Chương trước
Chương sau
- Nãi nãi, nhà bảo tàng của ta?
Trang Duệ đi ra khỏi văn phòng, hắn không nói nhưng trong lòng thầm mắng, nhà bảo tàng của hắn hiện giờ vẫn đang nằm trong trí tưởng tượng.
Nhưng nếu bảo tàng mỹ thuật Murs đồng ý cho lần trao đổi này, cho dù Trang Duệ không có nhà bảo tàng, thì vẫn phải tiến hành, cứ tìm đại một nhà bảo tàng trong nước đứng ra ký tên thay, chắc chắn người trong nước sẽ nguyện ý nhìn quốc bảo trở về trong nước a.
Sau khi Trang Duệ từ bảo tàng mỹ thuật Murs trở về, đột nhiên vỗ ót một cái, quay người trở lại.
Hoàng Phủ Vân kéo Trang Duệ lại hỏi:
- Như thế nào? Chuyện gì vội vả như vậy, người khác nợ chú tiền à.
- Không phải việc này, buổi sáng bọn họ nhìn trúng tác phẩm của Picasso, nhưng vừa rồi chúng ta chỉ nhìn danh sách của họ thôi nha, những thứ mà cung Louvre chuyển giao cho bọn họ, em không nhìn thấy một món nào a.
Trang Duệ không cần nhìn bảo vật trưng bày, bởi vì trước kia hắn đã xem qua, đều là bút tích thật không thể nghi ngờ, nhưng đối mặt với mười tám vật kia, trong lòng của hắn cố kỵ, vạn nhất đối phương đáp ứng điều kiện của mình, lấy ra một ít đồ dỏm thì sao?
- Hắc, chú cứ lo lắng hão, bọn họ đáp ứng trao đổi, đến lúc đó khẳng định sẽ tiến hành một bước đánh giá vật phẩm xem nó là thật hay giả, chú gấp cái gì?
Trên đầu của Hoàng Phủ Vân đầy hắc tuyến nhìn Trang Duệ, nhà bảo tàng trao tặng vật phẩm với nhau, cần làm nhiều thủ tục rườm rà, không giống như tư nhân, song phương có thể tiến hành giao dịch.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Trang Duệ cười hắc hắc. Hắn biết rõ mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ngượng ngùng gượng cười hai tiếng, Trang Duệ nói với Hoàng Phủ Vân:
- Hoàng Phủ ca, lần này không thể giúp anh tìm được đao kiếm cổ, khi trở về trong nước, em sẽ đi đào một thanh cho anh.
Trang Duệ cảm thấy không có ý tứ, từ khi đến Paris, đều để cho Hoàng phủ Vân bận rộn, bản thân mình chiếm không ít tiện nghi, nhưng người khác đều làm việc a.
Hoàng Phủ Vân khoát khoát tay, nói ra:
- Thôi đi, huynh đệ chúng ta hợp ý, đừng nói những lời vô dụng này, lại nói chú phải chuẩn bị mở bảo tàng, đem đao kiếm cổ của anh sưu tập được ra trưng bày nha.
Hoàng Phủ Vân sớm đã có tâm tư đem đao kiếm cổ của mình ra trưng bày, hơn nữa cũng là nơi chứa đồ cho hắn, vấn đề này không lớn, nhưng tài chính thì bất lực, cho nên vẫn dây dưa tới giờ, hiện tại có Trang Duệ là đại tài chủ, lòng của hắn đã lung lay.
- Được rồi, chúng ta cứ như vậy đi, khi trở về thì nghe ngóng một chút, nhìn xem muốn mở bảo tàng cần những gì.
Trang Duệ gật đầu đồng ý, hắn tính toán thì hầm chứa đồ của hắn cũng có không ít đồ, nhưng không thể cứ để trong đó, nếu cứ để những món quốc bảo này nằm trong hầm không thấy ánh mặt trời, dứt khoát mượn cơ hội này, mở một bảo tàng để triển lãm chúng.
- Cụ thể anh không rõ ràng, nhưng mở bảo tàng phải yêu cầu một số lượng cổ vật nhất định, chú chỉ cần nghe ngóng một chút mới được, anh so với chú, cần phải đi hội đấu giá nhìn một chút, xem có thể cầm được đao kiếm cổ hay không.
