- Không có gì, giám đốc Tiền, nếu không chịu được chút đả kích như vậy thì tôi đã khỏi phải đến đây...
Trang Duệ khẽ cười một chút, hắn mở chai nước khoáng trước mặt ra uống một ngụm, tình huống này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, nếu đổi lại là hắn đưa bảo vật đến giám định, khi thấy vị chuyên gia giám định trẻ tuổi như vậy, chỉ sợ cũng không quá tin tưởng.
Nhưng Trang Duệ vẫn có chút không phục, đừng nói là ngọc khí, dù là đồ cổ, nếu chỉ xét đơn thuần chuyện phân biệt thật giả thì trong số những người nơi đây thật sự không ai có thể so sánh với hắn. Tất nhiên hắn cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, nếu toàn năng cũng sẽ không thư thái, vô duyên vô cớ sẽ bị người ta ghen ghét.
- Các vị khách quý, các vị bằng hữu, hoan nghênh mọi người đến với hoạt động giám định bảo vật dân gian phát huy tinh thần "phát huy truyền thống, đẩy mạnh sưu tầm" do đài truyền hình Bắc Kinh và đài truyền hình Sơn Đông liên hợp tổ chức, lúc này xin mời chủ tịch Đàm phát biểu vài lời, mọi người cùng hoan nghênh...
Đợi cho đám chuyên gia ngồi xuống thì Lưu Giai và một người nam dẫn chương trình đài truyền hình Sơn Đông bắt đầu đứng ra kẻ xướng người họa. Sau đó vị phó chủ tịch lúc trưa đã từng lộ mặt lại xuất hiện, nhưng vị chủ tịch này cũng không phát biểu thao thao bất tuyệt, chỉ nói đơn giản vài câu rồi tuyên bố hoạt động giám định bảo vật chính thức bắt đầu.
Sơn Đông là khu vực có truyền thống, có nhiều danh nhân mặc khách ở vào các thời đại, vì thế mà cơ sở sưu tầm ở dân gian là rất mạnh. Hơn nữa đài truyền hình Sơn Đông đã sớm đăng quảng cáo trước cả tuần, vì vậy mà số người đến hiện trường hôm nay là cả ngàn, vì vậy mà số người xếp hàng là rất nhiều, hàng rất dài, có nhiều người còn mạo hiểm thời tiết nóng bức để đứng đợi tận bên ngoài khách sạn.
Hiện trường được duy trì trật tự bởi một trung đội cảnh sát quân sự, bọn họ căng một đường giới tuyến cách năm mét trước bàn giám định của các chuyên gia, vì sợ mỗi người đi lên có cầm theo nhiều bảo vật khác nhau, vì vậy mà mỗi lần chỉ có thể cho ba người cầm theo đồ đạc của mình đi vào vòng cảnh tuyến.
- Chuyên gia, làm phiền ngài giúp tôi xem xét vật này, nó được trưởng bối đời trước để lại, khi tôi bốn năm tuổi đã thấy nó, thứ này rất nghiêu xảo(kỳ quái),ngài xem nó có phải là hàng thật không?
Tiến vào đầu tiên là một người đàn ông trung niên, ăn mặc bình thường, có lẽ vì trời nóng. Người này đeo dép lê, trong ngực là một cái bình màu nâu, cao nửa thước, tạo hình bụng lớn miệng nhỏ, xem ra là khá nặng, vì khi người đàn ông này nói thì giọng điệu khá hổn hển.
- Trước tiên cứ đặt lên bàn cái đã...
Vật phẩm gốm sứ vốn thuộc chuyên môn của Điền Phạm, vì vậy hắn đứng lên giúp người đàn ông trung niên kia đặt chiếc bình xuống bàn, sau đó cầm kính lúp quan sát.
Sau cái bàn dài trải lụa đỏ có sáu người ngồi, chỗ Trang Duệ ngồi là ở bên mép bàn, sau khi hắn nhìn thoáng qua hai người vừa đi vào sau người đàn ông trung niên kia, thấy bọn họ không đưa đến vật phẩm nào là ngọc khí thì chuyển lực chú ý đến chiếc bình của người đàn ông trung niên đầu tiên. Chiếc bình kia có những hoa văn bất quy tắc ở bốn phía, nhưng Trang Duệ càng nhìn càng thấy giống như vạc dưa muối ở nhà khi còn bé.
Điền Phạm ngồi cách Trang Duệ hai người, Trang Duệ cũng không nhìn thấy cho rõ ràng, vì vậy hắn trực tiếp phóng linh khí vào trong bình, lại phát hiện chất liệu của bình là khá kém, thậm chí lúc nung cũng không đều, không có chút linh khí nào, có lẽ thật sự là vạc muối dưa. Lúc này Điền Phạm ở bên kia cũng đã xem xét xong.
Người đàn ông trung niên thấy Điền Phạm dùng kính lúp nhìn một lúc và ngồi vào vị trí cũ thì có chút sốt ruột, hắn mở miệng nói:
- Chuyên gia, anh nên nhìn kỹ một chút, thứ này đã có từ thời ông nội của tôi...
- Đây là vạc muối dưa, bên trong còn có hương vị dưa muối, nhưng nó cũng có niên đại, có lẽ được sản xuất trước giải phóng, nhưng hình tượng thô ráp, sản lượng không lớn, không có giá trị sưu tầm, anh lấy về đi.
