Chương trước
Chương sau
- Anh gì ơi, chỗ này không cho phép hút thuốc, nói anh đấy, anh còn nhìn ai?
Trang Duệ vừa trốn đến trong góc đại sảnh sân bay đốt một điếu thuốc, còn chưa hút được hai hơi thì bị một nhân viên tạp vụ chặn lại.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sẽ ra ngoài hút.
Trang Duệ liên tục nói lời xin lỗi với bác gái trung niên, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài, hắn nhìn bầu trời mưa lớn mà trong lòng có chút bức bối.
Đây là lần thứ hai Trang Duệ ra sân bay đón người trong khoảng ba ngày qua, hôm nay Lão Tam và Lão Nhị từ Thiểm Tây và Bắc Kinh đến Nghiễm Châu, may mà bọn họ đi hai chuyến ba chỉ kém nhau một giờ, nếu không thì Trang Duệ lại phải đi thêm một lượt nữa.
Mùa hè ở Quảng Đông thường có mưa lớn và sấm sét, hôm nay sáng sớm đi dạo quỷ thị thấy bầu trời trong sáng đầy sao, chẳng ngờ mới bảy giờ đã có mưa giông, chuyến bay chắc chắn sẽ đến muộn. Trang Duệ ngồi trên xe chờ cũng chán, vì vậy dứt khoát chạy đến đại sảnh sân bay chờ người.
Trang Duệ nghĩ đến chuyện vào ban sáng mà thật sự có chút bức bối, cũng vì đi dạo không đúng hướng mà một ngọc thiền quý giá vuột khỏi tầm tay. Tuy hắn thật sự cảm thấy không cam lòng, sau đó cũng đến quỷ thị dạo một vòng nữa, nhưng lại không tìm được vật phẩm nào có giá trị.
- Lão Yêu, bên này...
Trang Duệ đang thất thần thì chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc, hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, Lão Tam đang vẫy tay với mình. Cô gái bên cạnh Lão Tam là Chương Dung, là bạn gái của Lão Tam, Trang Duệ cũng rất quen thuộc cô gái kia, mọi người cũng là cùng khóa thời đại học.
- Vợ, anh đã nói rồi mà, Lão Yêu nhất định sẽ không quản mưa gió đến đón chúng ta.
Trang Duệ vừa mới đi đến bên cạnh thì đã nghe thấy Lão Tam thì thầm với Chương Dung.
- Anh Phát, hai năm không gặp đã phát triển thế nào rồi? À, A Dung đã biến thành vợ rồi sao? Khi nào thì phát bánh kẹo cưới? À, không đúng, khi nào thì phát trứng gà đỏ cho anh em?
Trong nước thì phát trứng gà đỏ chính là sắp sinh con, Trang Duệ nói làm cho gương mặt trắng nõn của Chương Dung chợt đỏ hồng, Lão Tam thì lại cười ngây ngô, cũng không mở miệng phản bác mà chỉ hì hì nói:
- Chúng tôi định kết hôn vào ngày mùng mười tháng sáu, sau khi từ đây quay về sẽ đãi tiệc mừng.
- Tốt, anh Phát, anh rõ ràng là tập kích quá đột nhiên, thì ra lấy tiền của Lão Tứ để du lịch kết hôn sao? Để xem Lão Tứ thu thập anh như thế nào.
Nghe Lão Tứ sắp kết hôn thì Trang Duệ thật sự có chút bất ngờ, nhưng điều này cũng là hợp tình hợp lý, Lão Tam và Chương Dung đã yêu nhau hơn ba năm, tính cả thời gian tốt nghiệp đến giờ thì đã hơn hai năm, tính ra cũng đã năm năm, cũng là nên kết hôn.
- Chúng ta còn phải chờ ở đây một lúc nữa, chuyến bay của Lão Nhị phải một giờ sau mới đến, chúng ta sang bên kia nghỉ ngơi đi.
Trang Duệ nhìn chung quanh, sau đó mời Lão Tam và Chương Dung đi đến những chiếc ghế nhựa ở phía bên kia. Nhưng hắn không ngờ trong đám người vừa xuống máy bay có một kẻ đang dùng ánh mắt oán độc nhìn mình.
