Chương trước
Chương sau
- Chào các vị, các bằng hữu, bây giờ xuất hiện một sự kiện thú vị, thầy Trang nghi ngờ vật phẩm kia là đồ giả, chủ nhân của vật phẩm là Lưu tiên sinh lại cho rằng nó là thật, bây giờ phải làm sao để giám định thật giả? Thầy Trang đưa ra một đề nghị, đó chính là đập con lạc đà Đường Tam Thải kia ra, sau đó thầy Trang sẽ lấy ra được chứng cứ...
- Cái gì? Đập con lạc đà kia ra sao? Có quá mức không?
- Đúng vậy, một vật giá trị vài trăm ngàn, nếu đánh vỡ thì ai bồi thường?
- Không phải anh đang nói nhảm sao? Tất nhiên là người nào đánh vỡ sẽ phải bồi thường, đừng nói nhiều, nếu không làm sao có chuyện vui để xem...
- Đúng, đúng, anh nói rất đúng, những tình huống như thế này rõ là ràng khó thể gặp, đừng nói nhiều nữa, chúng ta xem người dẫn chương trình nói thế nào đã...
Lưu Giai còn chưa nói dứt lời thì bên dưới đã vang lên những lời nghị luận ồn ào, ai cũng không ngờ sau khi các vị chuyên gia thảo luận với nhau xong lại cho ra một hành động dữ dội như vậy. Nếu vật phẩm kia là thật, như vậy thì đập vỡ sẽ phải bồi thường, nhưng bây giờ thật sự không ai phản đối, dù sao thì có chuyện vui để xem, không xem thật sự quá phí.
- Mọi người yên lặng, chuyện này đã được thầy Trang và Lưu tiên sinh đồng ý, hai bên đã ký hiệp nghị, nếu như con lạc đà kia là giả, Lưu tiên sinh sẽ không truy cứu trách nhiệm, nếu thầy Trang không tìm ra được chứng cứ để chứng minh vật phẩm kia là giả, như vậy thầy Trang sẽ bồi thường cho Lưu tiên sinh một trăm ngàn.
- Có thể nói đây là một hành vi tuyên chiến với những món hàng giả trong nghề đồ cổ, dù là con lạc đà kia là thật hay giả, hành vi của thầy Trang và Lưu tiên sinh cũng thật sự đáng giá cho chúng ta học tập và tôn trọng...
Lưu Giai nói lời rất có lực kích động, lúc này người bên dưới ồn ào vỗ tay khen ngợi, nhưng đó chỉ là những người trẻ tuổi, những người lớn tuổi hơn thì thầm nghĩ:
"Cầm tiền của mình ra để giám định thật giả, thuần túy chỉ là ăn no rỗi việc, đúng là có bệnh!"
Khi Lưu Giai ở trên đài lên tiếng với mọi người thì Tiểu Kiều của tổ quay phim đã làm xong một bản hiệp nghị, sự việc được ghi lại rất rõ ràng, nếu là giả thì hai bên giải tán, mọi người không có việc gì. Nếu là vật thật, như vậy thì thật sự xin lỗi, thầy Trang phải bỏ ra một trăm ngàn để mua lấy âm thanh đổ vỡ của món đồ sứ kia.
Hơn nữa trong hiệp nghị còn có một ghi chú, đó là nếu con lạc đà kia là hàng thật, sau khi Trang Duệ bồi thường tiền thì phần lạc đà vỡ cũng phải thuộc về Lưu tiên sinh. Nói chung là dù thắng hay thua thì Trang Duệ cũng không có lợi lộc gì, cũng không được phép lấy vật phẩm đã vỡ, vì vậy mà ở bên dưới thật sự có kể mắng Trang Duệ bị điên.
Nơi đây cũng không thể đi in ấn hiệp nghị, vì thế mà dứt khoát làm ra hai phần viết tay, Trang Duệ và ông chủ Lưu mỗi người một bản, bọn họ đều ký tên của mình ở bên dưới hiệp nghị. Trang Duệ lấy từ trong người ra một tờ chi phiếu, ghi rõ số tiền một trăm ngàn rồi giao cho Lưu Giai bảo quản, hành động này càng làm cho mọi người nghĩ rằng hắn thật sự không quá chắc chắn.
Khi thấy hai bên ký kết xong, hơn nữa thầy Trang kia đã móc ra một trăm ngàn để đưa cho người dẫn chương trình, vì vậy mà mọi người ở bên dưới đều im lặng, lỗ tai dựng lên, cùng đợi Trang Duệ đập bể con lạc đà Đường Tam Thải. Lúc này âm thanh quá đáng giá kia sắp vang lên, biết đâu là ném xuống đất xong thì một trăm ngàn sẽ là của người khác.
- Thầy Trang, đã có búa, đây này...
