Vì vậy mà ngày đó Trương Ngọc Phượng đến nói chuyện hợp tác với Triệu Quốc Đống và bị từ chối nhưng cũng không phát sinh ra tâm tư lệch lạc, hôm qua khi cảnh sát đến đặt nghi vấn thì cũng nói ra những lời hào hùng mà không chột dạ, nhưng thật sự không ngờ mình chẳng làm mà do một mình Hắc Đản tự tiện ra tay. Nếu không phải nể tình đối phương là đàn em theo mình nhiều năm, sợ rằng hắn còn có tâm tư đi tố cáo.
Trương Ngọc Phượng lấy một xấp tiền ném đến trước mặt Hắc Đản rồi dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói:
- Cầm tiền rồi nhanh chóng bỏ đi, tìm một địa phương nào đó trốn vài tháng, con bà nó, có ăn có uống mà còn thích làm chuyện phạm pháp, tiểu tử mày cũng không có vài ngày tốt lành đâu.
Hắc Đản thật sự trợn tròn mắt, mình nghe lời này sao giống như đám chính trị viên trong tù vậy? Hắn mơ màng nhét tiền vào túi áo, đang định nói gì đó thì một tiếng "ầm" vang lên, cửa bị người ta đá văng.
Trương Ngọc Phượng thấy bảy tên cảnh sát quân sự xách súng tự động vọt vào, hắn chợt nhảy dựng lên khỏi ghế dùng hai tay ôm đầu theo phản xạ có điều kiện, đồng thời còn ngồi xổm xuống rồi la lớn:
- Chính quyền...Báo cáo chính quyền, tôi cũng không làm gì phạm pháp.
- Ai là Trương Ngọc Phượng?
- Là tôi, là tôi, tôi là Trương Ngọc Phượng, tôi tuân theo pháp luật, chưa từng trốn thuế, các anh làm gì vậy? Năm xưa tuy tôi có phạm sai lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dong/1832970/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.