Hứa Vĩ cũng không phải chỉ đơn giản là oán hận Trang Duệ, hắn thật sự là hận Trang Duệ thấu xương. Khi còn ở Bành Thành, vì Trang Duệ mà hắn mất đi vị thiết kế đá quý mời đến từ nước Anh, hơn nữa thanh danh trong gia tộc sụp đổ nặng. Tuy nguyên nhân chủ yếu đến từ Tần Huyên Băng, nhưng Hứa Vĩ cũng tính cả phần nợ này lên đầu Trang Duệ.
Lần thứ hai lại có chuyện xảy ra trong hội chợ triển lãm đá quý ở Nam Kinh, vì gặp phải nhóm Trang Duệ mà Hứa Vĩ không những ném mất vài triệu vào đổ thạch, hơn nữa còn đắc tội với địa đầu xà Vương Nhất Côn, sau này bị tên họ Vương làm khó, gia tộc khó làm ăn ở Nam Kinh. Cũng vì vậy mà Hứa Vĩ bị gia tộc điều từ vị trí tổng giám đốc Hoa Nam sang Tây Bắc.
Lần này Hứa Vĩ được điều động tuy cấp bậc và đãi ngộ không đổi, nhưng một bên là châu thổ Trường Giang và một bên là vùng Tây Bắc vừa mới phát triển, hai bên chênh lệch giàu nghèo rất rõ ràng, có thể thấy trong đợt điều động lần này thì Hứa Vĩ đã có tín hiệu bị biên giới hóa.
Với trí tuệ của Hứa Vĩ thì tất nhiên hắn sẽ cho rằng mình bị đám Trang Duệ xúi giục đổ thạch, còn chuyện chính mình cổ động Vương Nhất Côn đi đối phó với Trang Duệ lại được hắn cho rằng đó là đương nhiên. Trên đời này luôn có người như vậy, chỉ giỏi khai thác sở trường của bản thân, lại che giấu đi những khuyết điểm.
- Đại Bưu, tôi gặp phải một kẻ không ưa, có thể cho hắn một bài học được không?
Hứa Vĩ giấu người ra phía sau đám đông, sau đó lên tiếng với một người đàn ông tướng mạo hung ác ở bên cạnh.
Người đàn ông được Hứa Vĩ gọi là Đại Bưu hơn ba mươi tuổi, trên mặt từ mắt đến môi có một vết sẹo giống như một con sâu bò trên mặt càng tăng thêm phần hung ác, hai bàn tay lớn có những vết chai dày đặc, rõ ràng là người luyện võ.
- Đánh gãy tay hay gãy chân? Ông chủ cứ phân phó.
Đại Bưu lè lưỡi liếm môi, ánh mắt lộ ra vẻ âm tàn.
- Đừng, không cần như vậy, nếu gây sự chẳng phải làm cậu bị liên quan sao?
Hứa Vĩ bị lời nói của Đại Bưu làm cho hoảng sợ, chính hắn thật sự rất muốn đánh gãy tay chân của Trang Duệ, hắn cũng không sợ Đại Bưu bị liên quan, dù đối phương ngồi tù cũng không liên quan gì đến mình. Nhưng điều quan trọng là hắn sợ nó sẽ gây phiền cho mình.
- Ông chủ, không có gì đâu, đánh hắn bị thương, cho hắn nằm bệnh mười ngày nửa tháng cũng không là vấn đề.
Đã lâu rồi Đại Bưu chưa từng được nghe có người rên rỉ cầu xin tha thứ dưới tay mình, vì vậy mà lúc này không khỏi tỏ ra hưng phấn.
- Như vậy...Có được không?
Hứa Vĩ dùng ánh mắt nghi kỵ nhìn Đại Bưu, nếu có thể đánh Trang Duệ nội thương, như vậy hắn cầu còn không được.