Nhìn thấy Trang Duệ sẽ làm chuyện này, Hoàng Phủ Vân mở miệng cáo từ, bởi vì hắn thấy Trang Duệ làm thịt những tên người nước ngoài này, cho nên phải tìm cho được thứ mình ngưỡng mộ, trong lòng Hoàng Phủ Vân ngứa ngáy, cho nên muốn đi đến hội đấu giá xem xét.
- Đi, Hoàng Phủ Vân, em về khách sạn trước, hỏi những chuyện cần làm khi mở bảo tàng, đến mai chúng ta sẽ đi hội đấu giá xem xét.
Lần này Paris tiến hành buổi đấu giá hội dành riêng cho cổ vật Trung Quốc, cho nên tiến hành trong vài ngày, Trang Duệ đã nhìn mục lục đấu giá, hôm nay không có thứ gì tốt, cho nên không muốn đi, dứt khoát đi xử lý chuyện mở bảo tàng.
Trang Duệ tiến vào phòng trong khách sạn, Bạch sư đã nhảy lên người hắn, ngã xuống thảm, đè Trang Duệ xuống vui đùa một phen, một hồi mới đứng dậy.
Bành Phi ngồi trên ghế chọc ghẹo:
- Trang Duệ, anh dẫn Bạch sư đi ra ngoài đi, Bạch sư cứ ở đây đã rất khó chịu a.
- Ta thấy tiểu tử ngươi mới khó chịu nha.
Trang Duệ cười mắng một câu.
Nhưng Trang Duệ nói đúng, Bành Phi đang buồn bực một bụng, lần này theo Trang Duệ đi Paris, vốn chuẩn bị đi ra ngoài mua xa xỉ phẩm cho cô dâu, ai biết phải lưu lại với Bạch sư, chỉ sợ hắn phải làm nhiệm vụ bảo vệ đống tranh này cho đến lúc trở về, làm Bành Phi rất phiền muộn.
Trang Duệ khoát khoát tay, nói:
- Đi đi, dẫn con cún này đi luôn, ngươi tìm bọn Hạ Song đi dạo phố cùng, cơm tối các ngươi tự giải quyết ở bên ngoài.
- Ai, Trang ca, em chỉ nói giỡn, mấy món đồ chơi trên trăm triệu này, đi ra ngoài em sẽ lo lắng nha.
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng Bành Phi làm việc rất đáng tin cậy, đã có hai nhóm người tới xem tác phẩm của Picasso, vạn nhất có người muốn làm việc mờ ám, phái người tới trộn hoặc cướp, Trang Duệ không có mình sẽ khó mà làm được gì.
- Ân, như vậy cũng tốt, khi trở về nhớ mang cho Trương Tình một ít nước hoa gì đó, thời điểm các ngươi kết hôn, thì tự mình tới Paris chơi a.
Bành Phi đang chuẩn bị kết hôn với Trương Tình, Trang Duệ đã chuẩn bị tốt, khi Âu Dương Quân xây cư xá mới sẽ lưu cho bọn họ một phòng nhỏ, Tiền Long sau này cũng thế, người khác đi theo mình kiếm cơm, phải báo đáp lòng trung thành của họ mới được.
Sau khi trò chuyện với Bành Phi một lúc, Trang Duệ lấy điện thoại di động ra, bấm gọi Âu Dương Quân.
- Tứ ca, là em, tiểu Duệ.
Trang Duệ biết rõ biểu hiện khi Âu Dương Quân nghe điện thoại, đó là khi gọi điện, phải báo tên ra trước.
- Tiểu tử, mỗi lần ngươi gọi điện thì không có chuyện gì tốt, có việc nói mau, anh đang vội.
Âu Dương Quân rất không kiên nhẫn nói trong điện thoại một tiếng, khoan hãy nói, đúng là Âu Dương Quân vội thật, bởi vì vợ đang nằm bệnh viện để siêu âm, hiện đang cầm điện thoại, ánh mắt đang nhìn chăm chú lên màu sắc rỡ trên màn hình.
Mặc dù quốc gia đã có văn bản rõ ràng, không cho phép trước khi sinh con, dùng thủ đoạn siêu âm để nhìn giới tính của đứa trẻ, nhưng đó là trên chính sách, ai mà không có người quen? Đừng nói là Âu Dương Quân, ngay cả một người dân bình thường, chỉ cần khai thông quan hệ, thì sẽ biết rõ con của mình trước khi sinh là con trai hay con gái.