Điền Phạm đẩy kính mắt lên rồi nói ra những lời làm cho người đàn ông trung niên kia phải thất vọng.
- Không phải những vật để lâu năm thì đều là đồ cổ sao? Làm hại tôi phải đi từ sáng sớm, chuyên gia, anh xác nhận thứ này không đáng tiền sao?
Người đàn ông trung niên có chút không cam lòng, hắn lại hỏi một câu, khi thấy Điền Phạm gật đầu thì mới ôm lấy vạc dưa muối hùng hổ bỏ đi.
Trang Duệ bị tình huống vừa rồi làm cho ngây người, vạc dưa muối mà cứ nghĩ là bảo vật, chẳng lẽ đây là giám bảo dân gian?
Ông lão họ Tôn ngồi cách Trang Duệ một ghế, thấy biểu hiện của Trang Duệ thì cười nói:
- Đừng ngạc nhiên, những người kia có cảm giác vật phẩm của mình là bảo bối, cậu nói thật thì có đôi khi bọn họ tưởng mình bị lừa gạt. Anh Điền có tính cách thẳng thắn, trước nay đều là như vậy. Tiểu Trang, đến lúc đó cậu cũng đừng nói quá thẳng, nếu nhìn không thấu thì cứ nói là xem không chuẩn là được.
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, xem ra đây chính là ngôn ngữ của người trong ngành, Cổ lão gia tử dạy mình nói như vậy, bây giờ những người này cũng nói như thế, đúng là dùng được mọi lúc mọi nơi.
- Này tiểu tử, vật này thật sự lớn tuổi hơn cậu, nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu, nó là ấn phẩm của những năm sáu mươi, nếu tiếp tục để thêm vài chục năm nữa thì có lẽ sẽ là đồ cổ, nhưng bây giờ thì thật sự có hơi sớm.
Trang Duệ và ông lão họ Tôn đang nói chuyện với nhau thì bên cạnh vang lên âm thanh của Kim Mập, thì ra lúc này cũng đã giám định xong một vật, thứ được giám định là một cây quạt, nói là bút tích thực của Đường Bá Hổ. Kim Mập xem qua mà dở khóc dở cười, đây chỉ là một ấn phẩm của những năm sáu mươi, vì vậy chỉ có thể nhắc khéo đối phương đi ra ngoài.
Vì lúc này hiện trường quá đông, các vị chủ sự và chuyên gia bàn bạc với nhau một chút, quyết định những vật khác biệt có thể đưa lên cùng giám định, như vậy sáu vị chuyên gia sẽ đều có việc để làm, cũng có thể đẩy mạnh tốc độ.
Nhưng cũng từ khi đó tất cả mọi người đều bận rộn trừ Trang Duệ, vì người sưu tầm ngọc cổ tương đối ít, liên tiếp có hơn hai mươi người đi lên nhưng không ai giám định ngọc khí. Trang Duệ có chút thanh nhàn, điều này cũng hợp với tâm ý của hắn, vì thế hắn có thời gian để xem xét các vị chuyên gia ở bên cạnh giám định bảo vật.
Trong số những món đồ được đưa lên giám định thì nhiều nhất vẫn là thư họa sách cổ, Kim Mập là người rất bận rộn, hắn đã xem qua chục vật phẩm nhưng tất cả đều là đồ giả, ánh mắt rất mạnh. Trang Duệ dùng linh khí nhìn qua, Kim Mập kia không một lần sai lầm, điều này không khỏi làm cho hắn kính nể.
- Tiểu Trang, cậu đi theo anh Mã, chắc chắn sẽ không xa lạ gì những tạp vật chứ? Cậu xem lọ thuốc hít này xem.
Ông lão họ Tôn thấy Trang Duệ trái phải không có việc gì làm, vì vậy đưa một lọ thuốc hít trong tay sang cho Trang Duệ.
- Vật này là giả...
Trang Duệ cầm lấy lọ thuốc hít dùng kính lúp xem xét, sau đó đưa ra đáp án.
- Này, tiểu tử, cơn có thể ăn uống tùy tiện nhưng không được nói lung tung, lọ thuốc hít này đã ở trong tay tôi lâu lắm rồi.
Trang Duệ nói mà quên mất lời của mình khá trực tiếp, vì thế mà chọc nhận chủ nhân của lọ thuốc.
Trang Duệ đưa mắt nhìn, chủ nhân của lọ thuốc kia chính là một người đàn ông hơn năm mươi, ăn mặc rất chỉn chu, đối phương đang nhìn minh bằng ánh mắt không cam lòng.
- Tiểu Trang, sao cậu xác định nó là giả?
Ông lão họ Tôn cũng có ý muốn kiểm tra Trang Duệ.
- Hình ảnh bên trong lọ thuốc này thuần túy chỉ là vừa mới được vẽ ra, không phải là giả sao?
Trang Duệ lên tiếng, hắn đã dùng linh khí nhìn vào bên trong, thấy bức họa chẳng qua chỉ vừa được vẽ ra, không phải dùng công nghệ đúc.
- Không thể nào, khoảng thời gian trước tôi mua về chỉ dùng nước rửa qua mà thôi, nếu là mới được vẽ thì nhất định sẽ phai màu.
Chủ nhân của lọ thuốc chợt mất hứng, nhưng hắn nói lỡ miệng, thứ này cũng không phải có từ trong tay hắn nhiều năm như lời vừa rồi.