Hứa Vĩ gần đây vốn đi đâu cũng chỉ một mình, nhưng lần trước ở Kim Lăng không những đổ thạch thất bại, còn bị Vương Nhất Côn tìm vài tên côn đồ để trừng phạt. Hắn coi như bị hai bên đả kích khá nặng, vì vậy sau khi đến Tây Bắc thì lập tức thông qua quan hệ để tìm vệ sĩ.
Người đàn ông tên là Đại Bưu do một vị khách giới thiệu cho Hứa Vĩ, nghe nói người này luyện được một thân công phu rất tốt, chỉ là gia cảnh nghèo khó, sau này vào giang hồ và ngồi tù bảy năm, cũng là đàn anh trong tù. Sau này hắn ra tù và không có năng lực gì đặc biệt, nhưng hắn có thể đánh đấm và liều mạng, vì thế mới tập hợp một nhóm lưu manh thu phí bảo kê.
Vị khách của Hứa Vĩ chính là láng giềng của Đại Bưu, vì không chịu nổi những lời cầu tình của mẹ Đại Bưu đã hơn sáu mươi tuổi, cũng biết Đại Bưu là kẻ lòng dạ độc ác ra tay âm hiểm, là nhân tuyển tốt để làm vệ sĩ, vì vậy mà giới thiệu cho Hứa Vĩ.
Đại Bưu rất hài lòng với thân phận vệ sĩ này của mình, mỗi người được đi theo ông chủ ăn no uống say, đi đến những khách sạn cao cấp, những tiểu thư trước kia dùng lỗ mũi nhìn mình, bây giờ chỉ cần hắn có hứng thú sẽ lột trần bọn họ ra và vật xuống giường. Đại Bưu cảm thấy ba mươi mấy năm trước mình sống thật sự vô dụng, vì cuộc sống như thế này mới thật sự là tốt đẹp với hắn.
Tất nhiên Đại Bưu cũng phải thể hiện lực chiến của mình, vài ngày trước tên khốn đắc tội với ông chủ bị hắn đánh gãy răng, ông chủ cũng rất hài lòng với hắn, vung tay là cho mười ngàn, tất nhiên tiền này đến còn dễ dàng hơn so với thu phí bảo kê.
- Ông chủ, ngài cứ ngồi đây nhìn là được...
Đại Bưu vừa nói vừa khẽ lắc lư đi về phía Trang Duệ, trong lòng hắn đang thầm nghĩ xem buổi tối ông chủ sẽ thưởng cho mình thứ gì? Vì Quảng Đông này tốt hơn góc Tây Bắc kia rất nhiều, Đại Bưu đã thầm ảo tưởng sẽ tìm vài cô gái để giải tỏa ngọn lửa trong lòng.
Tìm lý do để cho đối phương một bài học chính là điều quá đơn giản với Đại Bưu, vì vậy khi hắn đi qua chỗ Trang Duệ ngồi, tay trái cầm thuốc lá, ngón trỏ búng ra, tàn thuốc lập tức rơi xuống quần Trang Duệ.
- Này, anh bạn, anh làm rơi tàn thuốc lên quần tôi...
Khi đang cùng Lão Tam nói chuyện say sưa, Trang Duệ chợt cảm thấy trên đùi hơi nóng, sau đó mới phát hiện có một tàn thuốc rơi xuống quần, mà kẻ đầu sỏ chính là tên khốn cầm điếu thuốc kia.
Trang Duệ có chút buồn bực, chính mình hút thuốc thì có người lên tiếng trách mắng, nhưng bây giờ tên mặt thẹo hút thuốc thì bác gái kia đã đi nơi nào mất rồi, hắn hô lên một tiếng cũng không có ý gì khác, chỉ muốn đối phương xin lỗi một câu.
- Vậy à? Vậy thì thật sự xin lỗi, để tôi phủi đi cho.
Đại Bưu chợt tỏ ra mất vui, hắn cũng không đợi Trang Duệ đáp lời, nhanh chóng vỗ một chưởng xuống đùi phải của Trang Duệ. Một chưởng của đối phương vung ra, ngay cả Lão Tam ở bên cạnh cũng nghe thấy tiếng xương kêu lên răng rắc.
- Á!
