Chương trước
Chương sau
Giọng điệu của người này tuy rất nghiêm túc nhưng lại giống như đang cười, làm cho người ta thật sự không hiểu rõ, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện người này thật sự có gương mặt cười, giống như phật Di Lặc, lông mày ít, vành tai lớn, nếu để đóng vai phật Di Lặc trong Tây Du Ký thì không cần hóa trang.
Lúc này có hai viên cảnh sát quân sự từ bên ngoài đi đến, khi thấy như vậy thì giật mình, viên trung tá lại thủ thế với hai người, tỏ ý trong phòng làm việc có nguy hiểm, vì thế mà đám cảnh sát quân sự phân tán ra tìm vị trí phù hợp.
Viên trung tá lại hắng giọng một cái rồi hô lên:
- Tôi nhắc lại một lần nữa, người trong phòng nghe cho rõ đây, lập tức...
- Được rồi, Tiếu Phật Nhi, anh có phải trước tiên phải làm cho người ta dẫn dắt lực chú ý của tôi, sau đó nắm bắt thời gian bắt hoặc giết tôi không? Hay tranh thủ tấn công thẳng? Hừ, đừng nói những lời vô dụng kia, tranh thủ đi vào đây...
Trong phòng chợt vang lên một âm thanh, ngay sau đó những tiếng cộp cộp vang lên, một khẩu súng bị phân giải thành vài linh kiện được ném ra ngoài.
Lời này vừa nói ra làm cho người trong phòng hay bên ngoài cũng ngây cả người, Trang Duệ nhìn Bành Phi, lúc này viên trung úy cũng không còn vùng vẫy, vì hắn biết rõ ngoại hiệu Tiếu Phật thật sự là của đại đội trưởng.
- Huấn luyện viên sao?
Viên quan quân ở ngoài phòng trông giông như phật Di Lặc nghe được âm thanh trong phòng thì cũng ngây ngốc, sau đó có phản ứng, hắn cầm súng đút vào vỏ không chút do dự, sau đó phát tay cho hai tên cảnh sát quân sự thu hồi thế tiềm phục.
- Là cậu? Huấn luyện viên, cậu đang đùa gì vậy?
Viên trung tá xuất hiện ngoài cửa, trước tiên nhặt lên những linh kiện súng ngắn, sau đó đi vào phòng, mà lúc này Bành Phi đã thả viên trung úy ra, mỉm cười nhìn viên trung tá.
- Đừng cười, thấy gương mặt tươi cười của anh là tôi khó chịu...
Bành Phi khoa trương gọi một tiếng, sau đó tiến lên nghênh đón, hai bên ôm lấy nhau, còn vỗ lên bờ vai của đối phương. Viên trung úy lúc này thật sự trợn tròn mắt, tuy nói đại đội trưởng ngày thường không tạo ra cái giá với cấp dưới, nhưng còn chưa thấy thân thiết với ai như vậy.
- Huấn luyện viên, ngồi, ngồi đi, Lương Dịch, con rùa này còn chưa biết đi rót nước sao?
Viên trung tá buông Bành Phi ra, sau đó để Bành Phi ngồi xuống ghế sa lông, lại rống lên với Lương Dịch, điều này làm cho Lương Dịch giật mình, vội vàng đi pha cho Trang Duệ và Bành Phi mỗi người một ly trà.
- Được rồi, đi ra ngoài, việc vừa rồi không cần nói ra, đây là kỷ luật.
Viên trung tá khoát tay nói với vẻ mặt nghiêm túc, chỉ là phần nghiêm túc chỉ có thể nhận biết từ giọng nói, vì gương mặt vĩnh viễn là tươi cười.
- Rõ!
Viên trung úy chào một cái, đi ra ngoài với đầy bụng nghi vấn, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều. Có câu quan lớn đè chết người, mà hắn lại thấp hơn cấp trên đến vài bậc.
Viên trung tá đẩy ly trà nong đến trước mặt Bành Phi, cử động này không giống như một quan quân, lại giống như một viên phục vụ vậy.
- Cậu đang chấp hành nhiệm vụ sao?
Nụ cười trên mặt Bành Phi có chút khổ sở:
- Phật Gia, nói thật nhé, tôi đã xuất ngũ hơn một năm, bây giờ đang đi theo anh Trang...
- Cái gì?
Viên trung tá bị lời nói của Bành Phi làm cho kinh hoảng, hắn không khỏi đứng lên nói:
- Sao lại như vậy? Huấn luyện viên, chuyện gì xảy ra? Nếu không tôi sẽ báo cáo đặc biệt tuyển cậu tái nhập ngũ? Chức đại đội trưởng của tôi cũng giao cho cậu...
