Chương trước
Chương sau
Hôm nay Miêu Phỉ Phỉ không mặc đồng phục cảnh sát, nàng mặc một bộ áo đỏ thẫm, dưới là một chiếc quần bó sát, phối hợp với một chiếc ủng da, một mái tóc dài mượt, gương mặt xinh đẹp tươi tắn, không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác tươi mát.
Miêu Phỉ Phỉ tuy có hơi thấp hơn Tần Huyên Băng, nhưng bây giờ đứng trước mặt thì dù là tướng mạo hay khí chất cũng không thể kém Tần Huyên Băng, có thể nói hai cô gái đều có ưu điểm.
Tần Huyên Băng nhìn qua thì cao quý hào phóng, đặc biệt là sau khi có quan hệ với Trang Duệ thì càng bùng phát hương vị trưởng thành quyến rũ. Miêu Phỉ Phỉ thì tươi mát thoát tục giống như một đóa sen sau mưa, hai người đứng cùng một chỗ thì thật sự là mai lan trúc cúc ai cũng có nét riêng, hơn nữa đều mặc áo đỏ, nhìn qua rất giống như một cô dâu mới.
Lúc này đám lang sói sau lưng Trang Duệ thì đã sớm bị hoa mắt, có câu vợ bạn không thể động vào, nhưng Miêu Phỉ Phỉ thì khác, thế là ánh mắt nhìn chăm chăm không chút đố kỵ.
- Trang Duệ, vị tiểu thư này là?
Trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm, sau khi Trang Duệ gọi tên Miêu Phỉ Phỉ thì Tần Huyên Băng cảm thấy có chút không ổn, vừa rồi có vài cô gái xuất hiện, chưa từng thấy Trang Duệ có biểu hiện như lúc này.
- Tôi là Miêu Phỉ Phỉ, là bạn tốt của Trang Duệ, Tần tiểu thư, rất hân hạnh được làm quen với cô, trước kia tôi thường xuyên nghe Trang Duệ nhắc đến tên cô...
Trang Duệ còn chưa kịp trả lời thì Miêu Phỉ Phỉ đã lên tiếng đón đầu, sau đó lại vươn tay phải với Tần Huyên Băng, nhưng lúc nói chuyện thì chữ "bạn tốt" được nhấn mạnh, ngay cả Đại Hùng và Hầu Tử vừa mới đi đến cũng nghe thấy rõ ràng.
"Cô này, bạn bè là thật không giả nhưng cũng đừng nói loạn vậy chứ, khoảng thời gian qua tôi đây luôn trốn tránh cô, nào có thường xuyên nhắc đến Tần Huyên Băng trước mặt cô?"
Trang Duệ lúc này thật sự khóc không ra nước mắt, huynh đệ mình rõ ràng là oan uổng. Hắn lén nhìn sang Tần Huyên Băng, phát hiện nàng cũng không chấn động vì lời nói của Miêu Phỉ Phỉ, vẻ mặt không chút thay đổi.
- Huyên Băng, anh giới thiệu cho em, vị này là...
- Không cần, chồng, trước đó không phải cô ấy đã giới thiệu rồi sao? Vị này có phải là cảnh sát Miêu không?
Trang Duệ vừa định giải thích cho Tần Huyên Băng, đúng lúc Tần Huyên Băng lên tiếng cắt ngang, mà nàng cũng vươn tay bắt chặt tay với Miêu Phỉ Phỉ. Tuy bầu không khí nhìn qua có vẻ rất hài hòa nhưng Trang Duệ luôn cảm thấy có gì đó không tốt.
Hơn nữa hình như trước đó Tần Huyên Băng chưa từng gọi mình là chồng thì phải? Trang Duệ nghe vào tai mà cảm thấy tiếng gọi đó cũng không quá thân thiết, giống như là nghiến răng nghiến lợi mà phát ra vậy.
- Em Phỉ Phỉ quả nhiên rất xinh đẹp, thế nào, sao không đi đến với bạn trai?
Tần Huyên Băng hỏi một vấn đề không mấy có trọng lượng nhưng lại làm cho vẻ mặt Miêu Phỉ Phỉ biến đổi, nhưng sau đó nàng lại nở nụ cười nói:
- Không dám, chị Tần mới xinh đẹp, không phải như vậy sao có thể buộc chặt Trang Duệ lại? Vì Trang Duệ là một người rất được các cô gái yêu mến...
- Cảnh sát Miêu, cũng không thể nói lung tung như vậy...
Trang Duệ thật sự không nhịn được, mình từ nhỏ đến lớn còn chưa được cô nào yêu, trước đó học đại học vừa mới yêu thì người yêu đã xuất ngoại, căn bản còn chưa được hôn môi, chính mình rõ ràng là oan như Thị Mầu.
