Chương trước
Chương sau
Những thứ này giai cấp giàu có ở Trung Quốc thích sưu tầm cổ vật rất thiếu thốn. Có một ít lão bản chuyên môi giới ở Sơn Tây và nhóm các nhà buôn ở Bắc Kinh, thậm chí là có rất nhiều người trong nước cũng bày quầy bán cổ vật bị làm giả.
Từ góc độ gây dựng sự nghiệp mà nói, bọn họ rất đáng để khen ngợi. Nhưng khi tiến vào lĩnh vực này, chỉ làm cho nước bị đục thêm mà thôi. Nguồn tại http://Truyện FULL
Những người xem nghệ thuật là một ngành đầu tư và một người sưu tầm vì yêu thích, làm sao mà giống nhau được.
Lại nói tới cổ vật từ thời Nguyên Minh Thanh vào thời điểm hiện tại có giá rất cao, đặc biệt là thời nhà Nguyên, lại nói cổ vật lưu truyền tới nay chỉ có ba trăm vật, đặc biệt rất hiếm và quý, giá tiền cũng cao hơn một chút.
Nhưng trước cái thuyết pháp nói cổ vật của thời nhà Nguyên chỉ lưu truyền có ba trăm vật, có người nào kiểm chứng chưa? Bọn họ lấy cái gì để căn cứ để đưa ra kết luận này? Dựa theo Mạnh giáo thụ phân tích: thật ra đây chỉ là cách của người phương Tây, họ đưa ra thuyết pháp này để làm cho các công ty đấu giá của Trung Quốc bị rối mù và nghe theo.
Mà Mạnh giáo thụ lại cho biết, số lượng cổ vật thời Nguyên Minh Thanh được các đại thương gia trong nước lưu giữ, cũng ngoài ba ngàn, dĩ nhiên, có thể bên trong đó đồ dỏm, nhưng cũng không thể phủ nhận được, nước ngoài nói chỉ còn lại không quá ba trăm vật, quả thật có chuẩn xác như vậy không?
Mà vào đầu niên đại 90, các buổi đấu giá quốc tế ra thông báo truyền thông sẽ đấu giá mười mấy món Càn Long Ngự Tỳ. Mà Mạnh giáo thụ lại căn cứ vào sách vở và các nguồn khác để chứng thực, Càn Long Ngự Tỳ không cao hơn mười món, chẳng lẽ Càn Long lão nhi chế tạo dưới mặt đất.
- Nhưng mà, những chuyện này chúng ta không quản được, chờ cơ hội sau này đoạt lại chúng từ bọn Mỹ, Anh là được...
Nhớ tới những chuyện này, trong lòng Trang Duệ rất vô vị, nước ngoài đem những thứ này ra đấu giá chính là lợi dụng lòng yêu nước của người Trung Quốc, không ngừng xuất hiện những thức gọi là quốc bảo, sau đó để cho người có tiền trong nước mua về, từ lợi ích buôn bán thì không có gì đáng trách, nhưng đã làm tổn thương tình cảm của người trong nước.
- Được rồi, buổi đấu giá ngày mốt ta cho chú đi, muốn đi xem một chút thì không có gì, chỉ cần không ra tay là được, hai ngày nay ta liên hệ với người mua trong nước một chút, hy vọng có thể thuyết phục được họ...

Hoàng Phủ Vân cũng rất bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng thành công, hắn muốn được nhìn thấy hai thanh đao võ sĩ, mà chúng chính là phách phẩm dành riêng sau buổi đấu giá.
Giám định sư của buổi bán đấu giá kết luận, thanh đao võ sĩ này có từ thế kỷ mười lăm ở Nhất Bản, hai cây đặt chung một chỗ, giá khởi điểm chính là mười vạn Dollar, Hoàng Phủ Vân muốn đục khoét một khoảng tiền từ người mua trong nước, coi như là một khoản kiếm thêm. Đao kiếm trên thị trường quốc tế hiện giờ, trên căn bản đến từ Âu Mĩ và Nhật Bản, mà những thứ do "Made in China" chỉ có từ thời Tôn Tử, Hoàng Phủ Vân luôn yêu thích trong lòng.
Hiện giờ trên thị trường đấu giá đầu dẫy đồ dỏm, cho dù người ta mua xong mang đi giám định, thì Hoàng Phủ Vân cũng mặc kệ mọi chuyện, dù sao nhà bán đấu giá đã giám định qua, dù sao cũng là người mua bị xui xẻo.
