Chương trước
Chương sau
Giấy Thục là một thứ phẩm trong quá trình sản xuất giấy Sinh, thi họa không dễ, chỉ thích hợp viết chữ. Hơn nữa giấy này để lâu sẽ giòn và nứt ra, đồng thời giấy Thục sẽ làm mất đi phong thái của tranh thủy mặc. Cho nên vào thời địa kia các nhà thi họa thường coi giấy Thục là sự hỗ thẹn, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ cho người ta biết bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ vừa rồi là thật hay giả.
Bức tranh được chi làm ba tầng, mặt ngoài cùng là dùng giấy Thục, bên trong là giấy Sinh, mặt trên còn bảy tám cái linh ấn. Vì giấy Thục rất dày, tính thông khí kém, vì thế mà bức tranh không có bất kỳ biểu hiện khác lạ nào.
Sau lớp giấy Sinh là một bức vách dán theo kiểu truyền thống, nếu Trang Duệ có hiểu về tài dán vách bức tranh, hắn có thể thấy trình độ dán vách của bức tranh này tuyệt đối là của danh gia, tài nghệ cao siêu, hơn nữa thủ pháp cũng cực kỳ cao.
Vì người này không những có thể biến bức tranh thật thành giả, hơn nữa còn che giấu cực kỳ kỹ càng, nhưng lại cao siêu đến mức làm cho người ta nhìn qua thì biết ngay là hàng giả.
Nghề đồ cổ ở Trung Quốc có bốn năm lần hưng thịnh, khi nó hưng thịnh thì những sản phẩm hàng giả tuồn ra rất nhiều, thậm chí cũng có nhiều danh gia làm hàng giả.
Nhưng cũng có một số người vì bảo vệ trân phẩm trong tay mà biến tranh thật thành giả, bức tranh của Đường Bá Hổ này chính là như vậy, hơn nữa tay nghề của người này cực kỳ cao siêu, chỉ sợ người trước đó sưu tầm được bức tranh này cũng không biết mánh khóe bên trong, nếu không sẽ bảo tồn cực kỳ cẩn thận, không cho nó rơi vào tay chợ đen thế này.
- Được rồi, bây giờ là kiện vật phẩm đấu giá cuối cùng, Tam Thải Khí*(Là một loại gốm có pha trộn ba nguyên tố sắt đồng chì dùng để làm đồ vàng mã tàng theo người chết) thời nhà Đường, giá khởi điểm là năm chục ngàn, ai hứng thú có thể lên xem.
Khi vẻ mặt Trang Duệ có chút hốt hoảng thì chợ đen đã tiến hành đến vật phẩm cuối cùng, vừa rồi có ba vật phẩm được đưa ra, phần lớn đều là những thứ được táng trong mộ. Nếu xét theo phương diện này thì thấy con đường hàng hóa của Lãng Kiệt phần lớn đi qua đám đào trộm mộ, phần lớn là đồ thật, đồ giả tương đối ít, đây có lẽ cũng là nguyên nhân thu hút nhiều người.
Vừa rồi người phụ nữ đeo kính râm đã ra giá sáu trăm năm chục ngàn để mua một bộ kim khí của Phiên Vương triều nhà Minh.
Người đàn ông trung niên ngồi cách Trang Duệ không xa lại bỏ ra ba trăm tám chục ngàn mua một Thuyết Xướng Dũng (Là một loại gốm tạo hình vai hề trong các vở kịch cổ đại, đặc điểm của nó là khôi hài, ẩn giấu, thường là một người hát và gõ nhạc cụ đệm vào lời.) thời Hán. Dù bức tượng kia có chút tàn phá nhưng ông chủ Lý vẫn nâng niu trong ngực như bảo bối. Trang Duệ đưa mắt nhìn, bên trong thật sự có linh khí, nhưng nó quá kém, nhiều chỗ không trọn vẹn, linh khí cũng bị xói mòn, vật như vậy hắn cũng không thích.
Còn có một cây kiếm cổ bằng đồng xanh thời Chiến Quốc, phẩm chất khá tốt, chuôi kiếm bằng gỗ đã mục nhưng thân kiếm vẫn sáng lóng lánh, đường vân rõ ràng, giá cả cũng không cao, chỉ hai chục ngàn đồng. Lưu Xuyên cũng vừa ý thanh kiếm kia, hắn không ngừng nâng giá, cuối cùng chi còn hắn và ông chủ Tạ, cuối cùng ông chủ Tạ mua được với giá ba trăm mười ngàn.