Đập bể một vật lớn như con lạc đà Đường Tam Thải thì có thể nói là cực kỳ không tiện, vì thế mà người dẫn chương trình của phía Sơn Đông phải nhanh chóng chạy vào trong khách sạn mượn búa. Lúc này tin tức về việc đánh cuộc giữa hai người Trang Duệ và Lưu tiên sinh đã truyền ra, vì vậy mà có rất nhiều khách của khách sạn chạy đến xem náo nhiệt, vì vậy mà trong căn phòng chợt chật như nêm.
Trang Duệ lắc đầu, hắn không tiếp nhận cây búa, chỉ cười nói:
- Không cần búa, tôi đập nó xuống đất là được.
Lời nói của Trang Duệ làm cho đám người cười vang, nhưng không biết Trang Duệ cũng có chỗ khó, chẳng lẽ lại dùng búa đập lên chân của con lạc đà? Kẻ ngốc cũng cảm thấy nghi ngờ vì thật sự có vấn đề. Lúc này hắn muốn đập con lạc đà xuống đất, hắn muốn chân trước của con lạc đà rơi xuống trước cũng không là vấn đề.
Trang Duệ đưa mắt đánh giá bốn phía, sau đó gọi vài tên bả vệ quấn lớp thảm đỏ lên, để lộ ra lớp đá cẩm thạch bên dưới. Sau đó lại quấn thảm đỏ tạo nên một địa phương rộng một hai mét vuông, vì đề phòng những mảnh vỡ văng ra ngoài.
- Rầm!
Phòng họp rộng chợt lạnh ngắt như tờ, chỉ có một âm thanh trong trẻo vang lên, vừa rồi Lưu Giai, đã đặt một chiếc micro nhỏ xuống bên dưới, vì thế mà âm thanh thật sự được truyền khắp phòng.
- Mau xem thế nào, rốt cuộc là thật hay giả?
Đây là lời nói đầu tiên của đám người ở hiện trường giám định.
- Đúng là quá đã nghiền, hoạt động giám định bảo vật này khá hay, sau này chúng ta cũng về đề nghị làm như vậy mới được. xem tại TruyenFull.vn
Đây là những lời của đám khách ở trong khách sạn.
Khi món đồ sứ Đường Tam Thải bị ném xuống đất thì đám người trong phòng giống như bị đốt cháy, ai cũng nhiệt tình, nếu không phải có những chiến sĩ cảnh sát quân sự duy trì trật tự, chỉ sợ bọn họ đã xông lên đài xem xét rồi.
- Được rồi, bỏ lớp thảm quấn quanh ra.
Nếu nói người tỉnh táo nhất lúc này chính là Trang Duệ, hắn cúi đầu xuống nhìn, sau đó đã có kết quả, vì hắn thấy phần sứ vỡ của cái móng chân trước con lạc đà.
- Giáo sư Điền, anh đến hỗ trợ một chút, Lưu tiên sinh, anh cũng đến xem...
Trang Duệ ngồi xổm xuống, hắn cố ý nhặt một mảnh sứ vỡ để xem xét nhưng cố ý rời xa mảnh sứ có vấn đề, vì danh tiếng đã phát ra, kết quả cuối cùng nên cho người khác nói ra thì hay hơn.
- Tiểu Trang, cậu xem chất sứ nhẫn nhụi, màu vàng thế này có lẽ là thật. Ôi, đáng tiếc, thứ này bị đánh nát, trên đời cũng thiếu đi một vật phẩm.
Đồ gốm và sứ cũng giống nhau, ngoài cùng là lớp men, bên trong là lớp đất nung, Điền Phạm nhặt một miếng sứ vỡ lên xem xét, vẻ mặt tỏ ra tiếc hận. Hắn là người làm công tác nghiên cứu, bây giờ thấy một vật phẩm thật sự bị hủy hoại, tất nhiên sẽ rất đau lòng.
Vì thế có thể thấy tay nghề của kẻ làm giả là thế nào, mặt bên trong cũng được làm cực kỳ tốt, không thể không làm cho người ta bội phục.
- Điều này...Điều này sao có thể?
Khi Điền Phạm vừa lên tiếng thì trong miệng Lưu tiên sinh cũng truyền ra một tiếng hô kinh hãi, thật sự hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
- Đây là chữ Hứa?
Ông chủ Lưu thật sự khó khăn khi đọc lên phần chữ trêm mảnh sứ, thứ kia như là ánh sáng laser chiếu vào mắt hắn làm lóe mắt. Tuy hắn là người vào nghề sưu tầm chưa quá lâu nhưng vẫn biết chữ "hứa" dạng phồn thể là thế nào, mà chữ "hứa" này cũng làm cho hắn như rơi xuống vực sâu.
- Sao vây? Trên đài có chuyện gì xảy ra?
Ông chủ Lưu hô lên được chiếc micro trên cổ áo truyền ra khắp phòng, dưới đài không biết có chuyện gì xảy ra, ai cũng nghị luận ồn ào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.