Con mắt nhìn vợ đang nằm trên giường, Âu Dương Quân đang khẩn trương, đột nhiên nghe điện thoại đổ chuông, nhưng đã dọa hắn kêu lên, nếu không phải băn khoăn bác sĩ ở bên cạnh, đoán chừng đã chửi ầm lên rồi.
- Âu Dương tiên sinh, ở đây không được phép nghe điện thoại.
Âu Dương Quân đang nghe điện thoại của Trang Duệ, nữ bác sĩ bên cạnh nhắc nhở, nhắc nhở hắn một câu, tuy phụ nữ có thai là đại minh tinh, lại được viện trưởng nhờ vả, nhưng cũng phải tuân theo quy định của bệnh viện a.
- Được rồi, cúp đây.
Âu Dương Quân từ lúc nào dễ nói chuyện như vậy? Sau khi nghe bác sĩ nói thế, liền nói vào điện thoại:
- Không có việc gì đừng đến phiền ta, ta đang ở cùng với chị dâu...
Sau khi nghe điện thoai "Tít tít", Trang Duệ há hốc mồm, giữa ban ngày, mà Tử Tình đang có mang, Âu Dương Quân không thể vội vả như vậy chứ? Không sợ làm đứa trẻ bị thương sao?
- Cái gì? Con trai?
Sau khi Âu Dương Quân nghe bác sĩ nói thế, thiếu chút nữa hắn vui quá mà nhảy lên, hắn đã bước vào tuổi trung niên, đều được bốn mươi, lúc này mới có con nối dõi, nhất thời cao hứng không biết nói cái gì.
- Này? Ngươi là ai? Ta gọi lộn số, ta biết ngươi sao? Nha... Là Ngũ nhi a, anh cho chú biết, anh đây đã có một tiểu tử mập mạp rồi a, ha ha ha...
Âu Dương Quân kích động tới tột đỉnh, sau khi có kết quả siêu âm, liền lấy điện thoại ra, bất kể là ai, tiện tay là gọi, hắn muốn đem tin tức tốt này chia sẻ với người khác.
- Nhanh đi nào, thêm nữa... Nội dung rất đặc sắc nha.
Từ đại minh tinh nhìn thấy bộ dạng vội vàng của Âu Dương Quân, thời điểm nàng biết rõ tin tức thai nhi, thì nàng biết rõ ngày mai trang nhất của các báo sẽ đăng tin này.
- Hắc, Tứ ca, chúc mừng a, em phải chuẩn bị lễ vật cho cháu nhỏ a.
Trang Duệ nghe xong việc này, không khỏi cười, hắn chúc mừng Âu Dương Quân.
Nếu đổi là mình thì cũng nhảy loạn lên như hắn.
- Sớm quá nhỉ, còn sáu bảy tháng nữa mới sinh mà.
Lúc này Âu Dương Quân mới tính táo lại, mở cửa xe ra và tiến vào. Ngồi vào vị trí lái, nói tiếp:
- Tiểu tử, vừa rồi tìm anh có chuyện gì?
- Là có chút việc, Tứ ca, em muốn hỏi, mở bảo tàng ở Bắc Kinh cần làm những gì, cần thủ tục thế nào?
Âu Dương Quân đang vui mừng, Trang Duệ cũng không có ý định hỏi chuyện này, nhưng khi đối phương nói ra, hắn cũng trả lời.
Âu Dương Quân sững sờ một chút, sau đó tức giận nói ra: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Anh đây không phải là Vạn Sự Thông, làm sao mà biết rõ chứ? Tiểu tử ngươi đã đào ra thứ gì hiếm lạ cổ quái rồi à?
- Hắc hắc, Tứ ca, em không ở Bắc Kinh, mà ngài là lão đại nha, không tìm ngài thì tìm ai?
Trang Duệ nghe vậy liền cười, đúng là trong khoảng thời gian này nhờ vả Âu Dương Quân hơi nhiều.
Việc lớn việc nhỏ đều tìm đến hắn.
- Đi, tâm tình của anh đây đang tốt, việc ngươi hỏi cứ tìm tiểu Vệ đi.
Âu Dương Quân khỏi động xe, thuận tay tắt điện thoại, hắn nói tới tiểu Vệ, chính là Vệ Minh, chính là tổng giám đốc của một công ty bất động sản, là người Âu Dương Quân nói.
Trang Duệ trên danh nghĩa là trợ lý tổng giám đốc, liền điện thoại cho Vệ Minh, đem những lời vừa nói với Âu Dương Quân lặp lại.