Trang Duệ dưới tình huống không đề phòng chỉ cảm thấy đùi phải truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, đặc biệt là vị trí đầu gối giống như bị búa bổ vào, vì vậy không nhịn được mà hô lên một tiếng. Lúc này hắn chợt có phản ứng, đối phương rõ ràng đến vì mình, mà phản ứng của hắn cũng khá nhanh, vừa nghĩ như vậy thì chân trái đã đạp ra.
Lão Tam là người học Hồng Quyền từ nhỏ, chú trọng thực chiến, giữa sư huynh đệ thường xuyên vì luyện võ mà bị thương. Lúc này đùi phải của Trang Duệ vang lên âm thanh của xương cốt, hắn thầm nghĩ huynh đệ của mình đã bị trật khớp.
Lão Tam dù là người thật thà phúc hậu nhưng khi thấy huynh đệ của mình bị người ta đánh trật khớp thì cũng đỏ mắt, khi Trang Duệ đạp chân trái ra thì Lão Tam cũng đã vọt khỏi ghế, tung một đấm vào ngực đối phương.
Một chưởng của Đại Bưu vỗ xuống đùi phải của Trang Duệ và phát ra âm thanh trật khớp xương, hắn biết mình đã đắc thủ, vì vậy mà khẽ lui về phía sau tránh được một đạp của Trang Duệ. Nhưng ngay sau đó hắn lại cảm nhận đượ cuồng phong, hắn thấy một đấm dính thật chặt vào ngực mình.
Như một đoàn tàu phóng nhanh bị va chạm, cơ thể Đại Bưu bay ra ba thước, vì mặt sàn quá bóng mà hắn còn trượt đi hơn mười mét, miệng tràn đầy máu tươi.
Xung đột này xảy ra cực kỳ nhanh chóng, phát sinh nhanh, chấm dứt càng nhanh hơn. Đại Bưu cũng xem như là kẻ hung hãn, vừa rồi bị Lão Tam cho một đấm hộc máu, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng lên, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa đại sảnh và biến mất trong đám người.
- Lão Yêu, cậu có sao không? Có nghiêm trọng không?
Lão Tam vì cố kỵ thương thế của Trang Duệ nên không dám đuổi theo, âm thanh vừa rồi rõ ràng là tiếng trật khớp.
- Tam ca, tôi không sao...
Trang Duệ vừa nói vừa quét mắt nhìn đám người, việc này nhất định là do người biết mình làm ra, nếu không thì chẳng ai vô duyên vô cớ nặng tay như vậy.
- Con bà nó, thằng khốn.
Đột nhiên một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Trang Duệ, sau đó biến mất ngoài đại sảnh.
- Hứa Vĩ, ôi...
Trang Duệ chợt hiểu có chuyện gì xảy ra, hắn tức giận đứng thẳng người lên định đuổi theo tên khốn kia, nhưng hắn lại quên đùi phải bị người ta đánh cho một chưởng, đau nhức ngồi lại trên mặt ghế.
- Hứa Vĩ là ai? Lão Yêu đừng kích động, bọn họ nếu còn dám đến đây, tôi sẽ cho biết tay.
Lão Tam cũng đã hiểu, hình như Trang Duệ gặp phải kẻ thù.
- Không có gì, Tam ca, chân tôi tê rần, có lẽ ngồi một chút nữa sẽ khá hơn.
Trang Duệ vừa nói vừa dùng linh khí trong mắt nhìn vào đầu gối, một luồng khí tức mát lạnh thẩm thấu vào bên trong, cảm giác đau đớn dần biến mất, không bao lâu sau hắn đã không còn cảm giác đau đớn, thử đứng lên đi vài bước, thật sự là hoàn toàn tốt.
- Lão Yêu, thật sự không có gì sao? Cũng đừng nên gắng gượng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lão Tam vẫn thật sự không yên, một chưởng vừa rồi chứng tỏ đối phương là người luyện võ, sao lại không có việc gì?
- Thật sự không có chuyện gì, Tam ca, anh xem...