Trang Duệ suy nghĩ một chút, sau đó cầm lấy một miếng bông, lại thấm vào chút cồn, đây là những thứ được chuẩn bị sẵn cho giám định.
Trang Duệ thấm cồn vào bông, sau đó ma sát vào trong lọ thuốc một chút, lại lấy miếng bông ra đặt trước mặt chủ nhân của nó:
- Chú, bên trong có rất nhiều thuốc màu, cũng không phải có thể tùy tiện rửa sạch được, sau này nếu mua những thứ như thế này nên cẩn thận là hơn.
Người đàn ông kia bị những lời của Trang Duệ làm cho đỏ mặt, nhưng nhìn vào miếng bông dính màu mà không còn gì để phản bác, hắn lấy lọ thuốc rồi chui ra khỏi đám người.
- Tốt, rất tốt, coi như có vài phần chân truyền của anh Mã.
Ông lão họ Tôn thấy Trang Duệ nói vài câu đã đuổi được người đàn ông muốn đục nước béo cò kia đi thì không khỏi nhấc ngón tay cái lên.
Chương trình giám định của đài truyền hình lần này sẽ cho ra giấy chứng nhận với những vật phẩm được chuyên gia khẳng định là đồ cổ thật sự, vì vậy mà cũng không có ít người muốn đục nước béo cò. Phải biết rằng sau khi có giấy chứng nhận thì sẽ biến vật không có giá trị thành bảo vật. Nguồn tại http://Truyện FULL
Mỗi thời ở Trung Quốc đều sinh ra rất nhiều đồ cổ giả, không có gì khác hơn là một chữ "lợi", nhưng bây giờ người sưu tầm cổ vật cũng rất khôn khéo, nếu không nắm chắc thì sẽ không chịu ra tay, bọn họ rất ít khi bỏ ra số tiền lớn để mua món đồ mà mình nhìn không chuẩn.
Vì vậy mà rất nhiều thương nhân không chịu làm tốt kinh doanh mà chỉ chú tâm vào phương diện đưa ra những vật giả công nghệ cao để lừa đảo kiếm tiền, vì thế có nhiều người mua vào hàng giả, sau đó lại chuyền qua tay nhau, cuối cùng còn có người đưa đi "đóng gói".
Thật ra đóng gói chính là tìm những giấy chứng nhận của chuyên gia hoặc tổ chức chuyên nghiệp nào đó, bình thường người ta tương đối thừa nhận các chuyên gia hoặc những tổ chức chuyên nghiệp, vì vậy nếu vật giả được chứng nhận là hàng thật thì giá cả của nó cũng không thua kém gì sản phẩm thật.
Cũng không phải chỉ có những thương nhân đồ cổ là có ý nghĩ như vậy, những người sưu tầm phải nộp học phí mua hàng giả cung sẽ muốn lấy nó ra để đục nước béo cò, muốn có được giấy chứng nhận, sau đó bán đi lấy lại lợi nhuận cũ đã bỏ ra. Nói chung là có rất nhiều trò xảy ra, tâm tư nào cũng có.
Xưa nay giới cổ vật đã có câu nói "Đồ cổ khó phân biệt", khi giao dịch thì coi trọng tiền trao cháo múc, còn thứ đó là thật hay giả thì người bán sẽ không có nghĩa vụ nói cho anh biết, anh mua được thứ tốt hay xấu là dựa vào ánh mắt và kinh nghiệm, nếu đã mua thì đừng hòng trả hàng.
Nhưng những năm gần đây những cuộc đấu giá mở ra liên tiếp, giá cả mặt hàng đồ cổ ngày càng lên cao, vì thế mà những thứ này trở thành một món đầu tư có hời. Rất nhiều người dốc cả gia tài để mua vài vật phẩm không biết thật giả, ôm mộng làm giàu sau một đêm.
Một vật phẩm không biết thật giả có giá vài trăm đến vài triệu để ở trong nhà thì làm sao có thể ngủ yên ổn? Đáp án rất đơn giản, đó chính là có giấy chứng nhận, khi có được thứ này thì khỏi còn có thứ gì cần lo lắng.
Những người có ý nghĩ như trên thật sự là không ít, nhưng trong hiện trường hômnay cũng có nhiều người thật sự không biết vật phẩm của mình là thật hay giả, muốn nhờ chuyên gia phân biệt dùm.
Vừa rồi thật sự không có mấy người muốn chủ động đến tìm Trang Duệ để giám định, chủ yếu là vì hắn quá trẻ so với các vị chuyên gia còn lại, không có phong thái của chuyên gia, vì vậy mà nhiều người không dám lấy vật phẩm của mình cho Trang Duệ giám định, vì nếu nó thật sự là hàng thật mà bị nói là giả thì sao?
Nhưng trên đài chỉ có sáu vị chuyên gia, dưới đài có hơn ngàn ánh mắt nhìn vào chằm chằm, vì thế những câu nói và hành động của Trang Duệ với người đàn ông trung niên có lọ thuốc hít vừa rồi đều được người ta thấy rõ ràng. Lúc này người đàn ông trung niên kia đi ra thì có người đến tìm Trang Duệ.
- Thầy Trang, mong anh xem giúp tôi phần bản thảo này, có phải là đồ cổ không?
Người đến cầm trong tay một hộp gỗ, sau đó đặt xuống trước mặt Trang Duệ.