Vệ Minh năm nay ba mươi tám tuổi, nhỏ hơn Âu Dương Quân một chút, nhưng có danh tiếng là người quản lý rất tốt, hắn đã xây dựng không ít cao ốc, nhân khí rất rộng, Vệ Minh cũng biết rõ quan hệ giữa Trang Duệ và Âu Dương Quân, cho nên việc Trang Duệ nhờ vả, hắn không dám lãnh đạm.
Tuy Vệ Minh cũng không biết mở bảo tàng tư nhân cần những điều kiện gì, nhưng những chuyện này, không làm khó được hắn, sau khi nghe ngóng sơ qua, liền nói lại cho Trang Duệ biết.
- Người này làm việc đúng là nhanh a!
Trang Duệ xem xét những văn kiện mà hắn truyền tới, không khỏi cười, bạn thân làm việc rất quy củ, chắc không có người nào không có mắt chọc đến mình nha.
Ban đầu Trang Duệ còn không biết, nhưng muốn được bộ văn hóa phê duyệt, cho dù Âu Dương Chấn Vũ không chịu hỗ trợ, thì chẳng phải còn Âu Dương Quân sao?
Thời điểm Trang Duệ và Âu Dương Quân uống rượu, cũng không phải nghe tên này nói khoác là có thể mượn tên lão đầu tử của hắn làm việc hay sao.
Nói đi cũng phải nói lại, Trang Duệ đang phát huy giá trị văn hóa của dân tộc, nghênh đón quốc bảo trở về, cho nên chính phủ cho phép cũng là việc đương nhiên.
Hắc, nếu ngài không phục, ngài có bản lĩnh ra viện bảo tàng nước ngoài mang một đống cổ vật về sao? Nếu không phải trong tay Trang Duệ có tác phẩm của Picasso, chỉ sợ ngài đến cửa lớn của giám đốc viện bảo tàng còn không vào được.
Tần Huyên Băng nhìn hành động sau khi Trang Duệ trở về, không giống như đang nói đùa, đi đến bên cạnh Trang Duệ, hỏi:
- Trang Duệ, anh thật sự muốn mở nhà bảo tàng tư nhân sao?
- Đương nhiên, tư liệu anh đã tìm xong, ai, Bạch sư, lại đây.
Trang Duệ đang dương dương tự đắc truyền thần vào bản fax, đã bị Bạch sư hiểu lầm, một cúi đầu ngậm tấm fax của Trang Duệ, sau đó ném vào thùng rác, làm cho Tần Huyên Băng và Bành Phi cười ha hả, cười sự thông minh của Bạch sư.
- Ô... Ô ô...
Bạch sư rất ủy khuất đi về phía Trang Duệ gầm nhẹ một hai tiếng, nó đang tố cáo là mình đang làm nghĩa vụ lao động lại bị cười, lần sau nó sẽ không thèm làm nữa.
- Tốt rồi, đi tìm Bành Phi ca ca của ngươi chơi đi.
Trang Duệ rất ác tâm đuổi Bạch sư đi về phía Bành Phi, cầm lấy tấm fax trở lại.
Tư liệu mà Vệ Minh truyền fax tới có hai phần, một phần là Biện Pháp Quản Lý Nhà Bảo Tàng của bộ văn hóa, đây là quy định trong việc thành lập nhà bảo tàng, một phầm còn lại, chính là Điều Lệ Thành lập Nhà Bảo Tàng Ở Bắc Kinh, cũng là quy định.
Hai phần đều được áp dụng, bởi vì nếu Trang Duệ không tìm được nơi thành lập bảo tàng ở Bắc Kinh, cũng không ngoài khả năng sẽ thành lập bảo tàng ở Bành Thành hoặc ở ngoại ô Bắc Kinh.
Sau khi nhìn thấy những quy định này, Trang Duệ mới biết Hoàng Phủ Vân nói không sai, thành lập nhà bảo tàng tư nhân, kỳ thật cũng không phức tạp, Biện Pháp Quản Lý Nhà Bảo Tàng của bộ văn hóa đã quy định rõ, cho nên chỉ cần thỏa mãn những yêu cầu trong đó, là có thể trình lên để phê duyệt thành lập nhà bảo tàng.
Đầu tiên là phải có địa chỉ cố định rõ ràng, bài trí chuyên dụng dành cho việc triển lãm, hoàn cảnh triển lãm phải mở ra cho công chúng xem, còn phần có hợp cách hay không, sẽ có nhân viên kiểm tra của bộ văn hóa xem xét việc này, sau đó có quyết định phê duyệt hay không.
