Chương trước
Chương sau
- Lão Yêu, tôi vừa đụng vào người kia sao?
Khi Dương Vĩ đi ra phía sau thì vị nữ cảnh sát chạy xe moto té xuống đất còn chưa tỉnh lại, điều này làm cho tinh thần của hắn chợt rối loạn, hắn dùng giọng không biết làm sao để hỏi Trang Duệ.
- Hình như không, tôi không thấy hai bên có va quệt gì cả, có thể vị cảnh sát kia thấy xe của chúng ta đến gần nên sợ quá mà ngã xuống, chúng ta tiến lên xem thế nào.
Trang Duệ cũng không dám xác định, nhưng sau khi mở cửa ra, hắn phát hiện thân xe cũng không có dấu vết va quẹt, vì vậy mới khẳng định không có va chạm với nữ cảnh sát kia.
- Không có va chạm là tốt, không liên quan đến huynh đệ chúng ta, người kia có lẽ là không có vấn đề gì, chúng ta đi thôi.
Không biết vì sao gần đây Dương Vĩ là người thương hoa tiếc ngọc lại vững tâm bỏ hoa giữa chợ như vậy để lái xe bỏ đi, điều này làm cho Trang Duệ thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, hắn giơ ngón tay lên chỉ vào hệ thống quản chế giao thông bên trên rồi nói:
- Chạy đi đâu? Không thấy bên trên có quản chế à? Cho dù xe của tôi chưa kịp làm giấy tờ, nhưng chỉ cần cảnh sát hô một câu trong bộ đàm, tôi cam đoan chúng ta chỉ cần chạy không quá năm kilomet sẽ bị chặn lại.
- Anh còn đứng ngây đó làm gì, tôii xuống xe trước, anh chạy xe quay lại, nếu tông phải người ta thì phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
Trang Duệ đẩy cửa xuống xe, Tiểu Bạch Sư cũng xuống theo, nó ngồi trên xe năm sáu giờ chắc chắn cũng cảm thấy cuồng chân. Dương Vĩ há hốc moomf giống như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.
Đây là một con đường chuyên tu cho khu biệt thự của Dương Vĩ đi vào trong nội thành, nó được chia làm hai con đường bên trái và phải, chính giữa được ngăn cách bằng một đường hoa, những người đi trên con đường này đều là hộ gia đình có nhà trong đây, cũng không biết vì sao nữ cảnh sát kia lại chạy xe moto trên đường này. Trang Duệ vừa nghĩ vừa nhanh chóng đi đến, ba mươi mét chỉ là vài bước ngắn mà thôi, hắn lại cố gắng chạy cho nhanh, vì thế chỉ một lát đã đến bên cạnh nữ cảnh sát đang ngã lăn ra đất.
- Đồng chí, không...Chị gì ơi, cũng không đúng, cô cảnh sát ơi, cô có sao không?
Trang Duệ đi đến gần, hắn thấy nữ cảnh sát giống như bị thương ở chân, vốn nàng đãn đứng lên được một nửa nhưng lay động vài cái rồi lại ngồi xuống đất. Trang Duệ muốn đưa tay ra giúp nàng đứng lên, nhưng nữ cảnh sát trẻ tuổi này cũng không chịu vươn tay ra.
- Anh thử để xe máy đè lên người xem có chuyện gì xảy ra hay không? Mà các anh chạy xe kiểu gì vậy? Tông vào làm người ta ngã xuống, cũng không biết nhanh chóng chạy đến giúp đỡ à?
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Trang Duệ nghe khẩu âm thì thấy không giống như người Trung Hải, ngược lại còn giống như người Bắc Kinh. Lúc này nữ cảnh sát ngẩng đầu lên, nàng thấy chiếc xe Grand Cherokee vừa rồi đang chạy đến từ phía sau.
- À, thật sự xin lỗi, thật không phải.
Trang Duệ cũng cảm thấy mình đứng ngây ra chẳng thích hợp tí nào, hắn thấy người ta ngã trên mặt đất cũng không thể không đỡ lên.
Trang Duệ vừa nói lời xin lỗi vừa chụp lấy tay phải của vị nữ cảnh sát, sau đó khẽ nhấc lên, vừa vặn Dương Vĩ lái chiếc Grand Cherokee chạy đến. Trang Duệ thuận tay kéo cửa cho nữ cảnh sát ngồi vào trong xe, sau đó hắn chạy đến đẩy chiếc xe máy đứng thẳng lên, đến lúc này hắn cũng không biết cô cảnh sát kia có bộ dạng thế nào.
Miêu Phỉ Phỉ nhìn Trang Duệ bận rộn qua lại mà trong lòng vốn đầy lửa giận cũng không còn mãnh liệt như vừa rồi, vừa rồi nàng ngã xuống và thấy chiếc Grand Cherokee không dừng lại thì đã đưa tay sờ sang bên hông, nhưng nàng đã quên mất mình vừa chuyển sang làm cảnh sát giao thông, đã không còn được phát súng.