- Thật xin lỗi, tôi chủ yếu là xem ngọc khí, thi họa sách ảnh thì anh phải sang tìm thầy Kim.
Trang Duệ dù có chút hiếu kỳ nhưng cũng không muốn cướp bát cơm của người khác, vì vậy nói người kia tiếp tục xếp hàng chờ thầy Kim, Kim Mập lúc này cũng rất bận rộn.
- Thầy Trang, thứ này của tôi là ngọc khí, anh xem qua đi...
Người thứ hai đi lên, hắn cầm trong tay một cái hộp, đặt xuống trước mặt Trang Duệ.
Trang Duệ mở hộp ra xem, bên trong có năm người ngọc to như ngón cái được điêu khắc bằng bạch ngọc, người ngọc đeo trống bên hông, tay giơ cao một cái dùi trống, có tạo hình quỳ lại. Năm người ngọc có tạo hình rất giống nhau, bộ mặt sống động, hơn nữa còn có màu thấm, nhìn từ bề ngoài thì gióng như những vật phẩm điêu khắc ngọc được dùng để tế tự.
Trang Duệ cầm lên xem, lớp màu thấm bên ngoài là rất tốt. Hắn lấy kính lúp lên nhìn, linh khí tràn vào trong những vật phẩm kia, sau khi xem thì không khỏi thất vọng, hắn vốn cho rằng mình có thể thấy một vật phẩm thật, không ngờ đây vẫn là hàng giả.
Cũng không thể nói nó là hàng giả, ngọc là thật, chạm trổ cũng rất tốt nhưng lại giả phương diện niên đại, có lẽ chỉ là vài chục năm mà thôi. Vì Trang Duệ phát hiện bên trong những người ngọc kia có chút ít linh khí, nhưng màu sắc rất nhạt, hơn nữa màu thấm được dùng thuốc màu để làm giả cũng căn bản không xâm nhập vào bên trong, nói cách khác thì niên đại không quá lâu.
Trang Duệ đặt kính lúp trong tay xuống rồi ngẩng đầu hỏi người đến giám định bảo vật:
- Tiên sinh, ngài có thể cho biết lai lịch của bộ ngọc này không?
Người đưa bộ người ngọc đến giám định có vẻ hơn ba mươi tuổi, đeo kính, bộ dạng nho nhã. Sau khi hắn nghe được câu hỏi của Trang Duệ thì vội vàng nói:
- Tôi là giáo viên lịch sử của trường trung học, vật này tôi từng được thấy trong tiết mục giám định bảo vật của đài truyền hình trung ương, sau đó tôi mua được nó ở một chợ đồ cổ...
- Anh mua giá bao nhiêu?
- Ha ha, người bán nói với tôi đây là ngọc thời Hán, lúc đó trên mặt còn dính đất, tổng công lấy của tôi hai ngàn đồng. Thầy Trang, ngọc này có phải là giả không?
Người thầy dạy lịch sử kia có tâm tính tương đối khá, xem ra trong lòng đã sớm có tâm lý với chuyện vật phẩm của mình là hàng giả.
Trang Duệ cười nói:
- Ngọc không phải là giả, nhưng nó không phải là ngọc thời Hán, chỉ là một sản phẩm được làm vào thời hiện đại. Chất ngọc là bạch ngọc, phẩm chất bình thường, nhưng bộ ngọc này chạm trổ rất tốt, có thể giữ lại làm vật phẩm sưu tầm. Sau này nếu anh ra chợ đồ cổ thì nên nhìn nhiều mà mua ít thôi, thứ này nếu nói là hàng thật, sợ rằng phải thêm hai số không sau cái giá mà anh vừa nói...
Trang Duệ lúc này cũng tiến vào trạng thái chuyên gia, dù là phải sử dụng linh khí mới biết là thật hay giả, nhưng điều này thật sự làm hắn gia tăng kiến thức. Công nghệ điêu khắc vào giai đoạn hiện đại rõ ràng không kém cổ đại, thậm chí còn vượt xa hơn, mà bộ ngọc khí kia giữ lại tròn một trăm tuổi thì sẽ là một vật phẩm ngọc cổ chạm trổt tinh xảo.
- Cám ơn thầy Trang, sau này tôi sẽ chú ý hơn.
Người đàn ông kia nhận được câu trả lời thuyết phục của Trang Duệ thì rất hài lòng, sau đó cầm vật phẩm của mình lui xuống.
Trên cổ áo mỗi người trong nhóm các chuyên gia như Trang Duệ đều có gắn một chiếc micro nhỏ, vì vậy mà người bên dưới đều nghe thấy rõ ràng. Vừa rồi Trang Duệ giám định bộ ngọc khí kia nói rất đúng và có lý, vì thế mà đám người ở bên dưới càng có thêm chút tin tưởng vào vị chuyên gia nhỏ tuổi kia. Sau khi thầy giáo dạy lịch sử đi xuống thì có một nữ sĩ ăn mặc rất hợp thời trang tiến lên.
- Thầy Trang, đây là một chiếc vòng tay mà tôi mua được khi đi du lịch về từ Myanmar, nghe nói những năm gần đây phỉ thúy tăng giá khá mạnh, anh xem bây giờ chiếc vòng tay của tôi có giá bao nhiêu?
