Gió biển ùa vào phòng, tấm màn trắng khẽ bị thổi bay lên, ánh trăng dịu dàng như nước tinh khiết như ngọc chiếu vào trong phòng, cả gian phòng trở nên mông lung hư ảo. Trang Duệ và Tần Huyên Băng đưa mắt có thể thấy mặt trăng trên biển, cả hai đều bị kích thích, vì vậy mà tiếng thổ dốc vang lên rất lâu, không thể dừng.
- Reng, reng, reng.
Trang Duệ vừa thấy mình mới chợp mắt thì chuông cửa phòng khách vang lên, hắn cố tình không phản ứng nhưng tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng. Hắn cố nén cảm giác bực bội, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới năm rưỡi, hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, là trăng mà không phải là mặt trời, vì vậy không khỏi nổi giận, kẻ nào đến gõ cửa vào lúc năm giờ thế này?
- Trang Duệ, là ai vậy?
Tần Huyên Băng lúc này cũng đã tỉnh, nàng duỗi cánh tay ngọc ôm lấy Trang Duệ, phần thịt mềm trước ngực cọ lên người làm cho hắn cảm thấy tâm ý viên mãn, nhưng lúc này cậu em bên dưới vì chiến đấu cả đêm nên cũng không thể nào vùng lên được.
- Anh cũng không biết là ai, em cứ ngủ trước, anh ra xem.
Trang Duệ kéo chăn đơn trùm lên người Tần Huyên Băng, sau đó hắn tìm đồ ngủ dưới đất mặc lên người, lại đưa mắt nhìn Tần Huyên Băng nằm trên giường mà tỏ ra mê say.
Trang Duệ khẽ xoa tròng mắt đi ra ngoài, hắn thuận tiện đóng cửa phòng ngủ, lúc này tiếng chuông bên ngoài vẫn vang lên chói tai.
- Tứ ca, sao lại là anh?
Mở cửa phòng và đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dong/1833170/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.