Trang Duệ đi lại vài bước, không có vấn đề, lúc này Lão Tam mới yên lòng trở lại.
- Trang Duệ, vừa rồi người nọ là ai? Vì sao lại đối phó với cậu?
Chương Dung vừa rồi cũng thật sự sợ hãi, tuy Đại Bưu tấn công Trang Duệ chỉ trong nháy mắt nhưng nàng ở bên cạnh vẫn thấy rất rõ ràng, ngay cả lúc Đại Bưu ói máu cũng không tránh khỏi ánh mắt của nàng.
- Là kẻ tiểu nhân mà thôi, không có gì, chị dâu, chuyện này mọi người không cần phải xen vào.
Trang Duệ thật sự lên tiếng chửi rủa tổ tông của Hứa Vĩ một lần, nhưng vấn đề này hắn không muốn Lão Tam nhúng tay vào, dù thế nào thì Lão Tam cũng là nhân viên nhà nước, nếu có chuyện gì đó xảy ra và để cho đơn vị biết được thì thật sự không tốt.
- Người vừa nãy bị tôi cho một đấm, có lẽ năm ba tháng khó thể rời khỏi giường, Lão Yêu, cậu bình thường nên cẩn thận một chút là được.
Lão Tam thấy Trang Duệ không nhiều lời thì cũng không hỏi lại, hắn biết rõ nắm đấm của mình, một đấm vừa rồi thật sự rất mạnh, nhất định sẽ đánh gãy vài cái xương sườn, đối phương cố gắng bỏ chạy, như vậy thương thế sẽ càng nặng thêm.
Trang Duệ cũng không lo lắng người ta có thể làm gì mình, bây giờ là xã hội pháp chế, Hứa Vĩ dù sao cũng không dám thuê người giết mình, nhưng hành vi của đối phương thật sự làm hắn hận ngứa răng, quyết định khi nào thấy mặt thì sẽ cho đối phương biết tay. Tuy hắn đã đả kích tinh thần Hứa Vĩ vài lần, nhưng cũng không ngại cho đối phương cảm nhận đau khổ thể xác một lần.
- Ông...Ông chủ, tên khốn đắc tội với anh vài tháng sau sẽ phải chống nạng đi lại, nhưng không ngờ bên cạnh tên kia có người luyện võ, tôi...Tôi bị thương không nhẹ...
Một chiếc taxi phóng đi như tên bắn, Đại Bưu vừa nói vừa chảy đầy máu miệng. Lần này hắn rõ ràng là mua bán thâm hụt, hắn biết rất rõ, thương thế của mình nếu không bỏ ra nửa năm tu dưỡng, sợ rằng sẽ để lại di căn nghiêm trọng.
- Được, rất tốt, Đại Bưu, cậu cầm số tiền này đến bệnh viện, nếu có chuyện tôi sẽ điện thoại cho cậu.
Hứa Vĩ lấy trong cặp ra ba xấp tiền đưa cho Đại Bưu, trong lòng cực kỳ sảng khoái, vừa nghĩ đến bộ dạng Trang Duệ phải chống nạng đi lại thì hắn đã bật cười. Còn Đại Bưu thì chỉ cần không chết là được, chút thương thế cũng không là vấn đề, ba chục ngàn cũng đủ để đuổi đối phương đi rồi.
- Con bà nó, khí trời tháng sáu sao lại trở nên lạnh như vậy? Tên khốn họ Trang kia sẽ không biết chuyện mình làm ra đấy chứ? Chắc chắn sẽ không, vì mình cũng không lộ diện...
Xe đến Nghiễm Châu, Hứa Vĩ để taxi đưa Đại Bưu đến bệnh viện, hắn xuống xe và tiếp tục bắt taxi, khi lên xe một lần nữa thì cảm thấy lạnh run cả người, vì vậy vội vàng đưa địa chỉ khách sạn cho tài xế. Hắn cảm thấy chuyện mình làm lần này rất kín kẽ, chỉ cần Đại Bưu không có ở bên cạnh mình, Trang Duệ dù thấy mình cũng không có chứng cứ, không thể nói mình tìm người đối phó.