Khi thấy vị nữ sĩ lên đài mà không mang theo thứ gì, Trang Duệ thật sự cảm thấy kỳ quái, nhưng ngay sau đó nàng đã cởi chiếc vong tay ra đặt trước mặt hắn rồi lên tiếng.
Trang Duệ cầm lấy chiếc vòng tay kia, sau đó thuận miệng nói:
- Bản thân phỉ thúy có đặc điểm truyền nhiệt, ví dụ như vào lúc này, nếu đặt phỉ thúy lên da thì sẽ cảm thấy mát mẻ, hơn nữa phỉ thúy còn được hình thành từ nhiều loại khoáng chất, khi đeo vào tiếp xúc với làn da sẽ bị hấp thu, có thể bổ sung vài thứ chất khoáng với cơ thể, có hiệu quả tôt trong phương diện xúc tiền tuần hoàn máu.
- Nhưng vòng tay phỉ thúy này của chị là giả, thứ này được làm từ thủy tinh, đeo vào cũng không có vấn đề, không ảnh hưởng đến cơ thể...
Trang Duệ nói cũng đã xem xét rõ ràng, thứ này không phải là phỉ thúy, chỉ là thủy tinh mà thôi.
- Không thể nào, tôi bỏ ra ba chục ngàn để mua nó, còn có giấy chứng nhận đàng hoàng. Này cậu thanh niên, cậu rốt cuộc có biết nhìn hàng không vậy?
Người phụ nữ kia nghe Trang Duệ nói vòng tay là giả thì vẻ mặt chợt biến đổi lớn, nhanh chóng trở mặt, biến đổi cách xưng hô từ thầy Trang thành cậu thanh niên, mà đoạn hội thoại của hai người cũng làm cho đám người đưới dài nghị luận.
- Tôi đã nói rồi, người kia quá trẻ, có lẽ không có đủ kinh nghiệm...
- Đúng vậy, người ta có cả giấy giám định, sao có thể là giả...
- Cũng không nhất định, những năm gần đây thứ gì cũng có thể làm giả, giấy giám định được làm giả cũng không có gì là lạ.
Các loại nghị luận vang lên, cũng không có trường hợp cá biệt, vì có người nói giúp cho người phụ nữ kia, cũng có người nói giúp Trang Duệ, vì thế mà hiện trường yên tĩnh chợt ầm ĩ.
- Tiểu Trang, có chuyện gì xảy ra?
Âm thanh của người phụ nữ làm kinh động đến vài vị chuyên gia đang giám định ở bên cạnh, bọn họ đều đặt món hàng trong tay xuống nhìn Trang Duệ. Tuy Trang Duệ còn trẻ nhưng lại đi cùng bọn họ, nếu có phát sinh sai lầm thì bọn họ cũng cảm thấy mất mặt, đây chính là đạo lý của câu nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
- Vòng tay phỉ thúy của tôi mua với giá ba chục ngàn lại bị hắn ta nói là hàng giả, không được, tôi muốn đổi chuyên gia giám định, đồng thời các người phải cho tôi giấy chứng nhận giám định, nếu không thì biết tay tôi.
Không đợi Trang Duệ lên tiếng thì người phụ nữ kia đã mở miệng nói, nàng cũng không phải đến để làm rối, vì vòng tay kia được nàng mua nhiều năm, bình thường cũng không nỡ để rời khỏi tay, bây giờ chợt nghe nói nó là hàng giả, vì vậy mà vừa tức giận vừa sợ hãi, cố ý lớn tiếng để che giấu cảm giác bất an.
- Nói rất đúng, thay người đi.
- Trẻ tuổi đúng là nói không ra gì, người ta mua một món hàng giá ba chục ngàn, đưa vào tay hắn giám định thì không đáng một xu...
Nhưng lời của người phụ nữ kia ngược lại còn nhận được sự đồng tình của đám người bên dưới, những người này có tâm tình đồng bệnh tương liên, bọn họ cũng chỉ sợ những món vật phẩm của mình đưa lên giám định cũng bị coi là giả.
- Tiểu Trang, đưa vòng tay cho tôi xem.
Ông lão họ Tôn đứng lên khỏi chiếc bàn giám định hạng mục phụ, lão đi đến bên cạnh Trang Duệ, nhận lấy chiếc vòng trong tay Trang Duệ.
Trang Duệ vừa rồi thật sự ngây người sửng sốt vì những lời nó như súng máy của đối phương, mãi đến lúc Tôn lão đến cầm lấy vòng tay thì mới có phản ứng. Hắn không khỏi lắc đầu liên tục cười khổ, xem ra trẻ quá cũng có vấn đề, nếu đổi lại là những chuyên gia khác thì người phụ nữ kia chỉ sợ sẽ không có thái độ như vậy. Con bà nó, đúng là khó nói.
Nhưng Trang Duệ cũng nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ kia của mình, vì đối phương không chịu nói đạo lý, không chịu nghe lời nói chân thành.
- Chiếc vòng tay này là hàng giả, tiểu thư, tuy Myanmar là nơi phát sinh ra ngọc phỉ thúy nhưng chỗ nào trên đời này chẳng có những người bất lương, bọn họ làm hàng giả để lừa bán cho khách.
- Các người cùng một bọn, tất nhiên sẽ bảo hộ cho người của mình, ông nói là giả, vậy có chứng cứ gì?