Lưu Xuyên dù không mua được vẫn dương dương đắc ý, vẻ mặt ông chủ Tạ thì có hơi tái, lão trừng mắt nhìn Lưu Xuyên. Trang Duệ thấy buồn cười, hai người này tính nết va chạm, không bừng lửa mới là lạ.
Trang Duệ nghe Lãng Kiệt ở trên đài giới thiệu về Tam Thải Khí thời nhà Đường, trong đầu cũng cố gắng tìm ra những tri thức tương quan.
Tam Thải Khí nhà Đường bắt đầu sản xuất ở thời Cao Tông, khi đó nhà Đuòng có thực lực rất mạnh, là gió xa xỉ của giai cấp thống trị là rất nghiêm trọng, quan lớn chết vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý, vì vậy trong mộ của bọn họ luôn chôn theo nhiều trân bảo và Tam Thải Khí, dò đó mới tạo nên làn gió hậu táng sau này.
Vì nhu cầu của xã hội tăng vọt nên Tam Thải Khí phát triển rất mạnh, vì vậy mà Đường triều không thể không thiết lập cơ cấu quản lý và tiết chế chuyên môn, cũng ban bố quy định về việc táng Tam Thải Khí, quy định số lượng chôn theo với các cấp quan viên: Tam phẩm thì chín mươi vật, ngũ phẩm sáu mươi, cửu phẩm bốn mươi. Đồng thời cũng có quy định về độ cao tương ứng, nhưng căn cứ vào khảo cổ thì độ cao của vật phẩm táng theo thường vượt quá quy định, có Tam Thải Khí cao một mét.
Trang Duệ trước kia thường xem sách giám định thi họa, nhưng hắn cũng có đọc một chút về đồ gốm, trong đó có giới thiệu về Tam Thải Khí. Bây giờ hắn thiếu sót nhất là kinh nghiệm, có cơ hội này hắn phải lên xem xét một chút. Vì vậy hắn giao bức tranh bảo bối cho Lưu Xuyên, đi cùng đám người lên bàn vuông.
Tam Thải Khí có hình một con ngựa được đặt trên bàn vuông, cao năm mươi centimet, hai chân có hình chữ bát, đứng thẳng, hai chân sau hơi khom, duỗi gáy cúi đầu, rất tinh xảo. Bờm ngựa nhìn khá mượt, phía dưới còn có một cái đáy hình chữ nhật, có hơi uốn lượn.
Ông chủ Tạ và ông chủ Khương xem xét rất cẩn thận, nếu không phải chẳng cho phép động vào, bọn họ hận không thể nhét nó vào miệng. Tên mập họ Mã cũng tiến lên dạo một vòng, hình thể quá lớn, lại không ai đi ra, vì vậy chỉ có thể bực bội đi quanh bàn vuông rồi quay về.
Trang Duệ vốn chỉ là thường dân, tiến lên chỉ xem náo nhiệt mà thôi. Thứ này nếu cho hắn nghiên cứu mười ngày nửa tháng, nếu hắn không có linh khí, như vậy cũng chẳng biết thật giả thế nào, nhưng nhìn vào màu sắc đẹp đẽ, cũng giống như không phải giả.'
Đợi cho tất cả mọi người quay về vị trí, Lãng Kiệt cất cao giọng nói:
- Mọi người thấy thế nào? Tam Thải Khí này tuy khai quật được khá nhiều nhưng sắc thái và phẩm chất và công nghệ của con ngựa này có thể xưng là thượng phẩm, đặc biệt lại có màu đen. Tôi không cần nhiều lời, mọi người cũng biết rồi, giá khởi điểm là năm chục ngàn, có hứng thú đều có thể ra giá.
Những tác phẩm Tam Thải Khí nhà Đường thế này thường là trong tường nở hoa ngoài tường thơm, trên thị trường đấu giá quốc tế, thứ này rất được coi trọng. Trước kia đấu giá nước ngoài đã từng có một Tam Thải Khí là con ngựa màu đen, đã bán đi với giá bốn triệu chín trăm năm chục ngàn bảng Anh, là giá cả cao nhất đã từng được ghi lại.
Năm 2004 từng có một cuộc đấu giá Tam Thải Khí hình ngựa ở Trung Quốc, tuy nó có màu vàng nâu xám, giá cả hơi thấp, nhưng nếu so sánh với nước ngoài thì kém xa, vì nhà sưu tầm còn phải suy xét đến giá trị kinh tế của nó.
- Năm mươi lăm ngàn.
