưng đối mặt với chuyện này, Bart Kapp không có biện pháp nào để giải quyết.
- Là công ty gì? Làm sao ngươi lại nói không có liên hệ?
Daniel cũng vì chuyện đoạn video bị truyền bá nhanh chóng như thế mà tức điên lên, bởi vì có một đoạn hắn xin lỗi ở trong đó, hơn nữa còn rất rõ ràng, đặc tả bộ mặt khiêm tốn của hắn, tả cực kỳ rõ nét.
Sáng sớm hôm nay, điện thoại của hắn cũng không được rảnh rỗi, không phải một ít bạn bè cũ gọi đến hỏi tình huống, thì cũng là một ít người cùng nghề gọi đến an ủi, nhưng kỳ thật lại là trào phúng, trong lời nói còn có chút hả hê, mà cái gạt tàn thuốc cũng chính là vật trút giận khi Daniel nghe điện thoại xong, nó đã xong đời.
Daniel đã chịu đủ rồi, hắn là người nổi danh tỉnh táo, nhưng hiện giờ hắn hận không thể dùng súng để săn người đã truyền bá đoạn video đó ra, bắn nát đầu của tên đó.
- Đó là một công ty nội y, có lẽ không có quan hệ tới bọn họ, có thể là hacker đã làm.
Bart Kapp cũng rất căm tức, video này vừa ra, làm cho hình ảnh của bọn họ bị ảnh hưởng nặng nề, ngay cả buổi sáng hắn cũng không có thời gian để vào WC, mà tư vị nín nhịn đúng là rất khó chịu.
- Khốn nạn, đi mời hacker, điều tra xem là ai đã làm, ta muốn tiêu diệt hắn.
Lúc này Richard cứ như một con trâu đực bị khiêu khích mà tức giận, không, hình tượng heo đực mới thỏa đáng hơn, hắn vung vẩy cánh tay ngắn, không ngừng phun nước miếng tung tóe lên mặt của Bart Kapp.
- Richard, anh nói có phải chuyện này do tiểu tử hôm qua làm không?
Daniel đã phát tiết một trận, từ từ khôi phục tỉnh táo, chuyện xảy ra ở hội đấu giá có chút kỳ quặc, hôm qua thì không có phóng viên đi vào phòng hợp, hơn nữa nếu như là phóng viên làm ra, tuyệt đối sẽ không trực tiếp phát tán video, mà nhất định sẽ tiến hành đưa tin độc nhất vô nhị.
- Hẳn là không phải, tôi nghĩ, có thể là do đối thủ của chúng ta làm ra, anh phải biết, vào mấy tháng trước, ở Hồng Kông cũng có một buổi đấu giá dành riêng cho tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc cũng như vậy, có thể làm bọn chúng làm ra.
Richard nghe thấy Daniel nói thế, tức giận trên mặt biến mất không còn gì, thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng, có thể lăn lộn đến địa vị của bọn họ, không chỉ có mỗi bản lĩnh mắng chửi người là được.
- Khốn nạn, một đám gia hỏa ích kỷ, Richard, hiện tại xem ra, lần đấu giá này không đạt hiệu quả như mong muốn, chúng ta không có thành công, thì quan hệ giữa chúng ta và đám người Châu Á sẽ tốt sao?
Trong miệng Daniel nhổ ra một câu thô tục, sau đó nghĩ tới đối sách, những nhà đấu giá có thể chống lại bọn họ, có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa quan hệ với những gia hỏa đó, tuy không tới mức thủy hỏa bất dung, nhưng cũng có một ít ma sát.
Cho nên Daniel nghe thấy Richard nói, lập tức bài trừ Trang Duệ ra khỏi danh sách hiềm nghi, dù sao người tuổi trẻ kia ngày hôm qua đã rời đi, còn có vẻ tán thưởng với quyết định của mình, chắc có lẽ sẽ không làm ra chuyện này, làm người không thể quá vô sỉ a?
- Tốt rồi, lần này chúng ta tình nguyện kiếm lợi nhuận ít một chút, nhưng cũng không thể để những tên vương bát đản đó chiếm tiện nghi.
Richard vỗ bàn, lập tức phân phó, bảo Bart Kapp đi thông tri Jeferson, bảo hắn đập giá xuống một chút.
Trang Duệ ở Anh quốc xa xôi nên không biết, một tay hắn chế ra sự kiện này, lại làm cho những người Trung Quốc vẫn còn ở Paris được thơm lây, dùng giá cả thấp hơn giá thị trường, mua được không ít đồ vật quý hiếm.
Chuyện này làm cho những người này nếm được một chút ngon ngọt, một ít nhà sưu tập trong nước đều tự phát tổ chức, dùng lực lượng đoàn thể chống đối nhà bán đấu giá, làm cho giá trị của tác phẩm nghệ thuật trong nước tăng lên, nhưng lại không xuất hiện tình huống nhà đấu giá lăng xê giá quá cao.
- Hắt xì! Ai mắng ta thế?
Trang Duệ đang nắm tay Tần Huyên Băng, đi dạo tất cả nhưng gian hàng trong hội chợ triển lãm, liền hắt xì, âm thanh rất lớn, làm cho người chung quanh đều nhìn hắn.
- Honey, anh bị cảm mạo à? Đều là tại anh, vừa rồi ở trong phòng có một chút, còn muốn...
Tần Huyên Băng vốn quan tâm hỏi một câu, nhưng câu tiếp theo lại làm cho Trang Duệ trợn trắng, một bàn tay nhỏ bé véo bên hông Trang Duệ một cái, thời điểm trở về thay quần áo, lại bị tên sắc lang này thượng một phát.