Tôn lão xem xét xong thì đưa ra kết luận giống như Trang Duệ, nhưng rõ ràng người phụ nữ kia vẫn không chịu tiếp nhận kết luận của linh khí, ngay sau đó nàng quay sang công kích các vị chuyên gia trên đài.
- Cô muốn chứng cứ sao? Tôi có thể cho cô.
Trang Duệ cố gắng nhẫn nhịn, hắn cầm lấy vòng tay trong tay của Tôn lão rồi nói:
- Cô có thể đến dùng kính lúp mà xem, nếu là phỉ thúy thì bên trong sẽ không có bọt khí, nhưng chiếc vòng tay của cô thì đầy bọt khí.
Người phụ nữ nhếch miện, dù không động đậy gì nhưng trên mặt lại có chút nghi kỵ.
Trang Duệ thấy người phụ nữ kia vẫn kiên quyết như vậy thì mở miệng nói:
- Tiểu thư, có thể cho tôi hai cọng tóc được không?
Người phụ nữ kia tuy không hiểu rõ ý nghĩ của Trang Duệ nhưng vẫn nhổ hai sợi tóc đưa đến.
- Nói miệng cũng không thể là bằng chứng, chúng ta làm một thí nghiệm nhỏ...
Trang Duệ cầm vật trang sức đeo trong người ra rồi nói:
- Vật trang sức phật Quan Âm này của tôi là phỉ thúy, bây giờ tôi làm thí nghiệm, mọi người xem xong sẽ hiểu.
- Có người nào có bật lửa không?
Trang Duệ vừa nói vừa cầm lấy một sợi tóc quấn quanh vật trang sức, sau đó sờ lên người và thấy bộ áo này không có túi, bất lửa mình đã để trong bộ quần áo trước đó rồi.
- Tôi có...
Một âm thanh vang lên, có người chạy đến đưa bật lửa cho Trang Duệ.
- Tôi đã nói rồi, ngọc thạch truyền nhiệt rất nhanh, vì vậy tôi lấy tóc quấn quanh khối phỉ thúy này, lại dùng lửa đốt, nhiệt độ sẽ bị truyền đi, tốc độ tăng nhiệt rất chậm, vì thế tóc khó bị đốt cháy ngay được.
Trang Duệ tiếp nhận bật lửa, hắn đứng lên đưa vật trang sức phỉ thúy lên cao, sau đó bật lửa đốt vào vị trí có tóc. Sau bốn năm giây, hắn buông bật lửa, lấy sợi tóc vừa quấn quanh khối phỉ thúy xuống.
- Mọi người xem, tóc có đứt không?
Trang Duệ lấy sợi tóc xuống cho người dưới đài xem.
- Thật sự không đứt...
- Mau thử với chiếc vòng tay kia...
Thấy tình huóng như vậy thì người dưới đài chợt nghị luận ồn ào, mà vẻ mặt của chủ nhân của vòng tay thì trắng bệch.
- Được, bây giờ chúng ta xem chiếc vòng tay này.
Trang Duệ vừa nói vừa dùng tóc quấn quanh vòng tay, sau đó cũng bật lử đốt như vừa rồi, người phụ nữ chủ nhân của chiếc vòng ở khá gần Trang Duệ, thấy rõ chỉ đốt hai ba giây là khối tóc đã đứt rồi.
Trang Duệ đặt vòng tay xuống, cầm lấy sợi tóc đã đứt làm hai, cũng không chờ Trang Duệ nói thêm, thật giả đúng sai, ai đúng ai ai đều đã quá rõ ràng.
- Tiểu thư, nếu như cô còn có nghi vấn, cô cầm vòng tay này đến trung tâm ngọc thạch quốc gia ở đường Lộ Hào quận Triêu Dương thủ đô Bắc Kinh để kiểm tra, tôi có thể để bọn họ giám định miễn phí cho cô...
Sự thật thắng lời nói suông, người phụ nữ kia thấy Trang Duệ nói như vậy thì vẻ mặt đã tỏ ra xấu hổ, nàng xấu hổ vì lúc này đã đả kích người khác, nhưng người đàn ông kia thật sự không làm nàng quá đau lòng, chủ yếu nàng đau lòng vì bảo ra ba chục ngàn mua phải hàng giả.
- Thầy Trang, thật sự xin lỗi...Xin lỗi anh...
Người phụ nữ kia xấu hổ cầm lấy vòng tay, sau đó cúi người xin lỗi Trang Duệ, cuối cùng vội vàng biến mất trong đám người đông đúc.
Trang Duệ đứng lên nói với những người vừa thấy tình cảnh như vậy:
- Chào mọi người, chào những nhà sưu tầm, các anh đến đây tham gia hoạt động giám định bảo vật, tất nhiên sẽ hy vọng vật phẩm của mình là thật.
- Nhưng trong nước chúng ta có truyền thống lịch sử mà những vật còn sót lại cũng không phải ít, nhưng lúc này những vật thật được sưu tầm lại là khá ít, mua phải hàng giả ở chợ đồ cổ cũng là chuyện bình thường, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Ngay cả chúng tôi cũng đã từng phải giao học phí giống như vậy.
- Nhưng tôi hy vọng các bạn có thể hiểu cho, tôn trọng kết quả giám định, không cần vì vật của mình là giả mà nghi ngờ tri thức của nhóm chúng tôi, vì chúng tôi sẽ dùng kiến thức chuyên nghiệp của mình để phân biệt thật giả cho mọi người, cũng không vụ lợi.