- Tất nhiên rồi, nếu Trang Duệ nhà tôi không có sức quyến rũ, tôi cũng sẽ không yêu anh ấy.
Tần Huyên Băng không phản ứng với Trang Duệ nhưng không ngữ lại càng thêm sắc, điều này làm cho Trang Duệ cảm thấy khổ sở, hôm nay là ngày đại hỷ của mình, cảnh sát Miêu cũng đừng quấy rối như vậy chứ?
- Được rồi, chúc hai người đính hôn vui vẻ hạnh phúc, nhưng đính hôn cũng không phải là kết hôn, Tần tiểu thư, cô phải nắm chắc lấy anh Trang Duệ, đàn ông là vậy, có đôi khi, chậc chậc...
Miêu Phỉ Phỉ cảm thấy công lực đấu võ mồm của mình vẫn thua kém Tần Huyên Băng, hơn nữa tác chiến trên sân nhà người ta thì mình cũng không chiếm được ưu thế. Vì vậy mà nàng nói dứt lời thì cười bắt chuyện với Tần Huyên Băng và Trang Duệ, sau đó nhanh chóng đi vào cửa chính.

Những người sau lưng Trang Duệ, ngoài Nhạc Kinh biết rõ Miêu Phỉ Phỉ là quả ớt nóng thì Lão Tam và Dương Vĩ đều đã có chủ, chỉ còn Lão Tứ là kẻ độc thân, thế nên hắn hấp tấp theo vào.
Nhưng chưa đến một phút sau thì Lão Tứ đã đi cà nhắc trở ra.
- Lão Tứ, sao vậy? Bị đánh rồi à?
Nhạc Kinh tiến lên chào đón với vẻ mặt xấu xa, với những gì hắn hiểu về Miêu Phỉ Phỉ, Lão Tứ nhất định là vừa nhận lấy đả kích về nhục thể.
- Cô...À, không, Miêu tiểu thư không cẩn thận nên giẫm giày cao gót lên chân tôi...
Lão Tứ nói rất thật, khi hắn muốn đến gần Miêu Phỉ Phỉ, đúng lúc cảnh sát Miêu đi chậm lại một bước, vì không cẩn thận mà giẫm lên chân hắn, mà gót giày cũng giẫm thẳng vào chân.
- Ha ha...
Lão Tứ còn chưa nói dứt lời thì Nhạc Kinh đã cười phá lên ha hả, trong vòng quan hệ của đám con cháu nhà quan ở thủ đô thì không ai không biết đến biệt danh cây ớt nóng của Miêu Phỉ Phỉ, rõ ràng là Lão Tứ vừa rồi tự tìm khổ cực cho mình. Buồn cười nhất là hắn tự cho rằng Miêu Phỉ Phỉ vì không cẩn thận mới giẫm lên chân mình.
- Lão Tứ, tôi nói cho cậu chút chuyện vui...
Nhạc Kinh kéo Lão Tứ, hai người đi đến phòng gác cổng, Dương Vĩ cũng liên tục nở nụ cười, hắn đã quen Miêu Phỉ Phỉ từ khi còn ở Trung Hải, tất nhiên biết rõ Miêu Phỉ Phỉ và Trang Duệ có chút quan hệ mập mờ, vì vậy mà nãy giờ nhìn vào với ánh mắt say sưa.
- Huyên Băng, anh và cảnh sát Miêu thật sự không có gì, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi...
Trang Duệ kéo Tần Huyên Băng đi xa đám bạn xấu của mình một chút, sau đó khẽ giải thích với vợ tương lai, tuy vẻ mặt Tần Huyên Băng nãy giờ không biến đổi nhưng xem ra trong lòng có chút bức bối.
- Tất nhiên em tin tưởng anh, được rồi, nhìn bộ dạng nôn nóng của anh kìa, không làm việc gì trái với lương tâm thì cần gì phải sốt ruột như vậy?
Tần Huyên Băng dịu dàng lấy khăn tay từ trong túi áo ra giúp Trang Duệ lau mồ hôi trên trán, nhưng nàng nói như vậy càng làm hắn đổ nhiều mồ hôi hơn, trước đó còn nói tin nhưng lời tiếp theo nghe vào tai lại thấy không có gì quá tốt.
- Này, em muốn anh phải làm gì mới tin?
Trang Duệ càng sốt ruột, vừa rồi Miêu Phỉ Phỉ rõ ràng là không nể mặt hắn, bây giờ đến lúc thái độ của Tần Huyên Băng có chút kỳ quái, điều này làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
"Hừ, Miêu đại tiểu thư sẽ không trình diễn tình huống cướp chồng như trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký chứ?"