- Trang Duệ, đừng nóng giận, chuyện này không mắc mớ gì tới anh, sau này có tiền, chúng ta sẽ mua lại những thứ này.
Tần Huyên Băng nhìn thấy Hoàng Phủ Vân đi ra, Trang Duệ vẫn có chút rầu rĩ không vui, không khỏi ôm Trang Duệ, lên tiếng an ủi một phen.
- Không phải tức giận, chẳng qua trong lòng có hơi sợ, nhưng mà, không nói những chuyện này, bọn người Bành Phi sẽ đến nhanh thôi, buổi tối chúng ta cùng ăn cơm, ngày mai đi chơi, anh chỉ cần làm tốt công việc hướng đạo là được.
Trang Duệ lắc đầu, xua tan cũng ý nghĩ mất hứng ra khỏi đầu, lần đầu tiên theo Tần Huyên Băng ra nước ngoài, phải đi chơi thật tốt, không cần vì chuyện bị phá sản một trăm năm trước hay một lão đàn bà nhìn trúng, ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Tiếng nói của Trang Duệ vừa dứt, ở phía ngoài đã có tiếng gõ cửa, Trang Duệ mở cửa nhìn ra, chính là mấy người Bành Phi, Trang Duệ khoát khoát tay, nói:
- Đi thôi, hôm nay tâm tình lão tử không tốt, đi ăn một bữa thật ngon nào!
Từ trước tới giờ chỉ có người tâm tình tốt mới mời khách, thói quen của Trang Duệ có chút cổ quái, làm cho mấy người ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau.
- Lo lắng làm gì? Đi thôi, sáng ngày mốt các chú cứ tùy ý hoạt động, ngày kia đi Luân Đôn.
Trang Duệ trấn an Bạch sư một chút, đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, sau đó treo bản xin không quấy rầy, đi ra ngoài dùng cơm, nếu không nhỡ lúc hắn không có ở đây, người dọn phong vào phòng dọn dẹp rồi nhìn thấy Bạch sư thì ngày mai trên báo chí Paris sẽ đăng tin trong khách sạn năm sao có sư tử xuất hiện.
Bữa tiệc lớn trong lời của Trang Duệ chính là một quán ăn, nhưng không tiện nghi chút nào, món ăn khai vị chính là cá nheo hun khói, sinh hào và bánh bao, gọi rất nhiều món súp, sau đó là cá, quả đông lạnh, thiêu nướng, salad và món ngọt.
Kể cả món ốc sên hoàng kim của Nga Trang Duệ cũng ăn rồi, nhưng trong cảm giác lại không ngon bằng món thịt dê xiên nướng trên đường cái do Vương phụ giảng mời. Nhưng những thứ này lại đắt tiền, ăn xong tính tiền, tiêu hết của Trang Duệ một ngàn sáu trămro, Trang Duệ dứt khoát chà thẻ hai ngànro, sau đó bảo người gói những thứ còn thừa lại, mang về cho Bạch sư tử ăn.
Ngày thứ hai khí trời Paris trong lành, sáng sớm Trang Duệ và Tần Huyên Băng đã rời khách sạn, đi đến tháp Eiffel, nó được xây dựng vào năm 1889, mà theo Eiffel nằm tọa lạc trên quảng trường Champ de Mars, chính là một kiệt tác của giới kiến trúc sư, cũng là một nơi quan trọng nhất phải đi tham quan khi tới Paris. Đứng ở bên dưới tháp Eiffel, ngầng đầu nhìn lên tháp Eiffel cao lớn, mọi người có cảm giác như mình thật nhỏ bé, trước kia Trang Duệ từng từ cửa sổ một mô hình thu nhỏ của tháp Eiffeel ở Thâm Quyến nhìn xuống, lúc đó thì không có cảm giác gì, nhưng vào lúc này, đối mặt với kiến trúc thật sự, Trang Duệ cũng chỉ có thể cảm thán trí tuệ loài người thật là phong phú. Mà quảng trường Champ de Mars phía trước tháp Eiffel, có nhiều thảm cỏ xanh và suối phun, các đôi trai gái trên khắp thế giới, đang ở chỗ này tận tình chơi đùa, Tần Huyên Băng đã bỏ bớt nét lạnh lùng ở bên ngoài, không ngừng lôi kéo Trang Duệ giống như một đôi tình nhân, làm cho Trang Duệ rung đùi đắc ý. Tần Huyên Băng vô cùng quen thuộc cảnh vật ở Paris, sau khi từ quảng trường Champ de Mars trở về, dẫn Trang Duệ đi tới Thánh Mẫu Viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.