- Nếu những vật mà chúng tôi không phân biệt được thật giả thì sẽ nói thật để cho các vị có thể đến các trung tâm có uy tín và máy móc để đo lường. Cũng mong mọi người tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi, tuyệt đối sẽ không nói thật thành giả và giả thành thật, cũng không võ đoán để nói một vật phẩm là giả. Tôi chỉ có những lời như vậy cần nói, cảm ơn mọi người.
Trang Duệ nói xong thì cúi người xuống dưới đài, lúc này đám người bên dưới cũng đang suy tư về những gì hắn vừa nói, sau đó không biết là ai dẫn đầu vỗ tay, vì vậy mà tiếng vỗ tay trong phòng vang lên như sấm, một lúc lâu sau cũng không ngừng.
Phần lớn mọi người đều có tâm ý như vậy, đó là vật của mình, chính mình có thể nói là không tốt, nhưng người khác nói thì lại thật sự bức bối.
Cũng giống như một người suốt ngày luôn phàn nàn con cái mình nghịch ngợm không hiểu chuyện, nhưng hắn nói thì có thể, nếu anh phụ họa một câu: "Đúng vậy, con của anh thật sự không ra gì", như vậy lời nói này rất có thể sẽ làm hai bên sứt mẻ tình cảm, cắt đứt quan hệ.
Đồ cổ cũng là như vậy, ai không muốn mình mua được hàng thật? Nhưng dù sao trên đời này ít hàng thật mà quá nhiều hàng giả, tất nhiên tỉ lệ mua được hàng giả sẽ cao gấp biết bao lần mua được hàng thật. Trang Duệ nói ra những lời như vậy với mọi người bên dưới thật ra cũng chỉ là vạch sẵn lối đi mà thôi.
Bây giờ tuy không thiếu người đầu cơ sưu tầm đồ cổ nhưng vẫn có nhiều người lý tính, bọn họ nghe được lời này thì cũng biết Trang Duệ có kinh nghiệm.
Tiếng vỗ tay vang lên được một lúc thì bị người dẫn chương trình can thiệp, nhưng lúc này ánh mắt của đám người bên dưới nhìn về phía Trang Duệ có chút khác với trước đó.
Tuy người dẫn chương trình nói những người đã được giám định có thể bỏ đi, nhưng bọn họ cũng không ai bỏ đi, vì ở lại đây sẽ có thêm được chút kiến thức.
Trang Duệ cũng không biết sau khi chương trình truyền hình này được phát thì mình cũng nổi tiếng trong ngành đồ cổ, trong mắt nhà sưu tầm hay người tay ngang thì cái danh hiệu chuyên gia của hắn cũng được công nhận. Tất nhiên đây là những chuyện chỉ có thể nói về sau...
...
Tiếng vỗ tay ngưng lại, Lưu Giai của đài truyền hình Bắc Kinh cầm micro nói:
- Các vị khách quý, các bằng hữu, các chuyên gia đã giám định hai giờ liên tục, mời các chuyên gia ra nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó sẽ tiếp tục giám định cho mọi người.
Ngay sau đó âm thânh của người dẫn chương trình đài truyền hình Sơn Đông cũng vang lên:
- Hôm nay những người xếp hàng ở phía sau không thể nào tiếp tục tiến vào hiện trường giám định, sang ngày mai các vị chuyên gia đến từ Bắc Kinh sẽ tiếp tục hoạt động giám định cho mọi người.
Sau khi hai người dẫn chương trình nói xong thì có nhân viên công tác đến đưa Trang Duệ và nhóm người đến một phòng nghỉ ở bên cạnh. Trang Duệ thì khá thoải mái, chỉ giám định ba kiện vật phẩm, nhưng người khác thì không được như vậy, Kim Mập vào trong phòng thì áo đã ướt đẫm mồ hôi.
- Tiểu Trang, rất tốt, cơ sở tri thức vững chắc, năng lực ứng biến cũng mạnh mẽ, bây giờ một mình cậu đi ra ngoài cũng có kinh nghiệm ứng phó được rồi.
Sau khi vào trong phòng thì Kim Mập lau mồ hôi rồi giơ ngón tay cái với Trang Duệ, tình huống hôm nay bọn họ thường xuyên gặp phải, dù Trang Duệ không lên tiếng thì bọn họ cũng sẽ có phương án giải quyết.
- Thầy Kim, trước kia ngài cũng từng gặp qua tình huống như vậy sao?
- Hì, chuyện như vậy là rất nhiều, nhưng cũng có vài người cố ý, vì trong vòng quan hệ giữa chúng ta thì cũng có vài tên vì tiền mà cố gắng bày trò lừa gạt...
Sau khi nghe được những lời giải thích của Kim Mập thì Trang Duệ mới hiểu, thì ra người ta đổ xô sưu tầm thì nghề giám định cũng nóng hẳn lên, kết quả là những hoạt động giám định dân gian thế này như nấm mọc sau mưa.
Có nhiều người lợi dụng danh nghĩa "ủy ban", "hiệp hội" để làm những hoạt động giám định không tốt, chỉ cần có tiền là có được giấy chứng nhận.
Vì thế mà mới phát sinh câu nói "Giả nhất định chưa phải là giả, mà thật cũng chưa chắc là thật".