Ông chủ Tạ giống như có chút do dự, giống như xem chưa thật chuẩn, nhưng không thấy ai ra giá thì lão lên tiếng.
- Sáu chục ngàn...
Có người đi đầu thì sẽ có người tiếp theo, lần này người ra giá là ông chủ Khương, hôm nay lão đã vài lần ra tay nhưng không thành, rõ ràng khá mất mặt, vì thế vật phẩm cuối cùng này giống như có hương vị bắt buộc phải lấy.
- Tám chục ngàn.
Người phụ nữ đeo kính râm lúc nãy vừa mua một bộ kim khí chợt lên tiếng ra giá, Trang Duệ lần đầu tiên nghe được âm thanh của nàng, hình như cũng không quá lớn tuổi.
- Một trăm ngàn...
Ông chủ Khương lần này rất kiên định giống như biết chuẩn đó là Tam Thải Khí thời Đường, phải biết rằng Tam Khía Thải màu trắng đen xám có giá trị rất cao trên quốc tế, nếu mua được ở đây sẽ có thể ra ngoài bán với giá trên triệu đô.
Khi giá lên đến hai trăm ngàn thì ông chủ Tạ đã không cam lòng rút lui, không phải lão không trả nổi số tiền này, thật sự là lão không nhìn thấu thứ kia, chỉ có thể trả giá như vậy mà thôi, tuy lão nóng tính nhưng không ngốc.
- Tôi ra giá ba trăm ngàn...
Vượt ngoài dự đoán của mọi người Trang Duệ trực tiếp nâng giá lên một trăm ngàn làm mọi người chú ý.
Vừa rồi sau khi giao dịch xong và Trang Duệ cầm bức tranh trong tay, như vậy sẽ không còn đủ ba trăm ngàn, Chu Thụy biết rõ, nhưng lúc này ai cũng nhìn Trang Duệ, hắn không mở miệng nhắc nhở.
- Mộc Đầu, Tam Thải Mã kia là đồ thật sao? Có đáng giá nhiều tiền như vậy không?
Lưu Xuyên không khỏi lo lắng, hắn còn mang theo vài chục ngàn, kiếm đủ ba trăm ngàn không là vấn đề.
Trang Duệ cười cười nói:
- Lưu Manh, trước đó ở nước có đấu giá một con ngựa đen ba mà, cậu biết có giá bao nhiêu không?
- Bao nhiêu?
Lưu Xuyên phối hợp hỏi.
- Bốn triệu bảng anh, nghe rõ không, bảng Anh đấy.
Trang Duệ hơi lớn tiếng, không những Lưu Xuyên nghe rõ ràng, chỉ sợ đám người trong trướng bồng cũng nghe rõ.
- Hừ, bốn triệu bảng, đúng rồi, Mộc Đầu, bảng Anh à, xem ra hơn hẳn nhân dân tệ.
Lưu Xuyên bị những chữ kia làm cho hoảng sợ, nhưng hắn cũng không hiểu rõ tỉ suất hối đoái giữa bảng Anh và nhân dân tệ, nhưng hắn biết chắc sẽ hơn nhân dân tệ, và như vậy sẽ là một con số lớn.
Trang Duệ thấy Lưu Xuyên như vậy thì có chút dở khóc dở cười, hắn nói:
- Tiểu tử cậu không biết học thêm một chút sao?
- Hừ, rốt cuộc là bao nhiêu?
Lưu Xuyên nhìn Tam Thải Mã mà hai mắt tỏa sáng, thứ kia rõ ràng là đất nung, không ngờ còn đắt hơn cả ngựa vàng.
- Lưu tiên sinh bên này ra giá ba trăm ngàn, có vị bằng hữu nào ra giá nữa không? Mọi người cũng đã xem xét cả rồi, Tam Thải Mã này mọi ngườ chắc chắn sẽ nhìn ra.
Lãng Kiệt dùng giọng cực kỳ hấp dẫn nói, thật ra trong lòng hắn cũng không quá rõ về Tam Thải Mã kia, chỉ cần nhìn hình thể thì không chê vào đâu được, hơn nữa bên trong còn ẩn giấu tinh quang, màu sắc dịu dàng, nếu xét hai phương diện này thì thật sự là trân phẩm.
Nhưng Tam Thải Mã này lại thiếu đi vân đá của đồ sứ, mem sứ thường phải có màu tím sậm, tất nhiên cũng không phải tất cả Tam Thải Khí thời đường đều như vậy, cho nên không có màu sắc đó cũng là chính phẩm, chỉ là không khỏi làm lòng người lo lắng.