Lúc này Trang Duệ cũng không có thời gian đi đối phó với Hứa Vĩ, bọn họ đang tiếp nhận kiểm tra ở khách sạn, tuy động tĩnh vừa rồi là không lớn nhưng vẫn kinh động đám cảnh sát ở sân bay. Khốn nổi lúc này một bên đã bỏ chạy, cũng không có người báo án, mà nhìn vào camera quản chế thì sai lầm không phải là của nhóm Trang Duệ, vì vậy mà chỉ có thể lấy khẩu cung, cũng không giải quyết được gì.
Sau khi trải qua những sự kiện trì hoãn như vậy thì máy bay của Lão Nhị cuối cùng cũng đến, vài người gặp mặt tất nhiên là sẽ nói đùa vui vẻ một phen. Trang Duệ cũng không nhắc đến chuyện vừa xảy ra, hắn nhanh chóng đưa Lão Nhị và Lão Tam về Bình Châu.
Dương Vĩ và Lão Tứ đã sớm chờ nóng lòng ở khách sạn, khi thấy Trang Duệ đưa người về thì cũng nhanh chóng xách xe đưa Lão Tam và Lão Nhị đi đón gió tẩy trần. Dương Vĩ và Nhạc Kinh vừa gặp mặt là bắt đầu lên tiếng, nhưng người bên cạnh nghe thấy như vậy thì cảm thấy có chút ôn tình.
Sau khi cơm nước xong thì mọi người tìm một quán karaoke để ca hát ầm ĩ đến hơn nửa đêm mới quay về khách sạn, trong khoảng thời gian đó tên mập hj Mã và Tống Quân đều có tìm Trang Duệ để đi xem Mao liêu, nhưng bị hắn thoái thác. Nhạc Kinh và Lão Tam lần này chỉ có thời gian hai ngày, lần sau không biết có cơ hội tụ họp nữa hay không, vì vậy mà Trang Duệ rất quý trọng lần họp mặt này.
...
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Trang Duệ không biết hôm qua vì sử dụng nhiều linh khí hay uống quá nhiều rượu mà sinh ra cảm giác cực kỳ mệt mỏi, hắn bị tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục đánh thức, khi cầm lên xem xét thì bên trên có hai mươi cuộc gọi nhỡ, ngoài những người ở Bình Châu thì có bốn năm cuộc điện thoại của anh rể Triệu Quốc Đống.
Trang Duệ đi rửa mặt, sau đó cầm lấy điện thoại xem xét, lại gọi về cho Triệu Quốc Đống.
- Này, Tiểu Duệ, hôm qua tôi gọi điện thoại cho cậu nhưng không ai nhấc máy, vì vậy mà chị của cậu có chút lo lắng.
Điện thoại vừa nối thông thì âm thanh của Triệu Quốc Đống từ trong điện thoại truyền ra.
- Anh rể, em không sao, hôm qua gặp lại bạn cũ, mọi người ăn cơm và đi hát có chút ồn ào, vì vậy cũng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh tìm em có chuyện gì không?
Trang Duệ dùng một tay cầm điện thoại, một tay ấn lên huyệt thái dương, xem ra sau này nên uống ít rượu một chút, tuy linh khí có thể chũa lành bệnh nhưng lại không có tác dụng với rượu.
- Là thế này, Tiểu Duệ, bây giờ xưởng sửa chữa xe hơi phát triển rất tốt, nhưng bây giờ nhà xưởng hơi nhỏ, nhân thủ không đủ, chỉ có thể sửa những chiếc xe tải, những chiếc xe gia đình có giá trị tương đối cao lại khá ít, anh cảm thấy chúng ta nên đón đầu lượng khách hàng này.
- Tôi và chị cậu đã thương lượng với nhau, sẽ thuê cả kho hàng ở bên cạnh, bây giờ một xưởng dùng để sữa xe tải, một xưởng dùng để sửa chữa xe gia đình, mặt khác còn có một cửa hàng tân trang xe. Tháng trước anh đến Nam Kinh và phát hiện tân trang và độ xe phát triển khá tốt, lợi nhuận cực cao.