Kim Mập uống một hớp nước rồi cười nói:
- Bây giờ mục đích cũng không phải là giám định đồ cổ của nhân dân, thật ra chính là tìm giấy chứng nhận cho nhóm "chuyên gia" chúng ta, hàng ngũ chúng ta là những người đang đánh trả lại đám người làm hàng giả...
Trang Duệ bị những lời của Kim Mập làm cho trợn mắt há mồm, dựa theo cách nói của đối phương thì những chuyên gia cũng cần phải có giấy chứng nhận sao?
Nhưng lời nói của Kim Mập cũng làm cho Trang Duệ bớt oán khí trong lòng, thị trường giám định lẫn lộn như vậy cũng khó trách những nhà sưu tầm không tin tưởng vào các vị chuyên gia.
Thật ra hành động đốt tóc của Trang Duệ vừa rồi cũng có chút vấn đề, nếu dùng tóc quấn quanh thủy tinh, quấn chặt thì đốt hai giây cũng chưa thể đứt ngay được. Có những vị thương gia biết lợi dụng trò này để gạt người dùng, chẳng qua đốt thời gian dài thì cũng phân biệt được thật giả, cho nên phương án này vẫn có thể thực hiện được.
- Tiểu Trang, thầy của cậu là anh Mã ở Trung Hải, có lẽ cũng không xa lạ gì với đồ sứ phải không? Chút nữa cậu giúp tôi giám định một phần, vì hôm nay có quá nhiều việc, thật sự là quá bận...
Điền Phạm là nghiên cứu viên đến từ bảo tàng cố cung, hắn cũng là người thật sự mệt mỏi, lúc này đang ngồi nghỉ trên ghế sa lông. Hôm nay tranh chữ là nhiều hàng nhất, sau đó tất nhiên là hàng thủ công mỹ nghệ. Vừa rồi Điền Phạm đã xem xét hai ba chục vật phẩm gốm sứ, nhưng hắn chỉ có thể thấy một bình hoa là thật, đáng tiếc là nó bị hư hại, giá cả cũng giảm thấp.
Chú Đức chữa trị đồ gốm sứ ở Trung Hải thật sự nổi tiếng cả nước, đồng thời còn có chỗ độc đáo của mình ở phương diện giám định và thưởng thức đồ gốm sứ. Lúc này Điền Phạm mở miệng cho Trang Duệ đến giúp mình, tất nhiên vì hành động của Trang Duệ thật sự làm cho các vị chuyên gia thừa nhận.
Thời gian nghỉ ngơi nửa giờ là khá ngắn, mọi người căn bản chỉ uống vài hớp nước, nói vài câu chuyện phiếm, sau đó nhân viên công tác đến thúc giục, mọi người chỉ có thể đi ra tiếp tục giám định. Lần này xuất hiện dù không được giới thiệu là chuyên gia như lúc đầu nhưng Trang Duệ đi ra lại nhận được những tràng vỗ tay lớn.
Trang Duệ vốn khá nhàn rỗi trên bàn bây giờ lại là bận rộn nhất, cũng không biết những người giữ ngọc khí vừa rồi đã chạy đi nơi nào, bây gời mới chợt xuất hiện, có rất nhiều vật được đưa ra giám định, trong đó không thiếu sản phẩm tinh chất.
Một cái nhẫn bạch ngọc thời Thanh có giá cả rất xa xỉ, thứ này vốn chỉ là một công cụ cho các xạ thủ giương cung lắp tên, nó bọc trên ngón tay cái để bảo vệ ngón tay của xạ thủ, sau này được xem là một biểu tượng cho thân phận.
Tuy linh khí trong cái nhẫn có màu trắng nhưng lại rất đậm, mà chất ngọc cũng là bạch ngọc thượng đẳng. Sau khi được Trang Duệ giám định là chính phẩm, giám đốc Tiền của công ty đấu giá chính thức dựa vào giá cả thị trường mà đặt giá ba trăm ngàn.
Khi thấy có vật thật, lại có giá trị cao thì đám người bên dưới bắt đầu xao động, càng làm Trang Duệ thêm bề bộn, vì trong ngành giám định này, chỉ cần anh làm đúng vai ba lần cũng làm người ta tin tưởng hơn.
Trang Duệ dùng linh khí để phân biệt thật giả, nếu bên trong có đủ linh khí thì ném cho giám đốc Tiền định giá và làm giấy chứng nhận, nếu linh khí quá ít thì trực tiếp nói cho đối phương tâm phục khẩu phục. Vì vậy mà người bên Trang Duệ là đông nhất nhưng tốc độ lại nhanh nhất.
Thời gian dần qua, đến xế chiều thì hoạt động giám định mới dần bươc vào gỉai đoạn nước rút, nhưng người dẫn chương trình vẫn không tuyên bố kêt thúc hoạt động giám định, người nơi đây cũng không ai bỏ đi, ngược lại cang lúc càng đông.
Đột nhiên Điền Phạm đang giám định gốm sứ chợt mở miệng:
- Các vị, đặt các vật trong tay xuống, đến đây xem vật này.
Dù có tính chuyên nghiệp về lĩnh vực của mình nhưng các vị chuyên gia vẫn am hiểu các cổ vật khác, bọn họ có thể cho ra ý kiến góp ý, bây giờ Điền Phạm mở miệng, tất nhiên bọn họ sẽ đặt cac vật trong tay xuống đến trợ giúp.