Miêu Phỉ Phỉ thật sự không phải là người Trung Hải theo dự đoán của Trang Duệ, thậm chí trước nay chỉ từng đến Trung Hải một lần mà thôi. Trước đó nàng là một nữ cảnh sát thực tập trong đội hình sự ở một phân cục công an Bắc Kinh, không biết những người trong nhà nghĩ như thế nào, có lẽ là đưa xuống cơ sở sẽ được đề bạt nhanh hơn, vì vậy mà chuyển nàng xuống Trung Hải, hơn nữa còn làm cảnh sát giao thông.
Tuy Miêu Phỉ Phỉ đã từng vượt qua giai đoạn thực tập, hơn nữa còn là một phó trung đội trưởng, nhưng tính cách của nàng quá ngay thẳng, thật sự không hợp với thành phố Trung Hải này. Vì thế nàng đến đây ba tháng mà căn bản không kết giao được một người bạn nào, tất nhiên cũng không thiếu những nam đồng chí mời nàng dùng cơm, nhưng nàng thật sự không quá quan tâm đến đàn ông Trung Hải, vì vậy mà sau một hai lần thì sau đó nàng đều từ chối.
Miêu Phỉ Phỉ cũng đã nhiều lân yêu cầu gia đình đổi nghành cho mình nhưng bị từ chối thẳng thừng, nói là nàng phải an tâm ở cơ sở, cần phải rèn luyện cho tốt, sau này sẽ được gọi về Bắc Kinh. Nhưng nàng thật sự cảm thấy chán ngấy với trò cả ngày chạy xe máy khắp đường, hôm nay vừa mới ra khỏi nhà đã bị một chiếc xe hơi chen đến làm cho ngã xuống đường.
- Đồng chí cảnh sát, tôi...Tôi thật sự không cố ý, cô xem....Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé?
Dương Vĩ lúc này đang xoay người lại với cô cảnh sát ở phía sau, vì vậy mà cũng không được nhìn thẳng mặt, chỉ có thể quay lưng nói lời xin lỗi mà thôi.
- Không phải cố ý sao? Nếu tôi không ngã xuống thì anh đã cho xe cán qua người tôi rồi, anh lấy giấy phép lái xe và giấy chứng minh ra đây cho tôi.
Miêu Phỉ Phỉ vốn đã dập tắt lửa giận nhưng lúc này lại bị Dương Vĩ đốt lên, vì vậy mà cũng không quan tâm đến bất kỳ vấn đề gì, bắt đầu trực tiếp yêu cầu giấy phép lái xe và giấy chứng minh của Dương Vĩ.
- Đồng chí cảnh sát, hình như cũng không cần giấy chứng minh thì phải.
Dương Vĩ hỏi lại một câu, vài ngày trước hắn đã có liên hệ với cảnh sát giao thông, cần đưa ra những gì thì hắn biết rất rõ ràng.
- Nói anh lấy thứ gì ra thì cứ lấy ra, đừng nói nhiều như vậy, có tin tôi giam xe anh không?
Miêu Phỉ Phỉ có chút sững sốt, xem giấy chứng minh chính là thói quen của nàng khi còn công tác ở trong đội cảnh sát hình sự phân cục công an Bắc Kinh, bây giờ đến Trung Hải nàng chưa từng xử lý qua vài sự cố giao thông, vì vậy khi yêu cầu giấy chứng nhận còn kèm theo cả giấy chứng minh.
Miêu Phỉ Phỉ thấy Trang Duệ còn đang đỡ xe máy lên thì không khỏi kỳ quái hỏi:
- Này, còn anh nữa, anh đứng đó làm gì, dựng xe máy đứng lên là được rồi, con chó kia của anh sao? Lấy giấy chứng nhận nuôi chó ra, tôi muốn kiểm tra.
- Đồng chí cảnh sát, xe này đã bị hư chân chống, tôi không đỡ thì nó sẽ ngã xuống ngay.
Trang Duệ dùng giọng bất đắc dĩ nói, thầm nghĩ cảnh sát giao thông bây giờ quản lý quá rộng, mình nuôi chó thì liên quan gì đến cô ta chứ? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Anh không biết dựa xe máy lên xe này à?
Miêu Phỉ Phỉ hôm nay tìm lại được chút cảm giác của cảnh sát hình sự, vì vậy mà đày ải hai người đàn ông, vì thế có cảm giác thỏa mãn, giống như làm cảnh sát giao thông hình như cũng không quá tồi.
- Xe này là của tôi, nếu xước sơn thì cô đền tiền đấy nhé?
Trang Duệ lẩm bẩm nói, hắn nhìn xuống chân chống, cố gắng đẩy chân chống cong queo bên hông ra, sau đó buông lỏng tay, cuối cùng chiếc xe cũng đứng vững.
- Đồng chí cảnh sát, đây là giấy lái xe của tôi, xe này vừa mới mua, còn chưa kịp làm giấy tờ, nhưng tất cả giấy tờ sổ sách mua bán đều là chính thống, không phải xe gian.