- Tôi ra giá ba trăm năm chục ngàn.
Người phụ nữ đeo kính râm có chút do dự, Trang Duệ nâng lên một trăm ngàn sinh ra áp lực tâm lý cho nàng, cũng không phải áp lực đến từ tiền, nó đến từ sự phán đoán của nàng. Vốn nàng có tâm lý với Tam Thải Mã này, nàng xem nó là tuyệt đối, nhưng Trang Duệ hô giá làm cho lòng tin của nàng xao động.
- Bốn trăm ngàn.
Ông chủ Khương rõ ràng cũng không muốn buông tha cho vật phẩm này, đây là vật phẩm cuối cùng, thứ này có liên quan đến thể diện, dù thứ kia có phẩm chất thế nào thì lão quyết định đến đây không về tay không. Hơn nữa Takeuchi đã nhìn trúng Tam Thải Mã, chính mình trước đó cũng không ra giá với các vật phẩm kia, điều này đã làm cho Takeuchi bất mãn.
- Lưu tiên sinh, ông chủ Khương ra giá bốn trăm ngàn.
Lãng Kiệt hô lên với Trang Duệ phía bên này, ý tứ rất rõ ràng, mọi người nên theo sát nhau thì hay hơn.
Mọi người ở đây không biết rõ, khi người phụ nữ đeo kính râm nâng giá lên ba trăm năm chục ngàn thì trái tim của Trang Duệ leo lên cuống họng mới bò xuống trở lại. Hắn khẽ nghiêng người ra phía trước, hắn chợt phát hiện áo mình ướt đẫm, dán cả lên người.
Tham Thải Khí nhà Đường có lai lịch một ngàn ba trăm năm, nhưng thứ này rõ ràng là Tam Thải Khí thời dân quốc.
Trang Duệ cũng chẳng có nhận thức rõ ràng về Tam Thải Khí thời Đường, hắn chỉ biết về lai lịch của nó mà thôi, những thứ như màu sắc, vân, cách chế tác...Đều là thứ hắn mù tịt. Sở dĩ hắn có kết luận Tam Thải Mã là tác phẩm hiện đại, cũng không phải vì nó không có linh khí, vì bên trong chân ngựa mặt bên phải có một chữ "Hứa", tất nhiên chỉ mình hắn thấy được mà thôi.
Ai cũng biết vấn đề đơn giản hóa chữ nghĩa bắt đầu sau giải phóng, trước giải phóng thì chữ Hứa nhất định là nói về buổi trưa, mà chữ Hứa trong chân ngựa lại là thể loại đơn giản, trước giải phóng căn bản không có chữ này, vì vậy con ngựa kia rõ ràng là vật phẩm thời hiện đại.
Mà vị cao thủ làm đồ giả kia cũng cực kỳ tinh thâm, con Tam Thải Mã này hoàn toàn có thể dùng để đánh tráo với đồ thật. Người này đã làm giả còn lưu lại ký hiệu, chính là chữ trong chân ngựa, có lẽ là vị cao thủ cố ý tạo ra sơ hở, vì có thể tìm ra vấn đề trong chân ngựa hay không chính là năng lực của mọi người.
Những người làm giả vào thời hiện đại sử dụng công nghệ cực cao, nếu đặt vào thời cổ đại thì cũng là đại sư, nhưng bọn họ làm hàng giả dù sao cũng không cam lòng, vì thế làm xong còn cố ý cho ra chút sơ hở.
Còn Trang Duệ vì sao phải lên giá ba trăm ngàn, nguyên nhân rất đơn giản, hắn thấy còn có người muốn nâng giá, mà đặc biệt là ông chủ Khương mua cho người nước ngoài.
Trang Duệ đã quan sát khá lâu, hình như vị khách kia rất có hứng thú với Tam Thải Mã, thỉnh thoảng hay châu đầu ghé tai với ông chủ Khương, bày ra bộ dạng mua cho bằng được. Vì không thấy ai lên giá nên Trang Duệ nhịn không được phải mở miệng.
Chỉ là khi hét giá thì thoải mái nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì đã hối hận, nếu đám người nơi đây biết được có sơ hở mà không dám nâng giá, như vậy mình chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Tuy hắn cũng có tiền, nhưng nếu ném ra ba trăm ngàn để mua một thứ không có giá trị về nhà, hắn nhất định sẽ cho mình vài tát. Nhưng may mà người phụ nữ đeo kính râm lên giá đã làm hắn thoát khỏi khốn cảnh, sua đó là ông chủ Khương lên giá.