Thứ hai là phải có đủ tài chính cần thiết, cũng bảo đảm kinh phí khi vận hành nhà bảo tàng, điểm này rất trọng yếu, bằng không thì, vạn nhất khi phê duyệt xong, bạn thân của mình làm sinh ý thua lỗ hoặc tài chính quay vòng không đủ, không tới một hai tháng liền đóng cửa không kinh doanh nữa, hẳng phải hai người tốn của a.
Thứ ba là phải có quy định rõ ràng, số lượng đồ triển lãm cũng phải xếp thành hệ thống, và phải có tư liệu nghiên cứu kèm theo, khai trương nhà bảo tàng, ngài không chỉ cho du khách mình biết là đang xem vật gì sao?
Đừng nói là nhà bảo tàng chỉ triển lãm đồ cổ, mà còn phải trình bày xuất xứ và tư liệu về cổ vật, bằng không thì người khác bỏ tiền mua vé vào cửa làm gì, chẳng phải là ngài đang lừa gạt người khác sao? Chắc chắn sẽ bị người ta tố cáo, ngày đóng cửa không còn xa.
Thứ tư là phải có tôn chỉ xử lý chuyên nghiệp, phải có nhân viện kỹ thuật và nhân viên quản lý, điểm này là yêu cầu người mở bảo tàng phải quản lý một cách chính quy, nếu không không thể trở thành một bảo tàng tốt, lúc đó sẽ biến thành một cái khách sạn, sẽ làm xấu hình tượng của bảo tàng.
Thứ năm là phải tuân thủ quy tắc nơi công cộng, tất cả quy định phải phù hợp với quy định của quốc gia.
Phải bảo đảm an toàn trong việc phóng cháy chữa cháy, điểm này không cần giải thích thêm.
Thứ sáu là trên vấn đề pháp luật, cũng là một việc trọng yếu, đó là nhà bảo tàng phải độc lập gánh chịu trách nhiệm dân sự, vạn nhất đồ triển lãm và lưu trữ có vấn đề, sẽ bị ngành có liên quan truy cứu trách nhiệm.
Một điểm khác cần bổ sung, nhà bảo tàng không phải là của nhà nước, bên trong tên gọi của nó không được dùng từ: Trung Quốc, Trung Hoa, Quốc Gia và các tên gọi viết tắt Trung Quốc.
Nhưng mà chuyện gì cũng có đặc thù, nếu như ngài cất giữ các cổ vật tinh phẩm, có thể đại biểu cho truyền thống văn hóa của Trung Quốc, nếu bảo tàng không có hai chữ "Trung Quốc", vậy ngài có thể xin, sẽ có một văn phòng ủy viên, cộng thêm những cổ vật đó để các nhà chuyên môn xem xét quyết định.
Nhưng dưới tình huống bình thường, nhà bảo tàng tư nhân rất khó được phê duyệt, giống như Bạch tiên sinh vào năm 2000, trước sau đều mở nhà bảo tàng tại nhà, có tên là: Bắc Kinh Mục Minh Đường Cổ Từ Tiêu Bản Bác Vật Quán.
Mà nhà bảo tàng tư nhân đầu tiên cũng không phải do Bạch tiên sinh mở, mà vào ngày 18 tháng 1 năm 1997 đã có nhà bảo tàng tư nhân, trong tên cũng không có "Trung Quốc", mà gọi là Hiện Phục Cổ Cổ Điển Nghệ Thuật Bác Vật Quán, tuy địa chỉ của nó hiện giờ đã thay đổi, nhưng cũng đã mở mấy phân nhanh ở Hạ Môn và Hàng Châu, cũng đều có tên gọi như vậy.
Tại sao hai vị này lại không thể dùng "Trung Quốc" để đặt tên cho bảo tàng? Chuyện gì cũng không phải tuyệt đối, phủ lên hai chữ "Trung Quốc", có bao nhiêu mặt mũi? Vấn đề là khâu phê duyệt.
Trang Duệ tiếp tục nhìn xuống dưới, đó là đại cương, quy định của bộ văn hóa và thành phố Bắc Kinh tương tự nhau, nhưng chi tiết của quy tắc cũng cần phải đưa ra tài liệu chứng minh, nhưng thành phố Bắc Kinh lại có rất nhiều thay đổi nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.