- Không có việc gì, không phải cảm mạo!
Trang Duệ cười toe toét bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Huyên Băng, lại nói nữ nhân véo lên người đều véo lên thịt mềm mà niết, sao lại véo chuẩn như thế chứ?
- Không biết có bị hai tiểu tử kia phát hiện hay không a?
Trang Duệ đúng là có tật giật mình, nhưng Vĩ ca đã làm rất sạch sẽ, Trang Duệ cũng không sợ bọn người Richard tìm ra bí mật, không có bằng chứng, đánh chết mình cũng không thừa nhận.
Sau khi hồ lộng Tần Huyên Băng, hai người liền đi tới một gian triển lãm hàng mỹ nghệ và quà tặng, ở nước ngoài, đồ cổ đều được gọi thống nhất là tác phẩm nghệ thuật, mà quy phạm và đẳng cấp thị trường, còn chặt chẽ hơn quy định về đồ cổ trong nước.
Đây là trong sảnh triển lãm, có một ít châu báu thuộc đồ cổ, nhưng còn có các bức tranh, đương nhiên, đó đều là một ít tác phẩm của những họa sĩ mới nổi.
Còn có các bức tượng bằng đồng loang lổ dấu vết gỉ sét, những cái này làm cho Trang Duệ rất hào hứng, nhưng khi đi tới lồng kính thủy tinh xem xét, tìm hiểu linh khí một chút, lập tức thất vọng, những vật này, đều là đồ giả cổ.
Trang Duệ đã sớm nghe nói qua, tại Hà Nam, có một thôn chuyên chế tác đồ đồng mỹ nghệ, công nghệ thập phần cao siêu, hơn nữa thủ pháp cực kỳ cao minh, cơ hồ có thể lộng giả thành chân (biến giả thành thật).
Có rất nhiều thương nhân cổ vật không có đạo đức, thường xuyên đi vào trong đó mua đồ đồng, nhưng dù cho người ở nơi này làm ra vật phẩm dựa theo yêu cầu của người thuê, nhưng mỗi khi bán ra một vật, đều lưu lại một tờ giấy ghi rõ ngọn nguồn, trên đó viết, đây chính là đồ mỹ nghệ hiện đại.
Bởi như vậy, cho dù những thương nhân đồ cổ kia có cầm những vật này đi hãm hại lừa gạt, người trong thôn cũng không chịu trách nhiệm, cho dù có người cầm đồ giả tới tận cửa thôn, bọn họ xuất ảnh chụp và tờ giấy, thì người mua phải đồ giả cũng á khẩu không làm gì được.
Mà thôn này chế tác ra đồ đồng, còn có một đặc điểm, đó là tuyệt đại đa số những món này đều xuất ngoại, chiếm hơn phân nửa số lượng của thôn.
Mà từ công nghệ chế tác của những món đồ đồng này, Trang Duệ đã có kết luận, những vật này nhất định là từ Trung Quốc mang ra, hơn nữa tám chín phần mười, chính là từ thôn Hà Nam kia chế tác.
Mấy nhân viên tiêu thụ đang đứng cạnh những thương nhân và du khách, ra sức giảng giải về giá trị của những vật này.
- Huyên Băng, đi thôi, không có gì đáng xem cả.
Những này vật trong mắt Trang Duệ, không hề có lực hấp dẫn, đi dạo một vòng không có phát hiện những thứ mình động tâm, Trang Duệ lắc đầu dẫn theo Tần Huyên Băng, đi ra khỏi hội chợ triển lãm.
- A! Thân ái, tôi tìm ngài cả buổi!
Vừa mới đi ra khỏi sảnh triển lãm, Trang Duệ nhìn về phía bên phải của mình, có người đang lớn tiếng gọi mình, xoay mặt nhìn lại, liên cười lên, hắn đang nhàm chán với những thứ ở đây, còn không bằng đi với nhà sưu tập này.
- Eze Kenner tiên sinh, thật cao hứng là gặp được ngài ở đây, như thế nào, ngài cũng cảm thấy hứng thú với châu báu sao? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trang Duệ và Eze Kenner ước định thời gian là vào ngày mai, nhưng vì ngày mai Hoàng Phủ Vân phải trở về New York xử lý công việc, không thể tham gia lần giao dịch ở Luân Đôn được.
Nhưng những vật phẩm mà Trang Duệ và Eze Kenner cần phải có sự có mặt của luật sư và công chứng viên, để sau khi mang những vật này về nước, Trang Duệ có thể nói rõ lai lịch của những vật này.
- Trang tiên sinh, so với những thứ châu báu ở đây, tôi cảm thấy thấy những bức phác họa của Picasso trong tay ngài, càng cảm thấy hứng thú hơn.
Eze Kenner vừa rồi ở lễ khai mạc đã nhìn thấy Trang Duệ, vẫn tìm kiếm hắn ở hội trường, nhưng khi đi dạo vài vòng ở hội trường, cũng không gặp được bóng dáng của Trang Duệ, nhưng Eze Kenner nào biết được, vừa rồi Trang Duệ mang Tần Huyên Băng vào phòng ò í e này nọ.
- Trong sảnh triển lãm này, tôi có một gian triển lãm trưng bày hàng mỹ nghệ của công ty, Trang tiên sinh nhìn xem có vật gì ưa thích, tôi sẽ bảo bọn họ thu lại, xem như là tâm ý của tôi cho ngài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.