“Mẹ!” Nhịn không được văng tục, nhưng biết rõ lo lắng trong lòng anh cả, Thiệu Duẫn Cương cũng đành thỏa hiệp. “Lão đại, nếu anh vẫn phải tham gia, tiếp khách phải để em và bà đàn ông xử lý.” Quyết định! Hắn và bà đàn ông trở thành Tả Hữu hộ pháp của lão đại, tuyệt không cho phép bất cứ người nào không biết nghĩ nói cái gì trước mặt anh ấy.
“Mày…” Cho anh là trẻ con ba tuổi đấy à? Thiệu Duẫn Thiên dở cười dở mếu, nhưng cũng cảm động hắn sốt ruột bảo vệ anh, cho nên chỉ cười nhạt. “Tùy mày! Vậy cho mày và Đỗ Lan đi theo!”
Trên bảng gỗ thô là hai chữ viết nghệ thuật “Góc phố”, bảng gỗ vẫn treo trước cửa, mà trong quầy bar của quán cà phê ấm áp theo phong cách châu Âu, có hai cô gái xinh đẹp, cô gái trẻ tóc ngắn, đang chắp tay cầu khẩn nài nỉ cô gái tóc dài dịu dàng.
“Hân Lam… coi như tao xin mày mà…” Trần Giai Kỳ giả vờ khóc đầy ai oán. “Đi theo tao một lần này thôi, tao sẽ biết ơn mày cả đời…”
“Giai Kỳ, đừng làm loạn nữa!” Nhan Hân Lam bật cười. “Cái loại tiệc xã giao thượng lưu này tao cũng không quen, nếu đi chỉ sợ bị người ta nhìn ra là người nhà quê, mất mặt lắm.”
“Ai bảo thế!” Nghe vậy, Trần Giai Kỳ nói rất hùng hồn. “Hân Lam, tự mày cũng biết khí chất mày tốt thế nào, mấy bà danh viện thục nữ, phu nhân, thiếu phu nhân đó, cơ bản không đáng xách dép cho mày.” Mày ló mặt ra, không khéo hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-kim-dich-tinh-nhan/2023858/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.