Tuy Trang Duệ tự hỏi mình không có chuyện gì phát sinh với Miêu Phỉ Phỉ, nhưng với tính cách của cô nàng, biết đâu sẽ làm ra những chuyện gì đó thật sự bất ngờ. Hắn nghĩ đến đây mà trán không khỏi vã mồ hôi hột.
- Không có gì, chồng, trước kia anh đã có nhắc về cô gái này, em biết rồi...
Tần Huyên Băng thấy Trang Duệ sốt ruột thì không khỏi nở nụ cười, nàng tuy vừa rồi chỉ là có chút bức bối nhưng nghĩ lại thì thấy rõ vấn đề. Tuy Miêu Phỉ Phỉ vừa rồi nói rất chua, dù nàng có ý với Trang Duệ thì người thắng vẫn là chính mình, Tần Huyên Băng cũng không muốn bày ra bộ dạng ghen tuông, không đẩy chồng mình vào lòng kẻ khác.
Không thể không nói Tần Huyên Băng là một cô gái thông minh, nếu là người phụ nữ khác mà nghe được những lời của Trang Duệ thì sẽ khó tránh khỏi tình huống xách lỗ tai chồng hỏi rõ mọi chuyện, như vậy chỉ có tác dụng phản ngược mà thôi.
Hongkong và Macao tuy có chế độ một vợ một chồng nhưng những nhân sĩ thành công có vài vợ cũng chẳng có gì là lạ, ví dụ như vị Đổ Vương ở Macao có sáu bảy vợ, hơn nữa Hongkong cũng kế thừa nhiều truyền thống văn hóa của Trung Quốc, đặc biệt là ở những đại gia tộc, thường có những chuyện như vậy phát sinh.
Tất nhiên những chuyện kia đều phát sinh trên người thế hệ đã già, ngày nay thanh niên rất khó tiếp nhận tình huống chia xẻ chồng với người khác, Tần Huyên Băng cũng là như thế, nhưng nàng tin sức quyến rũ của mình sẽ không kém Miêu tiểu thư kia.
Miêu Phỉ Phỉ đến chỉ là một khúc nhạc trong bản giao hưởng, thế nhưng Trang Duệ và Tần Huyên Băng đang nghĩ gì thì người ngoài không thể nào biết được. Nói thật thì Trang Duệ cũng rất có hảo cảm với Miêu Phỉ Phỉ, nếu không thì hắn đã chẳng hâm mộ chế độ hôn nhân ở Myanmar.
Nhưng Trang Duệ chỉ có thể lén nghĩ như vậy mà thôi, với tính cách ủa hai người phụ nữ có xuất thân thế kia, chỉ sợ sẽ không ai cho phép chồng mình chia xẻ với đối phương.
Đến giữa trưa, khi khách đã đến đông đủ, tuy khách đến chỉ là những người thân bằng hảo hữu, bộ hạ cũ của Âu Dương Cương cũng không được mời nhưng cũng có số lượng lên đến hai trăm người. Lúc này những gian phòng trong trung viện cũng không còn chỗ ngồi, thế cho nên có rất nhiều người đứng nói chuyện.
Cửa ra vào trung viện có dựng một cái lều giản dị, lúc này bên trong lều có bàn vuông, bên trên đặt lễ vật của khách, hai bên bàn có hai chiếc ghế, nhưng bây giờ vẫn đang để trống.
Dễ thấy nhất chính là ở bên cạnh lều có treo một bức thư pháp, là do chính đại sư thầy của Kim Mập viết cho Trang Duệ: "Cầm sắt hài hòa, quần anh tụ hội", trước đó hắn đã đưa về Bành Thành cho Phương lão gia tử đóng khung bảo quản.
Sở dĩ bức tranh treo chỗ đó thứ nhất là vị hợp tình, thứ hai cũng là Trang Duệ muốn tỏ ra tôn trọng thật lòng với lĩnh vực chuyên môn của vị đại sư thầy Kim Mập và Phương lão gia tử. Text được lấy tại Truyện FULL
- Thưa các vị tiên sinh, thưa các quý ông quý bà, các vị quan khách, hoan nghênh mọi người đến tham gia lễ đính hôn giữa Trang Duệ tiên sinh và Tần Huyên Băng tiểu thư...
Đúng mười một giờ trưa, âm thanh của Lý Giai chợt vang lên trong sân, mọi người đưa mắt nhìn lại, Trang Duệ và Tần Huyên Băng lúc này cũng dắt tay nhau đi vào.
- Trang Duệ tiên sinh là một chuyên gia giám định đồ cổ nổi tiếng cả nước, chuyên nghành ngọc thạch, là nhà sưu tầm cổ vật...
Người dẫn chương trình giới thiệu Trang Duệ và Tần Huyên Băng cho khách, mà Trang Duệ nghe vậy cũng buồn bực, sao sau cái tên của mình cho quá nhiều danh hiệu như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.