Triệu Quốc Đống sau khi trở thành công chủ xưởng sửa chữa ô tô thì cách nói chuyện cũng khác hẳn, sắc bén hẳn ra, hắn phân tích thị trường cho Trang Duệ, nói có trình tự và rất rõ ràng.
Nhưng lúc này Trang Duệ cũng thật sự không có tâm tư nghe cho kỹ, hắn chỉ có thể nhẫn nại chờ anh rể nói xong, sau đó hắn mở miệng nói:
- Anh rể, có phải không đủ tiền để dùng không? Muốn mở rộng cần bao nhiêu? Em gửi cho anh thêm một triệu, nhưng những chuyện như vậy thì sau này anh chỉ cần quyết định là được, cũng không cần hỏi em, vì em cũng không hiểu gì cả, hỏi em cũng toi công mà thôi.
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Triệu Quốc Đống vội vàng nói:
- Tiểu Duệ, đủ tiền, tháng trước lợi nhuận là bốn trăm ngàn, mà tiền thuê kho hàng và cải tạo lại để sử dụng cũng không đáng bao nhiêu. Tôi có cùng ý nghĩ với chị cậu, bây giờ cậu đã từ chức ở Trung Hải, về nhà cùng tôi làm sửa chữa ô tô là được. Trước nay cậu lăn lộn bên ngoài, có kiến thức rộng, cậu đến làm ông chủ thì sẽ mạnh hơn tôi nhiều.
Nói đi nói lại thì rõ ràng là anh rể và chị gái sợ mình không có công tác nên mới muốn mở rộng kinh doanh để cho Trang Duệ quay về cùng làm ăn, mà xem ra ý kiến này nhất định là của chị hắn, vi vậy mà Trang Duệ cũng không biết nói gì hơn, cũng cảm nhận được tình cảm ấm áp của chị em trong nhà, vì thế trong lòng không khỏi có chút thoải mái.
- Anh rể, việc này cũng đừng nhắc lại nữa, bây giờ em không còn công tác ở Trung Hải nhưng thật sự còn bận rộn hơn cả trước đó, lúc này em đang ở Quảng Đông, giữa tháng còn phải cùng Đại Xuyên đi Sơn Tây, em thật sự không thể nào quan tâm đến chuyện kinh doanh ở nhà được.
- Còn chuyện nhà xưởng, tất cả nên do anh nắm bắt, anh không nên ngại dùng tiền, bây giờ nhanh tay đầu tư đi trước người khác một bước là cực tốt, đợi đến khi người ta mua càng nhiều xe thì nhà xưởng sẽ kinh doanh càng lúc càng lớn, anh cứ yên tâm mà quản lý.
Trang Duệ vừa nói xong thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, hắn vội vàng nói vào trong điện thoại:
- Anh rể, không nhiều lời với anh nữa, hôm nay em rất bận, em cúp máy trước.
Triệu Quốc Đống nghe thấy trong điện thoại vang lên những tiếng tút tút thì không khỏi có chút bất đắc dĩ, cậu em vợ bây giờ càng ngày càng nhìn không rõ, nhưng lời vợ nhắn nhủ không được hắn hoàn thành, hắn phải suy nghĩ xem nên về giải thích với vợ thế nào cho phải.
Lúc này Trang Duệ cũng thật sự không quan tâm Triệu Quốc Đống suy nghĩ thế nào, hắn mở cửa phòng, có bảy người chui vào, điều này làm cho Tiểu Bạch Sư từ bên mé giường phóng ra, nếu không phải Trang Duệ đã hét lên, chỉ sợ Lão Nhị và Lão Tam đã bị nó cho biết tay.
- Này các vị đại ca, lúc này mới là mấy giờ? Mọi người làm gì vậy?
Trang Duệ nhìn một phòng đầy người rồi bất đắc dĩ nói.
- Nói nhảm, tất nhiên là đi đổ thạch, hôm nay không phải khai mạc hội chợ đổ thạch sao?
Lão Nhị lớn tiếng nói, mà mọi người trong phòng cũng liên tục gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.