- Lưu tiên sinh, cơ họi khó có được, ông chủ Khương đã ra giá bốn trăm ngàn.
Khi thấy Trang Duệ không lên tiếng thì Lãng Kiệt lại hỏi.
- Tôi chỉ mang theo ba trăm ngàn, vì vậy từ bỏ.
Trang Duệ khẽ lắc đầu, Lưu Xuyên biết rõ ý của hắn nên lớn tiếng nói, không quan tâm đến ánh mắt khinh bỉ của đám người bên cạnh.
- Tiểu thư, xin hỏi cô có lên giá nữa không?
Lãng Kiệt thấy Trang Duệ bỏ qua thì quay sang hỏi người phụ nữ đeo kính đen.
- Vừa rồi tên kia nâng giá lên ba trăm ngàn, bộ dạng như muốn lấy vật phẩm cho bằng được, bây giờ lại không ra giá, chẳng lẽ trong túi không đủ tiền? Điều này là không thể, người đến đây dù không đủ tiền cũng có thể chi ngân phiếu, sau đó xác nhận qua điện thoại.
Người phụ nữ đeo kính râm đang thầm xác nhận dụng ý của Trang Duệ, nàng cảm thấy tạo hình, màu sắc của Tam Thải Mã đều là tinh phẩm, nhưng nó hoàn mỹ cũng làm nàng sinh ra cảm giác không tốt, vì thế khi Trang Duệ đặt giá ba trăm ngàn thì nàng cũng chỉ tăng thêm năm chục ngàn mà thôi.
- Tôi xin từ bỏ.
Người phụ nữ đeo kính đen lắc đầu, âm thanh trong trẻo dễ nghe của nàng chợt vang lên trong trướng bồng.
- Chúc mừng giám đốc Khương, hôm nay anh là người đấu giá được vật phẩm cuối cùng, Tam Thải Mã này thuộc về giám đốc Khương.
Lãng Kiệt có đầy đủ lý do để vui sướng, đấu giá hôm nay hắn thu vào vài triệu mà chi thì không bao nhiêu, có thể nói là một vốn bốn lời. Text được lấy tại Truyện FULL
Nhưng lúc này vẻ mặt ông chủ Khương cũng không quá tốt, lão cũng có ý nghĩ như người phụ nữ đeo kính đen, chỉ là liên quan đến thể diện, bên cạnh còn có Takeuchi ra áp lực, lão chỉ có thể nâng giá lên bốn trăm ngàn. Lúc này thấy Trang Duệ và người phụ nữ kia đều lui ra, , tất nhiên lão cũng thầm thấy vấn đề, nhưng thứ này sẽ đưa cho Takeuchi, lão cũng không liên quan.
- Tôi có sắp xếp vài hoạt động ở Lhasa, có thể phải đi trước, đấu giá hôm nay đến đây kết thúc, hy vọng lần sau sẽ được thấy các vị.
Lãng Kiệt nói kết thúc đấu giá, sau đó hắn cầm danh thiếp đi đến đưa cho nhóm Lưu Xuyên. Lần này bọn họ mua phải hàng giả là bức tranh của Đường Bá Hổ, nhưng con có Huyết Tuyết trong ngực Trang Duệ cũng làm cho Lãng Kiệt không dám coi thường.
- Ông chủ Lãng Kiệt, ông phái một chiếc xe đưa hai người bọn họ về khách sạn dùm, tôi sẽ đi nhờ xe của huynh đệ Lưu Xuyên. Thế nào, Lưu huynh đệ, tôi đây không làm hư xe của cậu chứ?
Ông chủ Mã đứng lên không ngờ muốn đi nhờ xe của Trang Duệ, điều này làm cho mọi người chợt buồn bực, vừa rồi tên mập còn tỏ ra hận không thể dùng tiền đập chết mình, bây giờ lại chủ động lấy lòng. Xem như người này cũng là đại nhân vật, nhưng ai cũng nghĩ rằng tên này vì Tiểu Bạch Sư mới xin đi nhờ xe.
Lưu Xuyên là người thích mềm không thích cứng, khi thấy ông chủ Mã chủ động chịu thua thì hắn lập tức nói:
- Đi thôi, có lẽ anh cũng chen vào được cửa xe.
Tên mập không quan tâm đến Lưu Xuyên, ánh mắt mê đắm cuối cùng cũng không nhìn người phụ nữ ở bên cạnh mà cười ha hả đi theo sau lưng đám người Trang Duệ lên chiếc Hummer.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.