- Em gái, em cũng già đi rồi...
Sau khi tiễn chân đám người kia đi, Âu Dương Chấn Hoa đi đến bên cạnh Âu Dương Uyển, dùng bàn tay vuốt mái tóc đã có hơi pha sương của bà, bóng dáng cô em gái út nghịch ngợm năm xưa chợt ùa về trong ký ức.
Vài chục năm qua đi trong nháy mắt, một thiếu nữ khờ dại năm xưa bây giờ đã có mái tóc hoa râm, điều này làm cho Âu Dương Chấn Hoa đau lòng, đồng thời cũng rất thổn thức.
- Đại ca, thật sự...Thật sự xin lỗi anh...
Âu Dương Uyển nhìn thấy người anh cả trước nay luôn yêu thương mình hết lòng mà cũng nghẹn ngào, nước mắt không tự chủ được đã chảy dài.
Âu Dương Chấn Vũ lớn hơn Âu Dương Uyển cả chục tuổi, từ nhỏ rất chiều chuộng em gái, cực kỳ sủng nịnh. Anh cả như cha, bây giờ cách xa hai mươi năm mới gặp lại, Âu Dương Uyển hầu như cũng rất kích động, lệ rơi đầy mặt.
- Nha đầu ngốc, cái gì mà xin lỗi, đại ca không thể quan tâm chăm sóc em gái mới thật sự có lỗi. À, anh nhớ em chưa từng bao giờ khóc, bây giờ đã làm bà ngoại rồi, cũng đừng làm tụi nhỏ chê cười...
Âu Dương Chấn Hoa vỗ vào vai của em gái, tỏ ý bảo nàng ngồi xuống nói chuyện, lúc này đã sớm có người đặt ghế xuống bên cạnh Âu Dương Uyển.
- Bà ngoại vui mới khóc, có đúng không ạ?
Tiểu Niếp Niếp nãy giờ đang ở trong lòng Âu Dương Uyển chợt mở miệng nói rất khẽ, lần trước bà khóc và nói cho nó biết điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dong/1833072/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.