- Đại đội trưởng sao? Nếu tôi không xuất ngũ thì bây giờ chỉ là một thiếu tá, anh cứ thành thật mà công tác, bây giờ tôi rất tốt...
Bành Phi lắc đầu, bố mẹ đã mất, em gái cần hắn chăm sóc, cũng không phải công tác trong quân ngũ không gì lo lắng như trước.
- Huấn luyện viên, sao lại xuất ngũ? Khi đó không phải đã có quyết định thăng cấp anh làm thượng úy rồi sao?
Viên trung tá dùng giọng khó hiểu nói.
- Lúc thi hành nhiệm vụ bắn chết vài tên buôn ma túy, việc này đừng đề cập đến nữa, Phật Gia, tôi giới thiệu cho anh, đây là đại ca của tôi, cũng là ông chủ của tôi, Trang Duệ...
Bành Phi tất nhiên không muốn nhắc lại chuyện trước kia, hắn di chuyển chủ đề, giới thiệu Trang Duệ cho viên trung tá, đồng thời giới thiệu mối quan hệ giữa hai bên.
Thì ra người kia họ Lý, tên một chữ Tiếu, là Lý Tiếu, nhưng vì gương mặt cứ như cười thế nên bị người ta đặt ngoại hiệu là Tiếu Diện Phật(Phật cười).
Vì thường xuyên làm nhiệm vụ ngăn chặn buôn lậu ở biên giới nên người nhà thường gọi Lý Tiếu là Tiếu Phật hoặc Phật Gia, đám buôn ma túy hận hắn thấu xương, gọi hắn là Tiếu Mặt Hổ.
Năm ngoái cánh quân chỗ Lý Tiếu có phái hơn hai mươi cảnh sát quân sự chiến đấu ở tuyến đầu đến chỗ Bành Phi huấn luyện đặc biệt, mà Bành Phi chính là huấn luyện viên.
Vào thời điểm đầu thì Lý Tiếu không phục một tên mặt trắng như Bành Phi, quân hàm của đối phương thấp hơn mình, tuổi lại càng nhỏ hơn, có bản lĩnh quái quỷ gì? Mà khi đó cũng không phải chỉ riêng Lý Tiếu tỏ ra bất mãn.
Bộ đội trực tiếp hơn quan địa phương, lại khác biệt với người làm chính trị, bọn họ đều là nòng cốt từ các trạm biên phòng, kinh nghiệm thực chiến phong phú, trước nay đều tự nhận ông là chủ thiên hạ.
Người như vậy bình thường yêu hận rõ ràng, phần lớn là thẳng tính, chỉ cần không ưa là biểu hiện ngay, phương thức tốt nhất chính là tỷ thí.
Mà điều khó chịu đã xảy ra, dù là đấu tay đôi hay nhiều người hoặc so về kỹ thuật bắn súng, thậm chí là tác chiến ở đủ mọi địa hình thì bọn họ cũng bị Bành Phi làm cho chết đi sống lại, vì thế mà thật sự tâm phục khẩu phục một vị huấn luyện viên trẻ tuổi như Trang Duệ.
Khi đó tuy Lý Tiếu chỉ là thiếu tá nhưng cực kỳ khâm phục Bành Phi nhỏ hơn mình chục tuổi và thấp hơn hai bậc quân hàm, trong thời gian huấn luyện ba tháng thì bọn họ có cảm tình khá sâu.
Sau đó Bành Phi đưa bọn họ đi thực hiện vài nhiệm vụ mật, có thể nói càng gắn kết có tình nghĩa hơn, thân thủ mà Bành Phi thể hiện trong lúc thực hiện nhiệm vụ thật sự làm cho đám người kia phải khắc sâu sự chênh lệch giữa mình và bộ đội đặc chủng.
- Nói đùa gì vậy, chỉ là bắn chết vài tên buôn ma túy, không phải là rất bình thường à? Mức độ kỷ luật bên phía cậu cũng không quá mạnh vậy chứ?
Lý Tiếu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bành Phi, tuy quân nhân trước nay không có truyền thống giết tù binh, nhưng vào những thời điểm nhạy cảm thì truyền thống này cũng không được chấp hành tốt, dù là chiến tranh trước đây nửa thế kỷ thì cũng có rất nhiều quân nhân không muốn giữ lại tù binh. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Được rồi, Phật Gia, không đề cập đến chuyện này nữa, tóm lại là bây giờ tôi sống rất tốt, anh tìm người khai báo những món này, để xem nó có giá trị bao nhiêu, chúng tôi sẽ đóng tiền thuế...
Bành Phi khoát tay áo, hắn cũng không muốn nói nhiều về chuyện nhà mình, hơn nữa trong lòng hắn còn có một bí mật chôn dấu rất sâu, dù là Trang Duệ thì cũng chưa được nhắc đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.