Dương Vĩ cầm giấy phép lái xe của mình rồi dịch ngươi sang bên ghế lái phụ, hắn đưa đến, đúng lúc ngẩng đầu nhìn thẳng vào Miêu Phỉ Phỉ, vi vậy mà nhanh chóng ngậm miệng, nói không nên lời, giấy phép lái xe cũng không được đưa đến.
Miêu Phỉ Phỉ dù là người phương bắc tính tình ngay thẳng nhưng lại có tướng mạo uyển chuyển hàm súc của các cô gái phương nam, mặt mày thanh tú, mũi đẹp như vẽ, mái tóc dài phủ lên hai bờ vai. Nếu nàng không phải mặc một bộ đồng phục cảnh sát thì giông như cô gái trong bức tranh "cô gái trong mưa" của Chu Trang Thủy.
Trang Duệ lúc này đã đi đến, hắn nhìn rõ bộ dạng của Miêu Phỉ Phỉ thì cũng có chút sững sốt, nhưng hắn có khả năng khống chế cao hơn Dương Vĩ, vì vạy thầm dùng cùi chỏ huých đại ca, lúc này Dương Vĩ mới tỉnh hồn trở lại, vội vàng đưa giấy phép lái xe đến.
- Dương Vĩ, người Trung Hải, hai mươi tám tuổi.
- Chưa lập gia đình, độc thân.
Dương Vĩ nghe thấy Miêu Phỉ Phỉ dùng giọng trong trẻo đọc ra tên tuổi của mình thì không khỏi cảm thấy xương cốt mềm nhũn, vì thế lên tiếng cắt đứt lời của nàng.
- Đây là bản phụ sao?
Miêu Phỉ Phỉ không quan tâm đến phản ứng của Dương Vĩ, nàng xem xét giấy phép lái xe trong tay rồi nhíu mày nói, vì giấy phép lái xe thường có ghi rõ kinh nghiệm của người lái xe, giấy phép lái xe của người này không có gì, sợ rằng sẽ là giấy phép giả.
- À, bản chính đã bị cảnh sát giữ lại vài ngày trước, nhưng đồng chí cảnh sát à, phần ghi kinh nghiệm lái xe đã không còn chỗ trống, vì vậy phải thay mới.
Dương Vĩ lúc này mới ý thức được trước mặt mình là đồng chí cảnh sát giao thông, không phải là nhân viên hộ tịch, bây giờ cũng không phải lúc hắn giở trò tán tỉnh.
Phần ghi kinh nghiệm lái xe chỉ là giấy trắng, vì cứ hai ba ngày Dương Vĩ lại phát sinh va quệt xe cộ, phần ghi chép đã dày đặc, cũng đã thay đổi nhiều lần, hôm nay không may là bản chính đã bị cảnh sát lấy đi, ngày mai hắn mới có thể tìm quan hệ và lấy ra được.
- Giấy phép không đầy đủ, rõ ràng là lái xe không có giấy phép, giam xe, ngài mai đến đội cảnh sát giao thông lấy xe về.
Miêu Phỉ Phỉ cũng không những muốn giam xe mà còn thuận tay lấy cả giấy phép lái xe của Dương Vĩ, vì cứ để cho một người thế này tiếp tục lái xe, như vậy thật sự là không có trách nhiệm với tính mạng của quần chúng.
- Ôi, đồng chí cảnh sát, xe này là của tôi, cũng không phải là của anh ấy.
Trang Duệ vốn có chút hả hê nhưng bây giờ nghe nói giam xe thì chợt căng thẳng, hắn vừa mua xe được một ngày mà đã bị cảnh sát giao thông đưa đi, tất nhiên hắn sẽ không đồng ý. Phải biết rằng đám cảnh sát giao thông suốt ngày chỉ muốn giam xe người ta, nếu tông xe hư hại thì không có vấn đề nhưng ai biết bọn họ giữ xe một ngày thì có chuyện gì xảy ra, Trang Duệ và Lưu Xuyên trước nay đi với nhau, hắn biết khá rõ về vấn đề này.
- Tôi chưa nói rõ sao? Con chó này là của anh à? Anh không biết ở thành phố không được nuoi chó lớn sao? Anh lấy giấy chứng nhận ra đây, nếu không tôi cũng đưa con chó này đi.
Trang Duệ vừa lên tiếng thì chọc vào tổ kiến, trong lòng thầm cảm thấy động tác của đại ca Dương Vĩ là khá nhanh, nếu không thì nữ cảnh sát này xảy ra vấn đề, cũng khó đối phó.
- Đồng chí cảnh sát, chân của cô đã bị thương, nếu không thì trước tiên chúng ta đến bệnh viện hoặc tìm một tiệm thuốc để xem xét, nếu không thì cô sao có thể lái xe đi?
Trang Duệ đưa giấy chứng nhận nuôi chó của mình ra rồi dùng giọng nịnh nọt nói, hắn hy vọng đối phương hạ thủ lưu tình, không nên giam xe của mình để xả giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.