- Thầy Đường, tiền đều ở đây, tổng cộng là một trăm ngàn, ngài có thể kiểm tra...
Tiểu Phương đặt túi xách đầy tiền xuống chiếc giường lớn của thầy Đường, mười tệp tiền rất rõ ràng.
- À, không cần kiểm tra, tôi tin cậu...
Thầy Đường tuy nói như vậy nhưng hai tay vẫn nhanh chóng mở lớp giấy niêm phong của ngân hàng ra, bắt đầu đếm, lão chính là người như vậy, cũng không sợ kẻ nào chê cười.
- Rất tốt, Tiểu Phương, ghế ở đằng kia, cậu đưa đi đi, nhanh tay một chút, tôi cũng không đành lòng, thật xin lỗi tổ tông, thậ xin lỗi tổ tông...
Sau khi thầy Đường đếm thấy đủ tiền thì chỉ vào hai chiếc ghế, sau đó bắt đầu chơi kỹ xảo, thừa dịp không ai chú ý mà xát chút ớt lên mắt, vì thế mà nước mắt chảy vòng quanh, nói khóc là khóc ngay, thật sự có hai hàng lệ chảy xuống má.
- À, thầy Đường, tôi đi trước, ông bảo trọng sức khỏe, cầm tiền đi khám bệnh cho dì, cả ngày uống thuốc đông y cũng không tốt.
Tiểu Phương ném tiền xuống giường của thầy Đường thì chuyển sang vuốt ve hai chiếc ghế không nỡ rời, thậm chí động tác còn say mê hơn cả ve vuốt phụ nữ, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng hai chiếc ghế kia làm bằng vàng.
Khi thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của thầy Đường thì Tiểu Phương dứt khoát vác ghế lên vai, sau đó chạy ra ngoài đưa lên chiếc xe đậu sẵn ngoài ngõ.
Tiểu Phương cũng bất chấp bùn bẩn mà chạy nhanh ra ngoài, cẩn thận đặt ghế lên xe, dưới gầm xe còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dong/1833250/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.